ĐẾ QUÂN

Chu Uyên Nhung rốt cuộc lọ ra hai tay của hắn, trong bàn tay có năng lượng ba động kinh người cực đoan đang dũng động...

- Người thiếu niên, đa tạ ngươi đem Thần binh giao trả cho Khiếu Lôi tông ta!

- Khách khí!

Chu Uyên Nhung cười nói:

- Vì cám ơn ngươi, bổn tọa sẽ lưu cho các ngươi toàn thây, hơn nữa sẽ cho các ngươi đất để chôn cất!

- Tông chủ đại nhân cũng là có lòng hảo tâm!

Thần Dạ đồng dạng cười ấm áp nói.

Ánh mắt của Chu Uyên Nhung không khỏi nhẹ nhàng căng ra, nhiều năm qua hắn gặp qua quá nhiều người cùng quá nhiều chuyện, nhưng giống như thiếu niên ở trước mặt này gần đến giờ chết lại còn có thể duy trì tỉnh táo cùng lạnh nhạt cũng là chưa từng thấy qua.

Là có lá bài tẩy khác sao?

Chu Uyên Nhung khinh thường cười, cho dù có cái gọi là lá bài tẩy, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ thủ đoạn nào hôm nay cũng không giữ được tính mạng của ba người bọn họ.

- Bất quá tông chủ đại nhân, tiể tử cũng chưa có rộng rãi như tông chủ đại nhân rồi, cho nên nếu như người nào trong các ngươi chết, ta nhất định sẽ để cho hắn chết không nhắm mắt.

Sắc mặt của Chu Uyên Nhung theo đó mà biến đổi, tự tin của người thiếu niên này rất lớn a!

- Hắc hắc!

Đã luyện hóa được ba thanh Thần binh, Đại trưởng lão cũng là tnaf nhẫn cười ra tiếng, song, tiếng cười kia của nàng còn chưa hoàn toàn rơi xuống, một đạo thanh âm cực kỳ thê lương từ trong miệng nàng vang lên rõ to.

- Đại trưởng lão...

Chu Uyên Nhung kinh hô.

- Tông chủ, tam đại Thần binh này có cổ quái, chuôi Thần binh trước đó của Thanh Lăng cũng có cổ quái...

Đại trưởng lão đang cực lực áp chế nỗi thống khổ của nàng, nhưng rõ ràng biến cố bất thình lình mặc dù nàng là cao thủ cảnh giới Địa Huyền cũng là không cách nào đem nó trong khoảng thời gian ngắn áp chế xuống.

- Tiểu hỗn đản, ngươi rốt cuộc làm cái gì?

Giờ khắc này, Chu Uyên Nhung cũng là không cách nào giữ vững bình tĩnh được nữa rồi.

Cao thủ Địa Huyền, dõi mắt cả đông vực này chính là cao thủ số một số hai, là nhân vật trụ cột của từng cái tông phái, cao thủ như thế vẫn là mỗi một tông môn nào đều tổn thất không nổi.

Nhị trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão tuy nói cũng là Lực Huyền cảnh giới, đủ để danh chất một phương, nhưng ở trong mắt cao thủ Địa Huyền nhiều lắm chỉ là võ giả cường đại mà thôi, chính là như vậy, hai người chết đi, Chu Uyên Nhung mặc dù giận nhưng còn có thể khắc chế được.

Chẳng những là Chu Uyên Nhung, chính là Tử Huyên cũng có chút không rõ trong lúc này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Chẳng lẽ là Thiên Địa Hồng Hoang tháp?

Thần Dạ cùng Tử Huyên tâm ý tương thông, hắn gật đầu cười, phàm là bất luận kiện binh khí nào xuất ra từ Thiên Địa Hồng Hoang tháp đều đối với Thần Dạ có thần phục tuyệt đối, cái gọi là linh hồn ấn ký cùng bị luyện hóa, đây chỉ là hiện tượng bề ngoài.

Nếu Thần Dạ không muốn, trừ phi tu vi của người khác có thể trực tiếp phá mở Thiên Địa Hồng Hoang tháp, nếu không quả quyết không cách nào từ trong tay của Thần Dạ cướp đi Thần binh.

Về phần Thần binh của Thanh Lăng đã qua tay bị Thần Dạ bỏ vào trong Thiên Địa Hồng Hoang tháp rồi, lấy năng lực của nó có thể dễ dàng trợ giúp Thần Dạ luyện hóa.

Luyện hóa của Đại trưởng lão nhìn như xóa đi linh hồn ấn ký mà Thần Dạ lưu lại, trên thực tế thì ngược lại để cho Thần Dạ nhân cơ hội đen lực lượng linh hồn xâm nhập vào trong thân thể của nàng.

Lực lượng linh hồn của người bình thường quả thật không cách nào thương tổn người khác, chỉ có sau khi đạt đến cảnh giới võ đạo nhất định mới có thể làm được, nhưng Hồn biến của Thần Dạ đã đạt đến trạng thái ngưng hình!

Dĩ nhiên Đại trưởng lão chỉ cần thêm chút đề phòng cũng sẽ không có chuyện gì, đáng tiếc nhân tính chung quy là tham lam, lấy tu vi của Đại trưởng lão cũng không cahcs nào nhận thấy được cổ quái của Thần binh.

Những người này của Khiếu Lôi tông làm sao có thể sẽ giữ đúng hứa hẹn chứ?

Ở lúc đáp ứng đánh một trận với Thanh Lăng, trong lòng Thần Dạ sớm đã có cái kế hoạch này, tiên phát chế nhân, hậu phát thụ chế vu nhân! (Đánh trước có lợi thế, đánh sau bị người khác hạn chế)

Nếu không phải tu vi của Chu Uyên Nhung thật sự quá cao, nếu không đối tượng ở trong kế hoạch này liền chính là hắn!

- Tiểu hỗn đản, bỏ qua cho Đại trưởng lão, bổn tọa thề cho các ngươi còn sống rời đi!

Giờ khắc này ngay cả Chu Uyên Nhung cũng không thể không thỏa hiệp.

Nghe vậy Thần Dạ châm biếm không dứt:

- Tông chủ đại nhân, lời nói này hôm nay ngươi đã nói ba lần rồi, đáng tiếc hai lần trước ngươi cũng là nói mà không làm... CHo nên Đại trưởng lão chết đi sẽ trở thành cái giá mà các ngươi nói dối!

Thủ đoạn được thi triển có thể lấy được mạng của Đại trưởng lão hay không, ngay cả Thần Dạ cũng không có hai thành nắm chắc, bất quá lúc này cũng là không trở ngại để hắn lấy cái này làm lợi thế.

Khẩn yếu nhất là ba người chính mình lúc này bình yên rời đi mà thôi, về phần những cái khác, nói ví dụ như xuất ra một ngụm ác khí vân vân, sau này có thực lực rồi trở lại cũng không muộn.

Thần Dạ liền chưa bao giờ là loại người cổ hủ!

- A!

Từng đợt thanh âm thảm thiết thê lương không ngừng từ trong miệng của Đại trưởng lão phát ra, khuôn mặt hồng hào của nàng kia vào giờ khắc này cực độ vặn vẹo, nhìn qua giống như là bị rách bươm, hết sức đáng sợ!

Chu Uyên Nhung hung hăng nhìn Thần Dạ, hắn thật không nghĩ đén người thiếu niên này tuổi bất quá mười tám, tu vi cũng mới là cảnh giới Thượng huyền, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều lá bài tẩy như vậy?

Ở lúc này nhưng không phải là thời điểm nghĩ những cái này, thân là nhất tông chi chủ, Chu Uyên Nhung cũng rất có quyết đoán, một lát sau lập tức nói:

- Tiểu hỗn đản, bổn tọa tha cho các ngươi rời đi, nhưng nếu như Đại trưởng lão vì vậy mà có nửa điểm thương tổn, bổn tọa thề cho dù chân trời góc biến cũng phải để cho các ngươi chết không có chỗ chôn.

Cao thủ Địa Huyền, Chu Uyên Nhung thật sự không nỡ buông tha cho!

Thần Dạ giễu cợt cười nói:

- Thật xin lỗi tông chủ đại nhân, ngài hiện tại nhưng không có quá nhiều lợi thế để nói điều kiện với ta?

- Ngươi?

Chu Uyên Nhung hung hăng nói:

- Tiểu hỗn đản, ngươi đến tột cùng muốn cái gì?

- Rất đơn giản!

Chỉ vào Đại trưởng lão, Thần Dạ ngưng thanh nói:

- Dưới tình huống hôm nay, ngươi không thể nào nói dối, ta muốn chính miệng ngươi nói ra, cả đời này những việc ngươi làm toàn bộ đều là vì Khiếu Lôi tông!

Đối đầu với kẻ địch mạnh, Tử Huyên đã sớm để cho tâm của mình một mực duy trì bình tĩnh đầy đủ, song lời này vừa nói ra đột nhiên phá vỡ tâm cảnh của nàng, khiến cho thân thể nàng nếu như không phải là ở trước mặt Chu Uyên Nhung cùng Đại trưởng lão, nàng sợ rằng cũng không khắc chế được mà run rẩy mãnh liệt.

Muốn Đại trưởng lão nói ra cuộc đời này của nàng đều là vì huy hoàng của Khiếu Lôi tông mà làm việc, việc này đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ là khe ngợi vô cùng lớn, nhưng đối với Tử Huyên mà nói lại như thế nào cũng không phải là an ủi lớn nhất?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi