ĐẾ QUÂN

Mình sắp sửa phải gánh vác chuyện gì, những thứ này đều không quan trọng, trọng sinh mà đến, Thần Dạ chỉ có hai tâm nguyện, một là bảo vệ gia tộc, hai là tìm ra được mẫu thân, còn có chính là khiến các bằng hữu cạnh mình bình yên vô sự, vậy là đủ rồi.

Về phần trách nhiệm gì đó, Thần Dạ không hề để ý! Bọn hắn không chọc đến mình là tốt nhất, nếu không, mình cũng không sợ bọn hắn.

Cái gọi là truyền thừa tuy khẩn yếu và trân quý, nhưng Thần Dạ càng thêm tin tưởng vào bản thân, vô luận bất luận kỳ diệu gì, nếu như không có cố gắng của bản thân, vậy thì đều sẽ trở thành hoa trong gương, trăng trong nước.

Có thể đi cho tới hôm nay, tuy tất cả đều là nhờ có Thiên Đao và Cổ Đế Điện, nhưng nếu trong lòng mình không có bất khuất và không cam lòng thì đã không cách nào khiến Thiên Đao tỉnh lại rồi, càng không có những gặp gỡ sau này.

Nghĩ đến đây, Thần Dạ nói:

- Thiên Đao và Cổ Đế Điện, tiền bối đã thấy rồi, không biết còn chuyện gì nữa không? Vãn bối muốn rời khỏi đây rồi?

- Ha ha, nguyên nhân ngươi tiến vào đây ta đã biết rõ, nếu đã gặp mặt ngươi, như vậy, tất nhiên sẽ không để ngươi tay không mà về rồi. Ngươi đi đi, về sau hảo hảo cố gắng, truyền thừa của hắn tuy rằng đã mất, nhưng truyền nhân vẫn còn, chúng ta cũng không hi vọng ngươi sẽ xảy ra chuyện.

Thần Dạ không khỏi ngây ra một lúc, chúng ta?

Không đợi Thần Dạ nghĩ quá nhiều, trong đại điện, thanh sắc quang mang bắt đầu khởi động, bao lấy hắn, chợt hóa thành quang điện, trực tiếp phá vỡ đại điện, bắn về phía đông Truyền Thừa Chi Địa!

Lên núi hơn nửa tháng, xuống núi lại chỉ một sát na!

Sau khi ánh mắt Thần Dạ khôi phục bình thường liền phát hiện, hắn đã xuất hiện giữa một mảnh hoa lâm.

Ở đây, bốn phương tám hướng đều bị tùng lâm và hoa tươi bao lấy, đi lại bên trong sẽ có cảm giác vui vẻ thoải mái, không có bất kỳ áp lực nào cả, phảng phất như thế ngoại đào nguyên vậy!

Quang điện màu xanh cũng không lướt về, đợi đến sau khi Thần Dạ tỉnh dậy, nó liền bắn mạnh vào sâu trong hoa lâm, nhìn bộ dạng như thế rõ ràng là muốn dẫn đường cho Thần Dạ.

Thấy thế, Thần Dạ cũng không chần chờ chút nào, thân hình khẽ động, theo sát thanh sắc quang mang mà đi.

Ước chừng nửa canh giờ qua đi, thanh sắc quang mang dừng lại trước một gian nhà tranh.

Bên ngoài nhà tranh, có một hàng rào thủ hộ, bản thân hàng rào chỉ dùng cây trúc tạo thanh, đương nhiên không chắc chắn bao nhiêu rồi, dùng tu vi như Thần Dạ muốn phá vỡ mà vào, quả thực cực kỳ dễ dàng.

Bất quá, có thể xuất hiện ở trong khu vực truyền thừa này, có lẽ sẽ không đơn giản như thế.

Cho nên, sau khi nhìn thấy thanh sắc quang mang ngừng lưu lại, Thần Dạ liền cẩn thận từng li từng tí đi tới hàng rào kia. Thanh âm trong đại điện đã biết rõ mục đích đến của mình, hơn nữa lại có thanh sắc quang mang chỉ đường, như vậy, trong căn phong cỏ tranh không chút thu hút này nhất định sẽ có thứ mà mình muốn.

Nhưng mà, vượt quá ngoài ý liệu Thần Dạ, lúc hắn xuyên qua hàng rào, đi đến trước nhà tranh, thậm chí tay hắn đặt lên cửa nhỏ cũng không hề có bất kỳ thứ gì cản trở cả. . . . Giống như nơi này chỉ là một căn nhà bình thường vậy.

Thần Dạ lặng ngẩn người, thuận lợi như thế, hẳn là do thanh sắc quang mang a? Nói cách khác, là chủ nhân Thanh Sắc Đại Điện đã giúp đỡ.

Thần Dạ nhìn lại, thanh sắc quang mang vẫn đang phiêu phù ở bên ngoài hàng rào, chưa từng tiến vào, cũng không có dấu hiệu rời đi, nó hóa thành vầng sáng đầy trời, thủ hộ lấy phương Thiên Địa này, khiến nơi này biến thành khu vực yên lặng chính thức.

Trầm mặc một lát, Thần Dạ quay người, đẩy cửa đi vào.

Đây là một căn nhà tranh bình thường, ở bên trong, bài trí cực kỳ đơn giản, một giường lớn, một cái bàn, bốn băng ghế, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Nhưng Thần Dạ lại dừng ở một chỗ, vẻn vẹn một lát sau, ánh mắt của hắn liền không hề di chuyển nữa

Trên vách đá, treo một bức họa, là bức họa một người.

Đây là một nử tử xinh đẹp đến cực hạn, nàng có một đôi mắt trong suốt như thủy tinh, mặc dù là ở trong tranh vẽ nhưng ánh mắt kia cũng khiến Thiên Địa phải ảm đạm không ít.

Nữ tử mặc quần áo màu sáng, không thi phấn trang điểm, hàng lông mày như loan nguyệt, da thịt như tuyết trắng, eo lưng hết sức nhỏ nhắn, lộ ra chưa đủ nắm chặt, ánh mắt lưu chuyển như phát ra cảm giác Không Linh.

Thật không biết nếu nử tử trong họa không phải do họa sĩ bằng vào tưởng tượng vẽ ra, mà là chiếu theo sự thật vẽ, như vậy, nữ tử này sẽ khuynh quốc khuynh thành bực nào ah!

Đương nhiên, Thần Dạ cũng không phải là loại nông cạn, hắn tất nhiên sẽ không vì dung mạo tuyệt sắc của người trong bức họa mà dậm chân há hốc mồm, trong số người hắn quen biết, Huyền Lăng, Trường Tôn Nhiên đều là nử tử khiến bách hoa phải hổ thẹn, chỉ là không có được vị nữ nhân thành thục như nử tử trong tranh kia thôi.

Chỗ Thần Dạ chính là từ trong bức họa kia, hắn cảm ứng được, tựa hồ tồn tại thứ gì đó đang hấp dẫn hắn, không muốn xem, cũng nhịn không được phải dời ánh mắt qua, muốn ngừng cũng không được!

Nhìn chăm chú như vậy, tựa hồ xem thời gian lâu rồi, tự nhiên đối với nữ tử trong họa Thần Dạ lại có một loại hiểu biết, thậm chí cảm giác không muốn xa rời, phảng phất như giữa cả hai từng có thứ gì đó thật sâu đậm vậy.

Ngay vào lúc này, Thần Dạ ngạc nhiên trông thấy nữ tử trong họa hai mắt lưu chuyển, mơ hồ, thậm chí có một cổ chấn động từ trong họa thẩm thấu ra, sau đó, theo không gian, dũng mãnh tiến vào mắt hắn, tiếp theo liền tiến vào trong đầu.

Đây là một quá trình kỳ diệu, ngôn ngữ khó có thể kể rõ, chỉ có bản thân Thần Dạ hiểu, những chấn động này, bắt đầu cảm ứng cực kỳ hư ảo, nhưng sau khi thật sự tiến vào trong đầu, chấn động liền hóa thành một đạo tin tức

Chỉ có điều, bởi vì tốc độ chấn động truyền thấu rất chậm, cho nên, Thần Dạ vẫn không nhúc nhích, hai mắt, cũng vẫn tương đối như thế với nữ tử trong họa

Theo thời gian trôi qua, chấn động tiếp thu ngày càng nhiều, đều không ngoại lệ, những thứ này đều chuyển hóa thành tin tức, dung hợp nguyên vẹn với thứ thu được trước đó. . . .

Mà vào thời khắc này, lúc Thần Dạ rốt cuộc không nhận được chấn động nữa, trong đầu hắn liền dung làm một thể, tin tức nguyên vẹn liền trong nháy mắt hóa thành mấy chữ to khiến Thần Dạ phải khiếp sợ.

- Huyền Đế Huyền Minh Thủ!

Sau khi Thần Dạ nhẹ nhàng đọc lên mấy chữ này liền có một cổ tin tức khác từ trong năm chữ to xuyên thẳng ra, hình thành một quyển tu luyện pháp quyết nguyên vẹn. . . .

Đến tận đây, Thần Dạ kìm lòng không được nữa thở hắt ra!

Nhưng cũng không phải là thoải mái sau khi đạt được, mà là, áp lực tăng gấp đôi. . . .

Huyền Đế Huyền Minh Thủ, chính là một thức võ kỹ, chỉ riêng hai chữ Huyền Đế đã khiến hắn biết được thức võ kỹ này trân quý cỡ nào rồi, nếu thế thì nên cao hứng mới phải, nhưng mà. . . .

Huyền Đế, đến cùng ai là Huyền Đế?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi