ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

Tô Hàm hơi ngẩn ra, vào giờ phút này xem như cô đã biết.

Sợ rằng cô cũng không phải bò ra từ trong hố, trái lại bị vùi lấp càng sâu hơn.

“Nếu không, các người vẫn nên nhốt tôi đi.” Đột nhiên Tô Hàm xoay người, lên tiếng nói với tên Cẩm Y Vệ kia.

Cẩm Y Vệ nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại, gã bất đắc dĩ nặn ra một câu: “Cô Tô Hàm, cô vô tội, chúng tôi không thể nhốt cô được, cô vẫn nên nhanh trở về đi.”

Đang lúc Tô Hàm còn muốn kiên quyết ở lại đây, Hào Đoạt đã xông tới.

“Hàm Hàm, anh đến đón em về nhà.” Hào Đoạt cố gắng làm bộ dạng rất thân thiết với Tô Hàm trước mặt Cẩm Y Vệ.

Đôi mày thanh tú của Tô Hàm nhăn lại, mặt đầy vẻ không tình nguyện.

Nhưng Hào Đoạt lại hoàn toàn không thèm để ý, giống như không nhìn thấy.

“Đi thôi, Hàm Hàm.” Hào Đoạt vừa cưỡng ép vừa cứng rắn kéo Tô Hàm vào trong xe, nhấn ga nghênh ngang mà đi.

Mà Tô Hàm không biết chuyện gì hết lại bị Hào Đoạt đưa đi, chẳng qua cô cảm thấy một số việc cần phải đối mặt nói rõ ràng.

Cũng chính bởi vì như vậy nên mới miễn cưỡng đi theo Hào Đoạt.

Nhưng Hào Đoạt cũng không đưa Tô Hàm trở về biệt thự của nhà họ Hoắc, mà là lái xe đến bệnh viện.

Đối với nơi này Tô Hàm cũng không quen thuộc lắm, cho nên cũng không phát hiện phương hướng và đường đi không giống nhau.

Cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mặt đầy vẻ khẩn trương và cảnh giác.

Sau khi do dự một chút, cuối cùng cô cũng không nhịn được lên tiếng: “Hào Đoạt, tôi cảm thấy hẳn là giữa chúng ta có cái hiểu lầm gì đó, cần phải nói rõ một chút.”

Hào Đoạt nghe vậy liền biến sắc, gã nghiêng đầu nhìn Tô Hàm một cái.

Lần này Hào Đoạt không trả lời Tô Hàm, gã trở nên yên tĩnh khác thường.

“Hào Đoạt, có phải anh tính kế hại tôi?” Vẻ mặt của Tô Hàm giãy giụa, cuối cùng không nhịn được lại lên tiếng.

Lập tức sắc mặt Hào Đoạt trở nên xanh mét, nhưng gã vẫn giữ yên lặng.

“Tôi đang nói chuyện với anh, mời anh trả lời một tiếng. “Tô Hàm cắn răng nghiến lợi: “Đúng, hay là không đúng?”

Hào Đoạt há miệng cười một tiếng, chẳng qua là tăng tốc độ xe, vẫn không trả lời Tô Hàm.

Tô Hàm lập tức nóng nảy, trên mặt cô tràn đầy vẻ mờ mịt và giận dữ.

Mà ngay lúc này, Hào Đoạt nín thở, dùng ngón tay cái của một tay mở một cái nắp.

Một tiếng “ba” vang lên, lập tức một mùi thối tràn ra.

Nhưng mùi thối kia rất nhanh đã tan đi không để lại dấu vết.

Mà lúc này đột nhiên Tô Hàm cảm thấy chóng mắt, rất nhanh mí mắt cô trầm xuống, lập tức rơi vào hôn mê.

Khi Hào Đoạt chở Tô Hàm đến bệnh viện, Chu Hàn đã cầm bảo kiếm trở lại biệt thự nhà họ Hoắc.

“Nguyên soái.” Thanh Long vừa nhìn thấy Chu Hàn trở về, kích động hô to một tiếng.

Vừa thấy bộ dạng này của Thanh Long, trong nháy mắt Chu Hàn biết đã xảy ra chuyện.

“Sao vậy?” Chu Hàn vội vàng hỏi một câu, đồng thời nắm chặt bảo kiếm.

“Phu nhân cô ấy…” Thanh Long ấp úng, hình như rất khó để mở miệng.

“Nói.” Chu Hàn gần như dùng giọng ra lệnh.

“Phu nhân bị người nha môn bắt đi.” Thanh Long nhanh chóng hô lên một tiếng, mặt đầy vẻ ảo nảo.

“Ầm.”

Trong đầu Chu Hàn giống như có cái gì đang nổ mạnh vậy, anh chợt xoay người rời đi, nhanh chóng ra khỏi biệt thự nhà họ Hoắc.

“Chu Nguyên soái.” Hoắc Khai Hà hô to với bóng lưng của Chu Hàn, lúc này dẫn theo Hoắc Nghệ Tinh vội vàng đuổi theo.

Mà Tiết Minh Dương thấy vậy cũng đi theo, kể cả Hoắc Tử Kim cũng không ngoại lệ.

Hôm nay không biết Tony Bond đã đi ra ngoài lúc nào, cho tới bây giờ vẫn chưa về, trong lòng Hoắc Tử Kim không nhịn được có chút quan tâm đối phương.

Cho nên cô ta suy nghĩ, nếu đi theo có thể tìm được Tony Bond không.

Không tới nửa giờ, nhóm người Chu Hàn đã xuất hiện ở nha môn.

Kết quả hỏi một chút mới biết Tô Hàm đã bị người ta dẫn đi.

Đển nỗi người dẫn Tô Hàm đi là ai bọn họ cũng không biết.

Chu Hàn gấp đến độ gọi điện cho Tô Hàm, nhưng kết quả lại tắt máy.

“Thanh Long, điều tra tung tích của Tô Hàm.” Lúc này Chu Hàn nói với Thanh Long.

“Vâng.” Thanh Long cung kính trả lời một câu, lập tức làm theo.

Rất nhanh, Thanh Long đã tra ra tung tích của Tô Hàm.

“Nguyên soái, phu nhân ở bệnh viện.” Thanh Long nói đúng sự thật.

Chu Hàn nghe vậy giật mình trong lòng, trong đầu nghĩ chẳng lẽ vợ anh xảy ra chuyện?

“Đi bệnh viện, nhanh.” Anh gọi mọi người một tiếng, lúc này mới chạy thẳng đến bệnh viện.

Một nhóm người lại vội vàng lái xe, rất nhanh đã đến bệnh viện.

Mà giờ phút này Tô Hàm đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Hào Đoạt điều hai tên bác sĩ từ trang viên nhà họ Hào, gã để cho hai tên này cấy hột vào trong cơ thể của Tô Hàm.

Mắt thấy phẫu thuật sắp được tiến hành, kết quả một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, nhóm người Chu Hàn đã xông vào.

Liếc nhìn một cái, Chu Hàn liền phát hiện ra Hào Đoạt.

“Phế bỏ.” Chu Hàn không quay đầu nổi giận gầm lên một tiếng, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ lập tức làm theo.

Lập tức bốn người lập tức vọt đến bên cạnh Hào Đoạt, bốn người phân công rất rõ ràng, phối hợp ăn ý, dễ dàng phế đi hai tay hai chân của Hào Đoạt.

Từng tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị làm thịt vang vọng toàn bộ hành lang bệnh viện, lúc Hoắc Nghệ Tinh đi ngang qua Hào Đoạt, lại thêm cho gã một đá, gã miễn cưỡng bị đạp bay ra ngoài.

Cả người Hào Đoạt giống như một quả bóng bị vỡ hung hăng nện trên vách tường, đã hôn mê tại chỗ.

Mà giờ phút này Chu Hàn một cước đá văng cửa phòng phẫu thuật, cả người giống như gió lốc xông vào.

Mà hai tên bác sĩ của nhà họ Hào đã bị Chu Hàn đá cho ngã nhào tại chỗ, hoàn toàn mất đi năng lực hành động.

Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Hàn rơi trên người Tô Hàm đang nằm trên giường bệnh, anh bước nhanh về phía trước, đưa tay dò hơi thở dưới mũi cô, phát hiện hô hấp bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo, Chu Hàn lại kiểm tra thân thể của Tô Hàm, sau khi phát hiện không bị thương chỗ nào, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Đột nhiên khóe mắt Chu Hàn phát hiện trên đất có một cái gì đó màu đen.

Anh lập tức nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, lúc này mới cúi người nhặt hột màu đen kia.

Cầm trong tay quan sát tỉ mỉ một lúc, trong nháy mắt Chu Hàn đã biết chuyện gì xảy ra.

Cái tên Hào Đoạt này thật đáng chết.

“Dẫn theo Hào Đoạt, trở về phủ.” Chu Hàn phân phó bọn Thanh Long một tiếng, lúc này mới bế Tô Hàm theo kiểu công chúa, xoay người rời đi.

Khi nhóm người Chu Hàn trở về biệt thự, Tony Bond đang buồn bực ngồi ở phòng khách, mà mặt thì sưng như cái đầu heo.

“Sao anh lại bị người ta đánh thành cái dạng này?” Hoắc Tử Kim phát hiện Tony Bond không đúng lắm, vội vàng lên tiếng hỏi.

Tony Bond ngẩng đầu nhìn Hoắc Tử Kim một cái, sắc mặt như bị mây đen che kín.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy Hào Đoạt bị Thanh Long xách về, trong nháy mắt trong mắt thoáng qua một tia vui sướng.

“Ha ha, thật là sơn thủy luân chuyển.” Tony Bond điên cuồng cười to: “Coi như mày xui xẻo.”

Nói xong anh ta đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến chỗ Thanh Long, đá một cước mạnh vào người Hào Đoạt.

Miễng cưỡng đạp bay Hào Đoạt từ trong tay Thanh Long ra. Tony Bond tiến về phía trước, liều mạng đạp mạnh Hào Đoạt.

Mọi người không biết Tony Bond nổi điên cái gì, cũng không để ý anh ta, tùy ý để anh ta đạp chết Hào Đoạt.

Kết quả đạp một trận, Tony Bond hơi nguôi giận, lúc này mới bỏ qua cho Hào Đoạt.

Anh ta khạc ra một ngụm trọc khí, trực tiếp ngồi lên một cái ghế sô pha.

“Hả giận rồi?” Hoắc Tử Kim đến tới trước mặt Tony Bond, cười híp mắt hỏi một câu.

Tony Bond liếc nhìn cô ta, cũng không trả lời.

“Nhìn bộ dạng đầu heo này của anh, có phải bị Hào Đoạt đánh không?” Hoắc Tử Kim thấy Tony Bond không trả lời, lúc này lại hỏi một câu.

Dù cho kẻ ngu cũng nhìn ra được bộ dạng này của Tony Bond là do Hào Đoạt ban tặng.

Nếu không phải do Hào Đoạt làm, sao Tony Bond nhìn thấy gã lại tức giận như vậy?

Chương 111. Anh cứu em

“Có.” Vô Kiểm kiểm tra rồi trả lời ngay.

“Tốt.” Ánh mắt Chu Hàn hướng sang ba người Bạch Hổ, phân phó: “Tất cả mọi người lên trực thăng.”

Chu Hàn vừa dứt lời, nhóm Bạch Hổ lập tức theo Chu Hàn leo thang lên trực thăng.

Đợi nhóm tập hợp đầy đủ trên trực thăng, Chu Hàn ra hiệu cho phi công thả bom xuống dưới đất.

Phi công vội vàng làm theo, gã điều khiển trực thăng lên độ cao an toàn, ngón tay dùng sức ấn vào nút màu đỏ trên bảng điều khiển.

Ngay sau đó, tiếng nổ ầm ầm vang lên.

“Không tệ.” Chu Hàn thỏa mãn nhìn kết quả, nếu không nhờ Vô Kiểm xuất hiện kịp thời, viên đạn này mà nhằm tới bọn họ thì anh với đám Bạch Hổ phải chạy té khói rồi.

Sau một lúc bụi mù tản bớt, Chu Hàn nhìn thấy phía dưới có một thanh bảo kiếm lóa mắt.

Hơn nữa nó lại được cắm giữa mảnh tàn tích, tỏa ra chiến ý không gì sánh nổi.

Chu Hàn quyết định thật nhanh, trực tiếp xuống thang dây lấy bảo kiếm.

Bảo kiếm trong tay truyền tới một ý chí trang nghiêm xông thẳng tới tâm Chu Hàn.

Lực lượng này khiến Chu Hàn kinh hãi, nhưng anh khôi phục bình tĩnh lại rất nhanh.

“Chuẩn bị quay về.” Chu Hàn nói với phi công.

Nhưng lúc này Vô Kiểm đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, anh vội vàng nói với Chu Hàn: “Nguyên soái, hình như trên trực thăng có thiết bị theo dõi.”

Vô Kiểm trầm mặt bổ sung: “Tôi lo lắng nhà họ Hào có thể định vị đến đây.”

Ngay sau câu nói của Vô Kiểm, trên bầu trời truyền tới âm thầm vù vù.

Sau đó từng chiếc máy bay bag tới với tốc độ cực nhanh.

“Đi ra chỗ khác.” Chu Hàn đưa bảo kiếm cho Vô Kiểm, đồng thời túm gáy phi công kéo ra một bên.

Chu Hàn lưu loát ngồi vào vị trí lái, điều khiển chiếc trực thăng nghiêng sang phía bên cạnh, né tránh đợt công kích một cách xảo diệu.

Chiếc trực thăng dưới tay Chu Hàn trở lên uyển chuyển lại lưu loát, khiến tên phi công nghẹn họng trân trối.

Mất một tiếng Chu Hàn đột phá vòng vây, rời khỏi phạm vi Hoành Thành, tới Cảnh Thành.

“Nguyên soái, hạ cánh đi, chỗ này không thuộc địa phận Hoành Thành, nhà họ Hào không dám cắn xé quá đâu.” Vô Kiểm lên tiếng nhắc nhở.

Anh nhìn sang chỗ báo xăng, sắp gần tới vạch đỏ.

Chu Hàn gật nhẹ đầu, lập tức lái trực thăng tới chỗ hạ cánh.

Rất nhanh, trực thăng dừng lại ở bến tàu.

Vô Kiểm đánh ngất phi công, đồng thời trao lại bảo kiếm cho Chu Hàn.

Nhóm bốn người vào trong chiếc xe đã chuẩn bị từ trước, Bạch Hổ lái xe nghênh ngang rời đi.

Cùng lúc đó Hào Đoạt đánh Tony Bond gần chết rồi cướp chiếc chìa khóa trong tay anh.

Hào Đoạt chui vào trong chiếc Hummer nghênh ngang rời đi, đồng thời còn gọi một cuộc điện thoại.

Đầu dây được kết nối, bên kia cung kính hỏi: “Cậu Hào, có việc gì ạ?”

“Có một con khỉ đột tóc vàng thôi, tý cậu dẫn người tới xử lý đi. Chờ chút, tôi gửi địa chỉ cho cậu.” Hào Đoạt cười quái dị, sau đó cúp điện thoại.

Ngay lúc gã đang phát vị trí cho cấp dưới, đột nhiên phía trước lại xuất hiện một bóng người.

“Muốn chết à.” Hào Đoạt gào lên đạp phanh gấp.

“Két…” Tiếng thắng xe chói tai vang lên, chiếc Hummer khó lắm mới dừng lại.

Hào Đoạt nổi giận đùng đùng xuống xe, tới gần người trước mặt.

Gã híp mắt lại, tinh tế đánh giá đối phương.

Người kia mặc một bộ quần áo màu đen, trên thân sát khí đằng đằng, nhìn qua đã biết đây là người tay dính đầy máu.

Cảm nhận được khí thế trên người đối phương, Hào Đoạt bớt kiêu căng lại.

“Ông là ai?” Miệng lưỡi gã đắng ngắt, cảnh giác hỏi một câu.

Hào Đoạt vốn nghĩ đối phương giả vờ bị đụng để lừa gạt tiền, chẳng qua ngay hiện giờ gã thấy đối phương không phải người như vậy.

Là người tìm mình có việc.

“Tôi là ai không quan trọng.” Người áo đen kì quái nói: “Tôi có thể thả cậu ra, cũng có thể bắt cậu trở lại.”

Hào Đoạt nghe thế biến sắc, hoảng hốt.

Thả ra? Bắt lại?

Hào Đoạt mơ hồ hiểu ra điều gì đó, gã hỏi lại: “Ngài cứu tôi?”

Người áo đen không trả lời, nhưng sự im lặng của gã là câu trả lời.

“Cảm ơn.” Hào Đoạt mơ hồ đoán được người này không dễ chọc.

Gã bày tỏ thái độ của bản thân: “Tiền chuộc như thế nào? Tôi gửi lại ngài.”

Mặc dù đối phương là người đã thả anh ra, căn bản không dùng tiền, nhưng Hào Đoạt lại đưa ra ý muốn trả tiền chuộc.

Đương nhiên cái gọi tiền chuộc chẳng qua là tiền mua bình an mà thôi, hao tài tiêu tai.

“Tôi không thiếu tiền.” Người áo đen lạnh lùng nhìn gã, đổi giọng: “Tôi là kẻ thù của Chu Hàn.”

Chỉ một câu nói đã thể hiện rõ thái độ của gã.

Chẳng qua Hào Đoạt bỗng dưng cảm thấy chột dạ và lạnh cả sống lưng khi bị người áo đen nhìn chằm chằm.

“Thì ra chúng ta là bạn bè.” Hào Đoạt cười khan nói: “Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.”

Nhưng người áo đen lại lắc đầu: “Cậu không xứng làm bạn với tôi.”

Hào Đoạt kinh ngạc, nhưng gã không dám phản bác gì cả, lại không dám rời đi.

Vừa rồi đối phương đã nói rõ, gã có thể thả mình ra, cũng có thể bắt mình lại.

Hào Đoạt biết đây không phải chuyện đùa.

“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Hào Đoạt không kìm được hỏi ngay vào vấn đề chính.

“Làm thay tôi một chuyện.” Người áo đen nghiêm túc, đưa cho Hào Đoạt một viên bi màu đen.

Hào Đoạt vội vàng cầm lấy, đánh giá một lượt, miệng còn hỏi: “Cái gì đây?”

Người áo đen khinh bỉ nhìn Hào Đoạt, nói: “Cho cái này vào người Tô Hàm, mọi chuyện giữa chúng ta sẽ xong.”

Nói xong thân ảnh của gã lóe lên, trong nháy mắt không rõ tung tích, tốc độ nhanh tới hù người.

Hào Đoạt đứng ngây người một lúc, quyết định cứu Tô Hàm ra, thừa dịp cho viên bi vào người Tô Hàm.

Gã biết rõ người áo đen kia không hề đơn giản.

Hơn nữa, Hào Đoạt không muốn bị sát thủ bắt đi, lại tiếp tục thời gian lo lắng đề phòng như đợt trước.

Sau khi quyết định, Hào Đoạt lái chiếc Hummer tới sở cảnh sát.

Rất nhanh xe đã tới nơi.

Hào Đoạt ra khỏi xe, đồng thời gọi điện thoại để người lấy tập giấy tờ chứng minh Tô Hàm trong sạch.

Hào Đoạt đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, gã vốn muốn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, muốn Tô Hàm cầu xin mình, rồi thả cô ra.

Đến lúc đó gã sẽ yêu cầu Tô Hàm ở với mình một đêm.

Chỉ là hiện tại Hào Đoạt không còn lựa chọn nào khác, gã không thể phá vỡ kế hoạch.

Không tới mười phút, một chiếc xe công vụ dừng lại, một người đàn ông vội vàng xuống xe đưa giấy tờ cho Hào Đoạt.

Hào Đoạt nhận giấy tờ xong bước vào sở cảnh sát.

Gã muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đưa Tô Hàm ra.

Nửa giờ sau, Tô Hàm được thả.

“Cô Tô, thật xin lỗi, cô bị oan rồi.”

“Hiện giờ tất cả các công ty đã rút đơn kiện, không truy cứu bất kì trách nhiệm nào liên quan tới cô.”

Một Cẩm Y Vệ áy náy nói với Tô Hàm, sự áy náy đó không phải trả vờ mà thái độ thực sự.

Tô Hàm mệt mỏi gật đầu, bước nhanh ra khỏi nơi này.

Kết quả vừa mới tới cửa cô đã thấy Hào Đoạt chờ mình, trên mặt là nụ cười đầy ý vị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi