ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

Nếu như không đoán sai, hẳn là người của Như Liệt đoàn.

Dù sao Chu Hàn chính là vì chuyện này mà chạy đến.

Như Liệt đoàn làm cho Vũ Minh gà chó không yên, Chu Hàn đến là để giải quyết chuyện này.

Chẳng qua làm cho anh cảm thấy ngoài ý muốn là, còn chưa gặp được Hội trưởng thứ nhất, kết quả đã đụng phải người Như Liệt đoàn, thật là cực kỳ buồn cười.

Vào lúc Chu Hàn dẫn Thanh Long xông tới Như Liệt đoàn, Hội trưởng thứ nhất cũng mang tinh anh đến.

“Thanh Long, đi tổ chức lại trật tự của Vũ Minh, dạy bọn họ làm thế nào để chống địch.” Chu Hàn cũng không quay đầu lại phân phó với Thanh Long một tiếng, còn anh thì trực tiếp xông vào cuộc chiến.

“Nguyên soái, nhưng mà ngài…” Thanh Long lo lắng cho Chu Hàn.

Nhưng Chu Hàn lại rầy một tiếng: “Không có nhưng mà, phục tùng mệnh lệnh.”

Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của Thanh Long.

Lúc này Thanh Long không do dự nữa, anh ta lập tức gật đầu nói: “Dạ.”

Tuy chỉ có một mình Thanh Long trả lời nhưng tiếng kêu rung trời, khí thế bàng bạc.

Lúc Thanh Long trở về bảo vệ đệ tử của Vũ Minh, Chu Hàn đã bắt đầu đại sát tứ phía.

Dao quân đội trong tay của anh tung bay, dùng dao như nước chảy mây trôi, muốn gì được nấy, giết người giống như cắt rau, vô cùng thoải mái không vội vã.

Người của Như Liệt đoàn đã nhanh chóng bị sự cường thế của Chu Hàn đẩy vào thế chống đỡ.

Bọn chúng sợ, bắt đầu rút lui.

Nhưng Chu Hàn cũng không đuổi tận giết tuyệt.

Dù sao Như Liệt đoàn rất khó giết sạch, bởi vì bọn chúng vẫn chưa điều động hết.

Đa số thời điểm, lúc Như Liệt đoàn đi ra làm việc cũng sẽ phân nhóm.

Một nhóm động thủ, một nhóm tiếp ứng, còn có một nhóm chính là lưu làm hậu thủ.

Nhóm thứ ba gần như là phiền toái nhất, cũng khó dây dưa nhất.

Cũng chính bởi vì như vậy, Chu Hàn mới không cắn không thả, cứ để đối phương rút lui trước.

Nếu thật muốn giải quyết cái vấn đề khó khăn Như Liệt đoàn này còn phải trực tiếp tiến vào đại bản doanh, nơi nguyên nhân bắt đầu.

Nếu không sẽ rất phiền toái, ngược lại còn mang phiền toái đến cho người của mình.

Đang lúc Chu Hàn định lui về Vũ Minh, đột nhiên dư quang khóe mắt cảm ứng được có một người đang nhìn anh.

Lập tức Chu Hàn nhướng mày một cái, theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, kết quả nhìn một cái liền phát hiện là lão già Tổ Cẩm Dương đó.

Chu Hàn hơi sững sờ, rõ ràng vẫn chưa phản ứng kịp.

Làm thế nào anh cũng không nghĩ đến Tổ Cẩm Dương lại xuất hiện ở Như Liệt đoàn.

Chỉ chốc lát sau, cuối cùng Chu Hàn cũng ý thức được chuyện gì xảy ra.

Nếu như đoán không sai, Tổ Cẩm Dương chính là người lãnh đạo của Như Liệt đoàn.

Nhưng không thể chính xác trăm phần trăm được, nói trắng ra là bị cao tầng Như Liệt Đoàn lợi dụng.

Lực sát thương của Như Liệt đoàn rất lớn, không chỉ đối ngoại, hơn nữa còn cả đối nội.

Điều này cũng tạo thành một loại cục diện lúng túng, đó chính là người trong nội bộ Như Liệt đoàn không có ai dám làm người lãnh đạo.

Một khi trở thành người lãnh đạo, tất nhiên sẽ găp phải sự không phục của người dưới và bị công kích.

Mà hẳn Tổ Cẩm Dương bị cừu hận làm cho mờ đầu óc, cũng không ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, liền xông đến làm người lãnh đạo của Như Liệt đoàn.

Chẳng qua, ông ta cũng sắp chết rồi.

Đối với loại người như Tổ Cẩm Dương, Chu Hàn lười để ý, dù sao đối phương cũng không sống lâu nữa.

Một khi nội bộ Như Liệt đoàn muốn ra tay với ông ta, Tổ Cẩm Dương xong đời.

“Nguyên soái, ngài không sao chứ?” Sau khi Chu Hàn rút lui về Vũ Minh, Hội trưởng thứ nhất lập tức nghênh đón, cung kính lên tiếng hỏi thăm Chu Hàn.

Chu Hàn lắc đầu một cái, đột nhiên ánh mắt rơi vào bảo kiếm trong tay đối phương.

Hội trưởng thứ nhất nhanh chóng phản ứng, vội vàng giải thích rõ: “Chu Nguyên soái, đây là gia chủ nhà họ Hào và Trình Hữu Vọng kêu tôi đưa cho ngài.”

“Hai người bọn họ nói thanh kiếm này tên là kiếm Vọng Nguyệt, cũng chỉ có ngài mới có thể sử dụng.”

Chu Hàn nghe vậy thì cững hờ hững, kiếm này do chính anh làm ra.

Lúc này anh nhận kiếm Vọng Nguyệt, sau khi quan sát mấy lần thì trực tiếp ném kiếm tới trước mặt Thanh Long.

Thanh Long một tay tiếp kiếm, nói: “Kiếm tốt.”

Ánh mắt Chu Hàn nhìn Thanh Long mang một tia thâm trầm, suy nghĩ một lát, lúc này mới lên tiếng: “Thanh Long, cậu cầm kiếm Vọng Nguyệt này ở đây phòng thủ Vũ Minh.”

Thanh Long nghe được lời này, lập tức trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Anh ta không muốn ở chỗ này phòng thủ Vũ Minh gì đó, trái lại, Thanh Long muốn ở bên cạnh Chu Hàn, bảo vệ anh.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Thanh Long cũng không dám không đồng ý.

Lúc này anh ta gật đầu với Chu Hàn, cung kính nói: “Tuân lệnh.”

“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Thấy Thanh Long đồng ý, lúc này Chu Hàn mới vung tay lên, mang ba đại tướng còn lại rời đi.

Cùng lúc đó, Tô Hàm đã đi vào công ty chi nhánh của Tô thị.

Dưới sự hướng dẫn của Tiết Minh Dương, cô đã nhanh chóng quen với cách vận hành công ty chi nhánh.

“Chu phu nhân, dựa theo ý của Chu Nguyên soái, cô tới điều hành chi nhánh công ty, làm cho công ty phát triển thật tốt.” Tiết Minh Dương nói đúng sự thật cho Tô Hàm.

Tất nhiên, trừ Tô Hàm ra, còn có Hách Lôi cũng bị kéo đến chi nhánh công ty để “tẩy trắng” cho hai người.”

Đương nhiên mẹ con Hách Lôi cũng không phạm tội gì, tất cả đều do lúc đó Tô Tam Cô gài tang vật hãm hại mà thôi.

“Không tồi, nghi thức xã giao gì đó thì miễn đi, tôi yên lặng nhận chức là được.” Sau khi Tô Hàm dặn dò một tiếng như thế với Tiết Minh Dương thì bắt đầu xem hồ sơ của một số nhân viên nòng cốt.

“Nhân viên này xảy ra chuyện gì?” Tô Hàm chuyển mắt, ngón tay chỉ vào một cái tên hỏi Tiết Minh Dương.

Tiết Minh Dương nghe vậy thì nhìn vị trí Tô Hàm chỉ, chỉ thấy là một nhân viên tên Lưu Hỉ Viên.

“A.” Đột nhiên mặt Tiết Minh Dương thay đổi, chỉ thấy thành tích của nhân viên này rất nhiều, rõ ràng chính là giở trò lừa dối, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được.

“Chuyện này tôi phải điều tra một chút.” Tiết Minh Dương nở nụ cười khổ với Tô Hàm: “Chu phu nhân thông cảm nhiều hơn, tôi sẽ đi làm việc ngay.”

Trái lại Tô Hàm cũng không có ý trách Tiết Minh Dương, chỉ phất tay nói với cậu: “Đi đi.”

Sau khi Tiết Minh Dương rời đi, không tới mười phút cậu dẫn một nhân viên trở về phòng làm việc.

“Chu phu nhân, đây chính là Lưu Hỉ Viên, gã chết cũng vẫn chối, còn nói muốn gặp chị.” Tiết Minh Dương tiếp tục giải thích: “Gã nói có lời muốn nói với chị.”

Tiết Minh Dương vừa nói xong, Lưu Hỉ Viên cười híp mắt với Tô Hàm: “Tổng giám đốc Tô, đây chính là thành tích thật sự của tôi.”

“A?” Tô Hàm nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy anh đạt được thành tích ở đây? Lấy ra cho tôi nhìn thử?”

Lưu Hỉ Viên nghe vậy bỗng chốc trở nên trầm mặc, gã cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng cười ngượng ngùng một tiếng, nhưng cũng không nói gì.

“Lần này thì thôi, tôi cho anh một cơ hội bổ sung thành tích vào.” Tô Hàm nói: “Lấy ra được mới là thật, làm ra một chút thành tích thật sự để cho tôi xem.”

Sau khi Tô Hàm dặn dò xong, Lưu Hỉ Viên lập tức cúi người gật đầu, cung kính nói: “Tổng giám đốc Tô yên tâm, tôi nhất định sẽ sửa đổi thật tốt, làm ra chút thành tích để chị xem.”

Đối với loại người trước mặt một bộ dạng, sau lưng lại bộ dạng khác, Tô Hàm rất không thích.

Lúc này cô khoát tay, ý bảo Lưu Hỉ Viên đi ra.

Nếu không phải đang lúc chi nhánh Tô thị thiếu người, chỉ sợ Tô Hàm đã đuổi người này đi rồi.

“Chu phu nhân, không bằng đuổi việc cái tên không biết sống chết này?” Sau khi Lưu Hỉ Viên đi khỏi, Tiết Minh Dương đề nghị một tiếng với Tô Hàm.

“Công ty đang thiếu người, giữ được ai thì nên giữ.” Tô Hàm nói ra sự khó xử trong đó: “Chờ nhân viên nòng cốt của công ty nhiều lên, tôi sẽ ném tên kia ra khỏi công ty.”

“Đã có bộ dạng bà chủ rồi.” Tiết Minh Dương cười ha ha một tiếng, giơ ngón cái với Tô Hàm.

Tiếp theo, hai người đến các bộ phận khác xem xét một chút.

Kết quả lúc trở lại phòng làm việc, lại phát hiện Lưu Hỉ Viên lén lút đi ra từ phòng làm việc.

“Anh làm gì đó?” Sắc mặt tiết Minh Dương trầm xuống, hỏi Lưu Hỉ Viên.

Gã ta vội vàng lắc đầu cãi lại: “Tôi không làm gì cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi