ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

Chu Hàn cũng không trực tiếp nói ra mọi chuyện, chẳng qua là nói xa nói gần, để lại cho đối phương một tấm màn che, cho mặt già của đối phương một chút mặt mũi.

Lúc đầu người bên kia nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ, lập tức xin lỗi Chu Hàn, giọng điệu vô cùng cung kính.

Mà sau khi Chu Hàn hàn huyên đôi câu thì cúp điện thoại.

Tên đầu trọc quỳ dưới đất thấy vậy thì lên tiếng châm chọc: “A, làm bộ làm tịch.”

Đối với sự châm chọc của đối phương, Chu Hàn cũng không để trong lòng, trên mặt của anh nở một nụ cười ý vị thâm trường, đồng thời còn gật đầu một cái với tên đầu trọc kia.

Đang lúc tên đầu trọc muốn ra tay với Chu Hàn, dành lại ông Hào, lúc này đột nhiên vang lên một tiếng chuông điện thoại.

Tên đầu trọc giật mình trong lòng, gã cảm giác có chuyện không tốt xảy ra.

Theo bản năng móc điện thoại di động ra nhìn, kết quả phát hiện người gọi đến không phải là ai khác mà chính là Hội trưởng thứ nhất.

Lúc này tên đầu trọc mới vội vàng nhận điện thoại, gã thở ra một hơi nóng, cung kính chào hỏi: “Lão đại, có gì dặn dò?”

“Cậu bị trục xuất khỏi Vũ Minh.”  Đầu bên kia điện thoại cũng không nói nhảm, nói thẳng một tiếng rồi cúp điện thoại.

Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh cúp máy, tên đầu trọc kia trợn tròn mắt.

Gã vạn lần không nghĩ đến chuyện này lại kinh động đến lão đại, hơn nữa gã còn bị đuổi.

Gã theo bản năng nhìn Chu Hàn, nhưng vẻ mặt Chu Hàn lại rất lạnh lùng, không có cách nào nhìn ra được bất kỳ đầu mối nào.

“Là cậu giở trò quỷ?” Tên đầu trọc khó mà tin được, chậm chạp hỏi một câu.

Chu Hàn không đáp mà hỏi ngược lại: “Muốn khôi phục thân phận Hội trưởng thứ ba của ông không?”

Thấy Chu Hàn nói dứt khoát như vậy, lập tức tên đầu trọc kia không dám lỗ mãng nữa.

Gã vô cùng rõ ràng, hôm nay gã đá trúng tấm sắt rồi.

“Muốn.” Tên đầu trọc không chút do dứt lập tức lên tiếng trả lời.

Chu Hàn hờ hững nói: “Vậy hãy để cho ông Hào đây nhận tội thay cho con trai ông ta, con nợ cha trả, chính ông ta dạy dỗ con trai thì chính ông ta chịu trách nhiệm.”

Tên đầu trọc nghe vậy thì do dự một chút, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía ông Hào.

Giờ phút này trên mặt ông Hào tràn đầy oán giận, mặc dù bị đánh khó khăn bò dưới đất lên, nhưng vẫn cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào đám người Chu Hàn.

“Ông Hào, bán cho Trình Hữu Vọng tôi chút mặt mũi đi.” Tên đầu trọc kia chân thành lên tiếng: “Thay con trai ông nhận tội đi.”

Mặc dù tên đầu trọc này không biết rốt cuộc nhà họ Hào và Chu Hàn có mẫu thuẫn và vấn đề gì.

Nhưng giờ phút này gã lựa chọn nghe theo Chu Hàn.

Gã rõ ràng cảm giác được áp lực trước nay chưa từng có, làm mình phải thở dốc khó khăn.

“Không thể nào.” Ông Hào gần như cắn răng nặn ra ba chữ.

Phút chốc sắc mặt của tên đầu trọc thay đổi, gã suy nghĩ một chút, cuối cùng nói nhỏ bên tai mấy cây với ông Hào.

Sau khi Trình Hữu Vọng nói một phen như vậy, gương mặt ông Hào đã trở nên tái nhợt.

Ông ta kinh ngạc nhìn Chu Hàn một cái, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Rất rõ ràng, ông Hào đã biết sợ.

Sắc mặt Chu Hàn lạnh lùng, mặc dù nhìn thấy sự thay đổi của ông Hào, nhưng lại giống như không nhìn thấy.

“Chu Nguyên soái, tôi nhận tội thay con tôi.” Sau khi ông Hào trầm mặt trong chốc lát, cuối cùng do dự mở miệng, hình như ông ta cũng chưa quyết định.

Nhưng lời đã nói ra giống như bát nước đổ đi, không có cách nào thu hồi lại được.

“Thanh Long, quay lại.” Chu Hàn hờ hững nói một câu, ý tứ rất đơn giản.

“Dạ.” Thanh Long cũng kính trả lời, lúc này lấy ra điện thoại di dộng, mở máy ảnh ra quay lại hình ảnh ông Hào.

Bên này ông Hào nhận tội, bên kia Hòe Châu.

Lão chủ tịch tập đoàn Hoài Thăng Tổ Cẩm Dương đợi lâu như vậy vẫn chưa có tin tức gì, đã không kiên nhẫn được nữa rồi.

Ông ta gọi điện thoại cho Kỳ Tiếu Thiên, nhưng đối phương lại trả lời lấp lửng với ông ta.

Tổ Cẩm Dương tức giận trực tiếp bóp gãy điện thoại, hai mắt của ông ta tràn đầy oán hận.

Con trai lớn của Tô Cẩm Dương chính là người vô tội bị vạ lây trong vụ nổ hôn lễ lần trước, đã thành người sống đời sống thực vật.

Hôm nay còn nằm ở bệnh viên, đang trong thời gian quan sát, tỷ lệ khôi phục cực kỳ nhỏ.

“Hiên Dương, đi một chuyến đến Tô thị.” Tổ Cẩm Dương quyết định cực nhanh, ông ta dặn dò một tiếng với cậu con trai nhỏ.

Ông ta đã chịu đủ rồi, tất nhiên lần này sẽ không nhịn nữa.

Tập đoàn Hoài Thăng là tập đoàn đứng nhất Hòe Châu, thế lực lớn nhất, bị một Tô thị cưỡi lên cổ như vậy, sao Tổ Cẩm Dương ông ta có thể nhịn được?

Lúc trước con trai lớn bị thương ở vụ nổ vào bệnh viện, Tổ Cẩm Dương đã quyết định ra tay với Tô thị.

Nếu không phải có hai chủ tịch của tập đoàn Giang Đông và công ty Tĩnh Giang vẫn luôn khuyên nhủ, hơn nữa còn đưa ra lợi ích lớn, Tổ Cẩm Dương đã sớm phái người giết vào Tô thị rồi.

Mà nay, đợi rồi lại đợi, nhưng lại không có kết quả, Tổ Cẩm Dương hoàn toàn mất hết kiên nhẫn rồi.

Lần này, thậm chí ông ta cũng không chào hỏi một tiếng với Hoàng Minh và Chu Xung đã phái con trai nhỏ ra tay với Tô thị.

Ngay cả lợi ích to lớn mà Tĩnh Giang và Giang Đông đưa cho, tất nhiên Tổ Cẩm Dương không định nhả ra trả lại.

Người ta cam tâm tình nguyện đưa tới, dựa vào cái gì ông ta phải trả? Dù cho trái lời hứa thì như thế nào? Là Tô thị tàn nhẫn trước, ông ta bất nghĩa thì sao?

Cùng lúc đó, Tô thị.

Chân của Tô Khánh Đông đã tốt hơn, sau khi Chu Hàn dẫn Tiết Minh Dương rời đi, ông đã tiếp nhận quản lý Tô thị.

Mặc dù tất cả có chút đột ngột, nhưng Tô Khánh Đông có thể miễn cưỡng điều hành.

Nguyên nhân rất đơn giản, chỗ dựa sau lưng Tô thị chính là Chu Xung và Hoàng Minh, coi như Tô Khánh Đông có bỏ mặc không quản, ngồi thu tiền thì Tô thị cũng khó xảy ra chuyện rắc rối gì.

“Tiểu Long, tháng này có bao nhiêu nhóm hàng đến, có vấn đề gì không?” Tại cuộc họp hội đồng quản trị, Tô Khánh Đông quen cửa quen nẻo máy móc hỏi thăm.

Vấn đề vẫn luôn nghìn bài một điệu, giống như mấy lần trước vậy. Mà Tô Học Long cũng chỉ trả lời bốn chữ: “Không có vấn đề.”

Nhưng thái độ của Tô Học Long đối với Tô Khánh Đông lại cực kỳ cung kính.

Không chỉ Tô Học Long, kể cả trên dưới Tô thị, mỗi người khi thấy Tô Khánh Đông đều gần như cụp đuôi, vô cùng tôn trọng ông.

Không phải bọn họ phát hiện thận phận Kiếm Thần của Tô Khánh Đông, mà tất cả mọi người đều biết, Tô Khánh Đông có một con rể tốt có thực lực kinh khủng.

Lúc đầu Tô Hữu Đào bị lừa chết, Tô lão gia tụ tập cường giả một đời ra tay, kết quả ở trước mặt Chu Hàn không chịu nổi một kích.

Chuyện này sớm đã truyền khắp toàn bộ Tô thị, không ai là không biết, không ai là không sợ.

Tiếp theo, Tô Khánh Đông giống như đi qua sân khấu, hỏi một loạt các vấn đề, mà Tô Học Long cũng kiên nhẫn trả lời hết.

Tô Khánh Đông hài lòng gật đầu một cái, đứng lên nói: “Tan họp.”

Ông phải về nhà ăn thịt kho tàu do Hách Lôi làm, lần trước sau khi Chu Hàn xử lý “nội vụ”, Hách Lôi giống như thay đổi thành người khác, bây giờ rất là hiền thục.

Bộ dạng người phụ nữ chanh chua cay nghiệt đanh đá trước kia đã sớm biến mất không có dấu vết.

Nhưng còn chưa đợi Tô Khánh Đông và mọi người rời phòng họp, một nhân viên Tô thị đã vội vã chạy đến báo tin: “Tổng giám đốc Tô, không xong rồi. Xảy ra chuyện lớn rồi.”

Người nhân viên này thở hồng hộc, hơi thở đứt quãng, liều mạng hít thở thật sâu, muốn ổn định lại hơi thở.

“Nổi cơn thần kinh gì đó? Nhìn bộ dạng hấp tấp của cậu này.” Tô Học Long vênh mặt hất hàm với nhân viên kia, nhưng khi đối mặt với Tô Khánh Đông thì hoàn toàn thay đổi thái độ: “Chú ba, về phương diện công ty con nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm ngặt, nhân viên không hiểu chuyện, chú ba không nên để bụng.”

Tô Khánh Đông khoát tay một cái, cũng không muốn để ý.

Ông liếc nhìn nhân viên kia một cái, lúc đi ngang qua còn vỗ bả vai của nhân viên kia, ý vị thâm trường nói: “Làm rất tốt.”

Nói xong Tô Khánh Đông trực tiếp đi vào thang máy.

Cho đến khi Tô Khánh Đông rời đi, lúc này Tô Học Long mới quay qua hỏi nhân viên kia: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhân viên kia vội vàng trả lời: “Tập đoàn Hoài Thăng dùng giá cao mua toàn bộ thuốc của tập đoàn chúng ta, phân nhóm nghiên cứu, muốn làm lũng đoạn thị trường.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi