ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT DƯỢC SƯ

Nhà lớn Tiêu gia, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp quần áo hoa lệ đang đứng ở trong phòng khách, đôi tay khoanh lại trước ngực, hung hăng căm tức nhìn một thanh niên anh tuấn.

"Tiêu Thần, ngươi vừa trở về liền quậy cho cả nhà không được an bình! Phúc bá ở nhà của chúng ta làm việc cẩn trọng đã trăm năm, dựa vào cái gì ngươi vừa trở về liền trực tiếp đuổi Phúc bá đi? Ngươi đừng tưởng rằng mình làm nguyên soái, cánh cứng rồi, liền hoàn toàn không để mọi người vào mắt!" Sắc mặt Phương Cầm khó coi, đôi mắt phát ra lệ khí tràn đầy, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần phá lệ không tốt.

"Ngươi rõ ràng còn sống, nhưng cả một thời gian dài vậy mà không hề nghĩ tới người trong nhà, thậm chí ngay cả một chút thông tin cũng không thèm ban phát cho người trong nhà, không thèm quan tâm cảm thụ của người khác, thậm chí còn làm cho toàn bộ quân đoàn trên dưới rối loạn, quân tâm không xong, làm gia gia của ngươi lo lắng không thôi, tự mình chạy đến hành tinh mỏ quặng xa xôi tìm ngươi, chẳng lẽ ngươi chả có một chút áy náy nào sao?"

"Vậy mà còn dám mới vừa về nhà đã ra lệnh đuổi Phúc bá đi, làm như người khắp thiên hạ nợ ngươi cái gì à? Đúng là đồ lòng lang dạ sói."

"Trong khoảng thời gian ngươi xảy ra chuyện, Phúc Bá ở nhà bận trước bận sau, bận rộn trong ngoài, phái người tìm hiểu tin tức của ngươi. Cực cực khổ khổ, mặc dù không có công lao cũng có khổ lao, chẳng lẽ ngươi muốn hồi báo hắn như vậy sao?" Thanh âm của Phương Cầm phá lệ bén nhọn, lớn đến mức ngay cả người đứng ngoài phòng đều có thể nghe thấy.

Một đám người hầu đi ngang qua cửa phòng khách cửa sôi nổi cúi thấp đầu, phảng phất như phía sau mông đang bị chó đuổi, hấp tấp chạy về nơi khác, không dám ở thêm một giây nào trước cửa phòng khách.

Ánh mắt Tiêu Thần nhẹ nhàng liếc qua một bên khác của phòng khách, giờ phút này, Phúc bá đang cong lưng, cúi đầu thở ngắn than dài, bộ dáng như tình cảnh bi thảm đến khó có thể tin đứng tại chỗ.

Tiêu Thần lạnh lùng thu hồi ánh mắt.

"Phải không?"

Tiêu Thần bình tĩnh liếc mắt nhìn Phương Cầm một cái, chậm rãi thu hồi lại ánh mắt mình, đáy lòng lại có chút lạnh lẽo.

Tuy hắn biết thái độ của mẹ hắn đối với hắn mấy năm nay là thế nào, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút không khoẻ.

Ngay từ khi hắn bước vào cửa, lời đầu tiên của mẹ hắn không phải là quan tâm hắn, mà là trách cứ hắn vì sao lại không hiểu chuyện như vậy, vì sao trong khoảng thời gian mất tích dài như vậy cũng không biết liên hệ trong nhà trước. Thậm chí cho dù nãy giờ đã về được một lúc lâu, mẹ hắn từ đầu tới đuôi cũng không có lời nào quan tâm tới hắn.

Tiêu Thần rũ mí mắt xuống, khi lần nữa nhấc lên đã biến thành Tiêu nguyên soái nghiêm túc lãnh lệ không gì ngăn chặn được kia.

"Phúc bá, ông không cần ở chỗ này làm bộ ủy khuất. Ở chung nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết kỹ thuật diễn của ông lại tốt đến như vậy. Lúc trước không đi học viện điện ảnh làm thầy đi, tới Tiêu gia làm quản gia thật sự có chút ủy khuất." Tiêu Thần đưa ánh mắt sắc bé đến chỗ Phúc bá.

"Có một số việc ta không nói, cũng không phải là ta không biết...... Phúc bá, trong khoảng thời gian này ông làm giao dịch ngầm gì với Tiêu Nam, ta cũng rất rõ ràng. Cho nên, có một số việc không cần ta nhiều lời đúng không? Mọi người hảo tụ hảo tán, cũng coi như ta nể tình ông mấy năm nay chiếu cố ông nội, chiếu cố cha ta. Nếu không thì theo đúng nguyên tác xử sự của ta từ trước đến nay, ông chắc chắn bị đưa đến đại lao rồi."

Phúc bá vốn dĩ đang cúi đầu đỏ hốc mắt, đầy mặt thương tâm trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Thần, hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Thần vậy mà có bản lĩnh như vậy, có thể biết được nhất cử nhất động của hắn ở Tiêu gia, thậm chí ngay cả chuyện của hắn cùng Tiêu Nam cũng đều biết rất rành mạch.

Trong nháy mắt này, trong đầu Phúc bá hiện ra tất cả khuôn mặt của người hầu trong Tiêu gia từ trước đến nay.

Nhất định là trong số những người này có người thời thời khắc khắc đều theo dõi hắn, sau đó mật báo cho Tiêu Thần!

Trong đầu Phúc bá nhất thời nổi lên sóng gió mãnh liệt, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Phúc bá...... Ông......!" Phương Cầm quay đầu nhìn lại Phúc bá, trợn tròn hai mắt, có chút nói không ra lời.

Bà không nghĩ Phúc bá trước nay làm việc cẩn trọng, chiếu cố chồng của bà cả đời vậy mà cũng có ngày phản bội, mà đó lại là thế lực của chi thứ Tiêu gia.

Cho dù Phương Cầm vì cái chết của chồng mình mà chán ghét đứa con trời sinh đã phải gánh chịu nguyền rủa Tiêu Thần này đến mức nào đi nữa, cho dù đứa con trai này có tử vong trên chiến trường bà cũng sẽ không thương tâm khổ sở, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là Phương Cầm nguyện ý nhìn những người khác hợp nhau tới mưu hại Tiêu Thần.

Ai không thích sinh hoạt của một nhất phẩm phu nhân? Phương Cầm cũng không ngoại lệ.

Tiêu Thần lạnh lùng nhìn về phía hai người Phương Cầm và Phúc bá, xoay người rời đi phòng khách. Bên quân bộ còn có nhiều chuyện quan trọng hơn chờ hắn đi xử lý, mình còn không có thời gian, không hơi đâu cứ ở trong Tiêu gia vì cái việc nhỏ này.

"Bảo người thông báo xuống, chuẩn bị phi thuyền vũ trụ cùng nhân thủ, sau khi tu chỉnh hai ngày, ta phải về căn cứ quân sự phía Bắc." Tiêu Thần từ phòng khách đi ra, trực tiếp phân phó cấp dưới vẫn luôn ở trong nhà lớn Tiêu gia nói.

"Dạ! Thuộc hạ liền đi chuẩn bị!" Nhìn thấy nguyên soái đã trở về, hơn nữa còn khỏe mạnh hoàn hảo không tổn hao gì, binh lính hưng phấn đầy mặt đỏ bừng, lập tức hướng về phía Tiêu Thần làm một cái đại quân lễ, kích động đáp.

Một đêm này, có người mừng, có người sầu.

Nhưng toàn bộ đế quốc lại vì Tiêu Thần bình an trở về mà sôi trào lên, phảng phất giống như chảo dầu nóng đang bình tĩnh bỗng nhiên rớt vào một giọt nước lạnh vậy!

......

Đêm qua ngủ sớm, cho nên sáng sớm ngày hôm nay, mới hơn 5 giờ Diệp Văn Nhã liền từ trên giường bò lên, chuẩn bị chạy thể dục mấy vòng quanh trường học.

Là một học sinh của học viện quân sự đế quốc, cho dù là học sinh hệ Dược đi nữa, cũng cần giữ mình theo chương trình huấn luyện thể năng của trường, thậm chí trước những kỳ khảo hạch bọn họ cũng cần phải đáp ứng đủ các tiêu chuẩn sức khoẻ.

Chỉ là ——

Vốn dĩ Diệp Văn Nhã đã ngủ no đủ, duỗi người vừa lòng rời giường, nháy mắt liền phát hiện có chỗ không thích hợp!

Mèo đâu?!

Mèo củ cô đâu không thấy!

Một con mèo lông xù xù mềm mại, đen nhánh, ấm áp, ôm đầy vòng tay như vậy, con mèo sẽ nhìn cô làm nũng kêu meo meo như vậy, bỗng đâu không thấy!

Diệp Văn Nhã gấp đến độ sắc mặt đều khó coi.

Ánh mắt cẩn thận xem xét chung quanh, không cần nghĩ cũng biết Tiểu Hắc khẳng định là đêm hôm qua đã bò ra cửa sổ nhảy đi.

Nhưng mà trước nay đã qua một thời gian lâu như vậy, buổi tối không có khi nào cô đóng cửa, hơn nữa đôi khi buổi sáng cô còn mở cửa sổ phòng buổi sáng để thông khí cho Tiểu Hắc ở nhà, nhưng nó vẫn chưa bao giờ vô duyên vô cớ sáng sớm lại rời đi mất mà không để lại dấu hiệu gì. Đam Mỹ Hay

Cho nên đây rốt cuộc sao lại thế này?

Mấy con mèo khác thích chạy thích nháo, mở cửa sổ ra liền tự mình chạy đi chơi, đó cũng không kỳ quái.

Nhưng Tiểu Hắc rõ ràng thông minh như vậy, ngày mưa còn mang dù cho cô, buổi tối còn gõ bàn nhắc cô đi ngủ, sao có thể thoắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu?

"Cưng đừng có gấp, chúng ta giúp cưng đi hỏi một chút! Tiểu Hắc ngày thường nghe lời như vậy, khẳng định sẽ không tùy ý chạy loạn đâu, nói không chừng chính nó chỉ tò mò đi ra ngoài chơi chút, chờ chúng ta lên lớp xong, nó đã trở lại rồi." Hoắc Tâm Duyệt thấy Diệp Văn Nhã đầy mặt nôn nóng, cũng giúp bạn nghĩ cách.

Cô bạn cùng phòng này của mình thích con thú cưng đó bao nhiêu, Hoắc Tâm Duyệt cũng biết rõ.

Cô đã rất nhiều lần nhìn thấy cô bạn này của mình lấy thuốc trân quý đi đút cho con mèo kia.

Cho dù bọn họ đều là học sinh hệ Dược, đều có thể luyện chế đủ loại thuốc, nhưng dược liệu dùng để luyện chế cũng không phải rẻ, cho dù là loại thuốc cấp F thấp kém nhất, tuỳ tiện một cây trong thành phần dược liệu thôi cũng có thể mua được một con mèo cưng mới toanh như vậy.

"Cảm ơn!" Mày Diệp Văn Nhã hơi nhíu, tỉ mỉ nhớ lại xem trong trường học này đó có chỗ nào mà Tiểu Hắc thường đi không.

Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Văn Nhã cũng không thể nghĩ ra chỗ nào. Tiểu Hắc bình thường chỉ thích nằm dài trên cửa sổ phòng ký túc xá, không có việc gì khiến nó xem trọng cả, ngẫu nhiên thì cũng tự mình mở cửa, phóng từ trong phòng ký túc xá đi ra ngoài hành lang cho đỡ chồn chân rồi về, thời gian còn lại liền thường xuyên ở bên cạnh cô.

Trường học lớn như vậy, nếu Tiểu Hắc thật sự tự mình rời đi, muốn tìm về chỉ sợ không phải là việc dễ dàng, chỉ hy vọng buổi tối Tiểu Hắc sẽ tự mình trở về.

Đáng tiếc chính là......

Liên tiếp hai ngày.

Diệp Văn Nhã đều không thấy được Tiểu Hắc, thậm chí ngay cả đống thức ăn mèo cô để trong chén cho nó và chén nước kế bên cũng còn nguyên, chưa bị động đến.

Cô không biết là Tiểu Hắc chán ghét sinh hoạt buồn tẻ trong ký túc xá nên tự mình rời đi, hay là sau khi nó đi ra ngoài không cẩn thận đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Liên tục hai ngày, tâm tình Diệp Văn Nhã đều có chút hạ xuống, ngay cả khi đi học được các giáo viên thay phiên khích lệ, cùng với thành tích thi được điểm tối đa 19 môn hôm khai giảng kia cũng không làm cô vui vẻ lên chút nào.

Suy nghĩ hai ngày cũng không nghĩ được ý kiến gì hay, cuối cùng vẫn là Giản Giai Vi nhìn không được, trực tiếp nhắc nhở Diệp Văn Nhã, có thể đăng tin tìm mèo trên diễn đàn Tieba của trường học.

Vì thế cùng ngày.

Bản tin nóng sốt đầu tiên "Mười vạn Tinh Tế Tệ tìm kiếm mèo cưng" lập tức xuất hiện trên diễn đàn trường học.

Ảnh chụp của Tiểu Hắc được Diệp Văn Nhã đăng lên diễn đàn trường học khiến cho những học sinh thường xuyên đi dạo trên diễn đàn cảm thấy oanh động.

Nhưng mà cái tin tức này còn chưa oanh động được bao lâu, thì một tin tức náo nhiệt hơn đã nổ tung trong toàn bộ trong trường học.

Tiêu nguyên soái bị Trùng tộc tập kích, tình trạng không rõ đã an toàn đã trở lại!

Trên TV, trên mạng, nơi nơi đều che trời lấp đất những tin tức có quan hệ với nguyên soái Tiêu Thần trở về, chuyện này làm cho bầu không khí có chút áp lực ở đế quốc trong khoảng thời gian này náo nhiệt lên. Thậm chí không ít cửa hàng càng vui vẻ đưa ra các chương trình giảm giá ăn mừng nguyên soái an toàn trở về, làm người hoa cả mắt.

Diệp Văn Nhã đứng trên đường phố các cửa hàng của mạng giả lập, bên tai tất cả đều là tin tức có quan hệ với chuyện Tiêu nguyên soái trở về. Diệp Văn Nhã ngẩn người, theo bản năng nhớ tới cảnh trong giấc mộng của mình buổi tối nửa tháng trước.

Cô lắc lắc đầu như muốn phủi sạch sẽ mấy thứ lung tung trong đầu ra, nghĩ đến chuyện của Tiểu Hắc, Diệp Văn Nhã thở dài, cũng không còn hứng thú đi tiếp tục chú ý chuyện của cửa tiệm tạp hóa, cau mày offline.

Có thời gian này chú ý người khác, còn không bằng đi tìm mèo của mình đâu!

Chỉ là đáng tiếc là giải thưởng một hành tinh có sự sống kia, hình như không ai có thể lấy được rồi.

......

Nhà lớn Tiêu gia.

"Vận khí của cậu thật đúng là không tồi, bị nhiều Trùng tộc vây quanh như vậy, mỗi người đều cho rằng cậu đã bỏ mạng, không nghĩ tới cậu vậy mà còn sống từ biên cảnh trở về, cái thằng tiểu tử này thật sự là quá may mắn." Tiêu Nam dáng người cao gầy mặc một bộ đồ thun đơn giản, giờ phút này đang cười tủm tỉm nhìn về phía Tiêu Thần, tiến lên liền muốn ôm Tiêu Thần một cái m.

Tiêu Thần vươn một bàn tay, ngón tay trắng nõn thon dài khớp xương rõ ràng, bàn tay trực tiếp chặn lại Tiêu Nam ở đối diện, ánh mắt không hề phập phồng nói: "Xin lỗi, tôi có thói ở sạch. Tôi không quá thích có tiếp xúc gần với những người mới gặp mặt một lần."

"Gặp mặt một lần?" Tiêu Nam khẽ cười một tiếng, lui về sau hai bước, "Không nghĩ tới trong cảm nhận của cậu, chúng ta bây giờ lại là kiểu quan hệ này."

Tiêu Nam chậm rãi thu tay, không chút để ý nhún nhún vai, trên mặt hoàn toàn không có bất luận cảm xúc xấu hổ gì, ngược lại càng giống như như cái gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục cười tủm tỉm nhìn Tiêu Thần.

Cho dù hắn biết rõ Tiêu Thần đã biết được mấy giao dịch mờ ám của hắn cùng Phúc bá, hắn cũng không sợ hãi.

Ở toàn bộ Tiêu gia, ngoại trừ những Dược Sư được chiêu mộ tới có hai lão Dược Sư khá lợi hại hơn hắn ra, còn lại người tất cả đều không thể so sánh với hắn, thậm chí ngay cả một con mắt hắn đều không muốn cho đối phương.

Là một thú nhân có tinh thần lực cường đại, Tiêu Nam vô cùng tự tin.

"Nguyên soái, phi thuyền đã sẵn sàng ở ngoài cảng, hiện tại chúng ra liền đi qua sao?" Một binh lính mặc chế phục quân trang, giờ phút này tiến lên, đứng bên cạnh Tiêu Thần, cung kính hỏi.

"Đi thôi, chuyện của quân đội không thể chậm trễ." Tiêu Thần trực tiếp đi ra ngoài, hoàn toàn không có ý muốn nói gì với Tiêu Nam.

Hai ngày nay, hắn vẫn luôn giao tiếp với người bên truyền thông cùng quân bộ, thậm chí ngay cả hoàng thất cũng phái người tiến đến dò hỏi một phen, nếu không phải chuyện của quân bộ quan trọng, mà mấy ngày nay bệ hạ lại vừa vặn sinh bệnh, chỉ sợ hắn còn phải đi qua hoàng cung một phen.

Một chiếc xe bay màu đen khiêm tốn ngừng ngay trước cửa nhà lớn Tiêu gia, Tiêu Thần dẫn theo một đám người trực tiếp ngồi trên xe bay.

Trên không trung ở nhà lớn Tiêu gia, từng chiếc xe màu đen không mấy nổi bật nhanh chóng vọt thẳng lên, cắt qua không trung, trực tiếp biến mất trong tầm mắt Tiêu Nam.

Tiêu Nam ngẩng đầu nhìn lên quỹ đạo của mấy chiếc xe bay trên bầu trời, lạnh lùng khẽ cười một tiếng.

Một con sâu nho nhỏ, trong suốt từ trong tai Tiêu Nam ló nửa cái đầu ra nhìn nhìn không trung, rồi lại nhanh chóng lùi về trong tai hắn.

Tiêu Nam đứng tại chỗ phảng phất không hề phát hiện, xoay người trở về bên trong nhà lớn Tiêu gia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi