ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

Chỉ thấy gia chủ Tề gia, Tề Thắng Thiên.

Tony Bond không chút do dự lập tức lên tiếng hỏi: “Chu Nguyên soái đâu? Tôi có việc gấp cần tìm anh ta.”

Tề Thắng Thiên nghe vậy có chút sững sờ, nhưng rất nhanh ông ta đã phản ứng lại, lắc đầu đáp: “Chu Nguyên soái đã có việc ra ngoài, tôi cũng không rõ ngài ấy ở đâu.”

Lời Tề Thắng Thiên nói là thật, ông ta chỉ biết Chu Hàn mang theo cháu gái mình ra ngoài.

Mà vốn dĩ vừa rồi ông ta ở thư phòng, có hạ nhân báo với ông ta là Tony Bond mới đến đã làm loạn Tề gia.

Cũng vì vậy nên buộc Tề Thắng Thiên phải rời khỏi thư phòng, xem xem chuyện gì đang xảy ra.

“Ông không biết?” Tony Bond hơi nghi hoặc hỏi, đúng là anh ta không quá tin tưởng Tề Thắng Thiên.

Tề Thắng Thiên vốn thấy Tony Bond và Chu Hàn có giao tình không tệ, cho nên đối với việc anh ta tới Tề gia làm loạn cũng không quá để ý.

Ông ta gật đầu nói: “Tôi thật sự không biết.”

Tony Bond nghe vậy lập tức đổi sắc mặt, khuôn mặt lộ rõ thất vọng.

Tề Thắng Thiên nhìn thấy vẻ mặt của anh ta lập tức hỏi: “Là có chuyện gì sao?”



Tony Bond nhìn chằm chằm về phía Tề Thắng Thiên ngập ngừng vài câu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Người Tề gia bắt nạt em trai tôi.”

Tề Thắng Thiên vừa nghe lập tức cau mày, hỏi lại: “Cái gì? Đứa nào ở Tề gia lớn gan dám bắt nạt em trai cậu?.”

Tề Thắng Thiên biết rõ Tony Bond và Chu Hàn giao tình không tệ, cho nên không hoài nghi lời anh ta, giao tình so với mình chắc chắn càng sâu hơn.

Điểm này chắc chắn không thể nghi ngờ.

“Đúng đó, Tề gia các người thật sự có người to gan như thế, không để người ngoại quốc chúng tôi vào mắt.” Tony Bond thẳng thắn không chừa cho Tề Thắng Thiên chút mặt mũi nào.

Việc này làm cho khuôn mặt của Tề Thắng Thiên biến đỏ, khuôn mặt cũng xuất hiện thêm vài nét nhăn, nhưng rất mau đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.

“Như vậy đi, Chu tiên sinh, việc này Tề Thắng Thiên tôi làm chủ cho các cậu.” Tề Thắng Thiên vỗ ngực cam đam đưa ra lời hứa.

Tony Bond nghe vậy có chút kích động, miệng nở ra một nụ cười, tay đặt lên vai Tề Thắng Thiên: “Vậy đành làm phiền Tề gia chủ.”

“Quản gia, chuẩn bị xe.” Tề Thắng Thiên gạt cánh tay ra khỏi người mình, mang theo Tony Bond rời khỏi biệt thự.

Cùng lúc đó, phía bên kia.

Chu Hàn đang lái xe chở Tô Hàm, phía sau là Thanh Tú Tú chạy về phía Tề gia.

Lúc này Thanh Tú Tú theo sau bỗng nhiên nhíu mày.

Từ khóe mắt cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng, Tề Họa Mi ở ghế phụ hình như đã tỉnh lại.

Khi Thanh Tú Tú quay đầu nhìn lại, quả nhiên Tề Họa Mi đã tỉnh.



“Cô muốn đem tôi đi đâu?” Tề Họa Mi nhìn trông rất yếu ớt, chầm chậm nói ra một tiếng.



Cô ta không quan tâm cởi bỏ dây an toàn, nhìn Thanh Tú Tú nói: “Dừng xe, mau dừng xe.”

Vừa nói, Tề Họa Mi vừa mở cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

“Tề tiểu thư, bây giờ chúng tôi đưa cô đến bệnh viện.” Giọng nói Thanh Tú Tú không mặn không nhạt giải thích.

Với cô mà nói, Tề Họa Mi chính là một kẻ điên.

Trong quán bar, vô cớ kiếm chuyện khiến cho mọi người hoảng sợ.

Chỉ là chị Tô quá đỗi lương thiện, nếu là cô, cô sẽ bỏ mặc Tề Họa Mi.

Thanh Tú Tú chửi thầm trong lòng, đưa mắt liếc về phía Tề Họa Mi.

“Cô mau cho tôi xuống xe.” Tề Họa Mi làm bộ muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, còn nói giọng ra lệnh: “Tôi bảo cô dừng xe, cô có nghe thấy không?”.

Thanh Tú Tú lắc đầu nói: “Rất xin lỗi, tôi lãng tai.”

Cô chắc chắn Tề Họa Mi không dám nhảy xuống, cùng lắm là đùa chút mà thôi.

Thanh Tú Tú không phải Tô Hàm, không có nhiều lòng tốt đến vậy.

Tuy nhiên ngoài dự tính của Thanh Tú Tú, Tề Họa Mi thực sự không chút do dự mà bò ra khỏi cửa kính xe, lúc này nửa người cô ta gần như đã ra ngoài.

“Cô làm gì đó?” Thanh Tú Tú duỗi ra một tay túm Tề Họa Mi lại, điên cuồng la hét trong miệng: “Cô điên rồi à.”

Nhưng Tề Họa Mi vốn không để ý tới cô, còn dùng chân đá về phía Thanh Tú Tú.

“Cô đúng là điên rồi.” Thanh Tú Tú không nhịn nổi nữa tức giận gầm lên, rồi dẫm chân phanh dừng xe ở một bên.

Chu Hàn lúc này đang lái xe phía trước nhận ra có gì đó không ổn, lập tức cũng rẽ sang bên đường dừng lại.

“Phanh, phanh.” Hai tiếng theo lực đóng cửa xe mà vang lên, Chu Hàn cùng Tô Hàm đồng thời bước xuống xe, hai người rõ ràng rất ăn ý.

“Chuyện gì vậy?” Tô Hàm cau mày, bước nhanh về phía trước ôm lấy nửa người đã lọt ra khỏi ngoài xe của Tề Họa Mi.

Giờ khắc này, Tề Họa Mi cực kì giống một con gà chọi, nửa người nghiêng khỏi xe, giương nanh múa vuốt.

Không biết còn tưởng rằng cô ta đang sử dụng ống kính của vũ khí hạt nhân phóng đại sáu lần mà ngắm về phía mọi người.

Tề Họa Mi giãy đành đạch mở cửa xe, nhảy thẳng xuống dưới, dáng vẻ có chút loạng choạng.

Nhưng mà trí óc cô hình như vẫn rất tỉnh táo.

“Sao mọi người mang tôi ra đây?” Vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện, Tề Họa Mi tiếp tục: “Tôi muốn trở lại quán bar.”

Theo lời cô ta nói ra, Chu Hàn bước lên nói: “Đi bệnh viện.”

Nghe vậy Tề Họa Mi liếc nhìn Tô Hàm, trong mắt đầy vẻ đen tối không rõ, rất là khó hiểu.

“Tôi không có bệnh, đi bệnh viện làm gì?” Tề Họa Mi hỏi lại.

Thanh Tú Tú lúc này đã xuống xe, không nói một lời, bước lại gần sờ lên đầu Tề Họa Mi.

Mà giờ đây trên đầu Tề Họa Mi xuất hiện một vết thương, vừa rồi đụng ở quán bar giờ đã kết vẩy.

“Đừng.” Tô Hàn ý thức được Thanh Tú Tú muốn chạm vào vết thương trên đầu của Tề Họa Mi nên nhanh chóng nhắc nhở.

Vẫn chậm một bước, Thanh Tú Tú vỗ nhẹ trán Tề Họa Mi, vỗ lên miệng vết thương kia.

“Cô có bệnh?” Tề Họa Mi lạnh lùng hỏi, tuy lông mày có chút cau lại, nhưng cũng không lộ ra một chút cảm giác đau đớn nào.

Xem ra Tề Họa Mi không cảm thấy đau đớn, hoặc là nói cô ta không có cảm giác đau đớn.

Sau chuyện Sinh Tức Đan, Chu Hàn đã hiểu rõ Bạch gia có bao nhiêu lợi hại.

Vì vậy, anh đoán rằng vết thương kia của Tề Họa Mi có khả năng liên quan tới Liệt Hỏa Đan.

Hơn nữa, Tề Họa Mi tỉnh lại nhanh như vậy, nhất định không thoát khỏi liên quan đến Liệt Hỏa Đan.

Nếu là bình thường, e rằng sau khi Tề Họa Mi được đưa đến bệnh viện mới tỉnh lại.

Nhưng hôm nay không đợi đến bệnh viện, Tề Họa Mi cũng đã tỉnh lại.

Chuyện này hoàn toàn nói rõ Liệt Hỏa Đan có chỗ thần kỳ.

“Cô có đau không?” Thanh Tú Tú bỗng nhiên lên tiếng hỏi Tề Họa Mi, mặc dù đối phương mắng mình có bệnh  nhưng cô ta coi như không nghe thấy.

“Không đau.” Tề Họa Mi hơi sửng sốt, chợt đáp lại.

Thanh Tú Tú thấy vậy lập tức nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại, nhanh chóng khảy cái vẩy máu trên đầu Tề Họa Mi xuống.

Tề Họa Mi vẫn không chút cảm giác, thậm chí đến nửa giọng nói cũng không nói ra.

Tô Hàm bên cạnh hai mắt nhìn chằm chằm, muốn lên tiếng ngăn lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi