Mà biến cố này khiến mọi người ở hiện trường hoảng sợ không nói nên lời, tất cả mọi người lập tức ngơ ngác.
Theo họ thấy, Hào Diệu Thiến không nên bị trúng đạn.
Nhưng thực tế trần trụi lại xảy ra trước mắt họ, vậy mà có người thật sự dám ra tay với Hào Diệu Thiến.
Hơn nữa không chỉ ra tay đơn giản như thế, suýt nữa đã xảy ra mạng người.
Mà không ít quan chức cấp cao ở hiện trường bắt đầu trở nên chột dạ, họ sợ hãi, họ sợ kết cục của mình cũng giống Hào Diệu Thiến.
Dù sao Hào Diệu Thiến là cô chủ nhà họ Hào còn suýt nữa bị người ta lấy mạng, huống chi là bọn họ?
Phải biết, thân phận và bối cảnh của những người ở hiện trường không có mấy ai sánh được với Hào Diệu Thiến.
Cho nên, gần như sau khi biến cố xảy ra, nhóm người lập tức rút lui, rất nhanh đã giải tán hơn nửa.
“Chu Nguyên soái, nơi này không tiện ở lâu, chúng ta mau rời khỏi.” Hoắc Khai Hà không ngốc, ông ta vừa nhìn đã nhận ra bí ẩn bên trong, lập tức nói một câu với Chu Hàn, nhưng Chu Hàn lại lắc đầu.
Ánh mắt anh rơi lên cổ tay Hào Diệu Thiến, sắc mặt cô ta có chút dữ tợn, nghiến chặt răng, rõ ràng là dáng vẻ cố hết sức.
“Không sao chứ?” Chu Hàn hỏi cô ta một câu, người ngoài nhìn thấy cảm giác tràn ngập quan tâm.
Nhưng trên thực tế, Chu Hàn chỉ muốn hỏi rõ bức tranh đó có chỗ nào khác biệt mà thôi.
“Tôi không sao.” Sắc mặt Hào Diệu Thiến trắng bệch như tờ giấy, lắc đầu với Chu Hàn.
Cô ta nặn ra nụ cười miễn cưỡng cực kỳ khó coi, nói một câu với Chu Hàn: “Cám ơn quan tâm.”
Dứt lời, Hào Diệu Thiến xoay người rời đi.
Cô ta biết tình huống của mình, nếu không nhanh chóng chữa trị chỉ e sẽ mất máu quá nhiều mà nguy hiểm tính mạng.
Đương nhiên phải nịnh bợ Chu Hàn, nhưng cũng phải phân biệt thời điểm.
Cũng không thể bỏ mạng mà đi nịnh nọt người ta.
Sau khi Hào Diệu Thiến rời đi, Chu Hàn cũng không ở lại nữa.
Anh đang định gọi Hoắc Khai Hà chuẩn bị xe, nhưng chính vào lúc này một bóng dáng dùng tốc độ cực nhanh đến gần anh.
“Cẩn thận.” Hoắc Khai Hà và Tô Hàm gần như lên tiếng cùng lúc, hai người cực kỳ quan tâm Chu Hàn.
Có điều Chu Hàn lại hiện rõ vẻ thoải mái, chỉ vì anh đã cảm nhận được hơi thở của người đến.
Hơi thở này vô cùng quen thuộc, hơn nữa khẳng định không thể sai được, trừ Thanh Long sẽ không còn người khác.
Quả nhiên, bóng dáng kia rất nhanh đã xuất hiện trước mặt mấy người họ.
Chu Hàn vừa nhìn đã phát hiện người đến không phải ai khác chính là Thanh Long.
“Nguyên soái, bắt được rồi.” Thanh Long cung kính nói với Chu Hàn một câu, sau đó hai tay đưa bức tranh Thanh minh vũ kiều lên.
Chu Hàn nhận lấy bức tranh Thanh minh vũ kiều, gương mặt mang theo ý cười.
Bức tranh này phải từ từ tìm hiểu điều tra bí ẩn.
“Cậu thay tôi bảo quản trước đi.” Chu Hàn nói với Thanh Long một câu, sau đó phất tay, gọi nhóm người Hoắc Khai Hà rời đi.
Sau khi lên xe, Tô Hàm luôn có vẻ buồn bực không vui.
Nhìn thấy dáng vẻ này của người phụ nữ, Chu Hàn tự nhiên hiểu rõ trong lòng đối phương không thoải mái.
Có lẽ là vì chuyện của Hào Diệu Thiến.
“Hoắc gia chủ, Cảng Thành của mọi người hộp đêm chỗ nào đặc sắc vậy?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi Hoắc Khai Hà.
Hoắc Khai Hà đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó thông qua kính chiếu hậu nhìn Chu Hàn.
Kết quả ông ta vô ý liếc nhìn sắc mặt Tô Hàm có chút khó coi, nếu đoán không nhầm, Chu nguyên soái muốn đưa vợ mình đi giải sầu.
Suy nghĩ đến đây, Hoắc Khai Hà khẽ ho khan, cố ý sâu kín nói: “Có một nơi chơi rất vui.”
Ông ta hơi ngồi thẳng người, sắc mặt nghiêm túc nói: “Đó là Bất dạ viên, nơi đó có đầy đủ các thiết bị giải trí, hơn nữa cách chơi khá mới mẻ.”
Dứt lời, Hoắc Khai Hà còn không quên bổ sung một câu: “Cực kỳ thích hợp cho các cặp đôi đến chơi.”
Sau khi Hoắc Khai Hà nói xong, Tô Hàm theo bản năng nhìn ra ngoài cửa xe, trong ánh mắt của cô lộ ra chút tò mò.
Hoắc Khai Hà và Chu Hàn đều bắt được cảnh này vào mắt, hai người nhìn nhau qua kính chiếu hậu, trong lòng hiểu rõ.
Hoắc Khai Hà rèn thép khi còn nóng: “Bất dạ viên còn có trò chơi đóng giả hải tặc và kết hôn nữa.”
Hoắc Khai Hà vừa nói xong, mắt Tô Hàm lập tức sáng lên.
Có điều, chuyện này là thật, không phải Hoắc Khai Hà lừa gạt, ăn nói hùng hồn.
Công viên trò chơi Bất dạ viên ở Cảng Thành bọn họ quả thật có rất nhiều thiết bị trò chơi phong phú, cùng với cách chơi đặc biệt phù hợp với tâm lý người trẻ tuổi.
Cũng chính vì vậy Bất dạ viên ở Cảng Thành mới nổi tiếng như thế.
“Đúng rồi, đặc biệt Bất dạ viên còn có đóng giả kết hôn nổi tiếng trên mạng.” Hoắc Tinh Nghệ hợp thời bổ sung một câu.
Ông ta tinh ranh, tự nhiên hiểu rõ Chu Hàn và Hoắc Khai Hà đang làm gì.
Đóng giả kết hôn nổi tiếng trên mạng?
Ánh sáng trong mắt Tô Hàm càng lúc càng rực rỡ, giờ phút này, cô hận không thể mọc cánh bay đến Bất dạ viên chơi đùa một phen, triệt để phát tiết buồn bực trong lòng.
Chu Hàn không dấu vết liếc nhìn Tô Hàm, thấy người phụ nữ có vẻ rất muốn đến đó chơi, anh lập tức lên tiếng: “Thật sự chơi vui như hai người nói sao?”
Hoắc Khai Hà không ngốc, lập tức phối hợp nói một câu: “Chu nguyên soái, cậu có thể đưa vợ đến thử.”
Dứt lời, ông ta xoay chuyển chủ đề: “Nếu không vui thì tôi chặt đầu xuống, cho cậu làm ghế ngồi.”
“Thêm cả cái đầu của tôi nữa.” Hoắc Tinh Nghệ cũng ở bên cạnh quát gió thổi lửa.
Thoạt nhìn hai người Hoắc Khai Hà và Hoắc Tinh Nghệ hợp lại đánh cược với Chu Hàn, nhưng trên thực tế là khơi gợi hứng thú cho Tô Hàm.
Quả nhiên, ba người tung hứng khiến Tô Hàm trúng kế.
Không đợi Chu Hàn chủ động đề nghị đến Bất dạ viên, Tô Hàm nhịn không được lên tiếng: “Chu Hàn, em muốn đến Bất dạ viên chơi.”
Thấy dáng vẻ không đợi nổi của người phụ nữ, Chu Hàn lập tức gật đầu.
Sau đó, Hoắc Khai Hà và Hoắc Tinh Nghệ thức thời xuống xe, hai người lên xe khác rời đi.
Mà Chu Hàn và Tô Hàm chạy đến Bất dạ viên.
Cả đường rất thuận lợi, đám người cướp bức tranh Thanh minh vũ kiều không hề đuổi theo.
Chu Hàn lại không vì điều đó mà buông lỏng, ngược lại đề cao cảnh giác, bất kỳ lúc nào cũng đề phòng biến cố xảy ra.
Dù sao với anh mà nói Tô Hàm rất quan trọng.
Rất nhanh, xe đã chạy vào bãi đỗ của Bất dạ viên.
Tài xế Hoắc thị cung kính nói với hai người Chu Hàn một câu: “Hai vị, tôi ở đây chờ hai người.”
Chu Hàn gật đầu, lập tức đưa Tô Hàm xuống xe, mua vé vào cửa.
Hai mắt Tô Hàm tỏa sáng, trực tiếp đến chỗ đóng giả kết hôn nổi tiếng trên mạng.
Kết quả rất nhanh đã tìm được, cô kéo Chu Hàn “kết hôn lại lần nữa”.
Tuy chỉ là đóng giả, không phải thật, lại khiến Tô Hàm cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.
Giờ phút này tâm trạng Tô Hàm vui vẻ, không còn ghen tuông chuyện của Hào Diệu Thiến nữa.
So sánh với tâm trạng tốt đẹp của Tô Hàm, Chu Hàn lại có chút buồn bực.
Trong lòng anh hiểu rõ, đám người kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng cam chịu như vậy.
Chỉ là, đám người đó chậm chạp không xuất hiện đến cướp lại bức tranh Thanh minh vũ kiều.
Chu Hàn sẽ không ngây thơ cho rằng sự việc cứ bỏ qua như thế, anh chỉ cảm thấy có cái bẫy lớn hơn đang đợi mình.
Tô Hàm kéo Chu Hàn dạo chơi khắp nơi, rất nhanh đã đến chỗ đóng giả hải tặc.
Hai người lên thuyền hải tặc, nhân viên đưa cho Tô Hàm một cây súng đồ chơi.
“Anh đóng vai hải tặc, em đóng vai nữ anh hùng.” Tô Hàm hứng chí nói với Chu Hàn.
Cô phải “trừng phạt” Chu Hàn đàng hoàng một phen, để anh biết sai.
“Được, đều nghe em.” Chu Hàn mỉm cười dịu dàng với Tô Hàm, lập tức đội nón hải tặc lên đầu.
Chính vào lúc Chu Hàn rời khỏi thuyền hải tặc, chuẩn bị “đánh cướp”, Tô Hàm nhấc súng đồ chơi trong tay, nhắm chuẩn Chu Hàn bắn một phát.
Kết quả chỉ nghe “pằng” một tiếng, ánh lửa lập tức lóe lên.