ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

Đồ Tân: "Lúc đó ta và hắn đồng thời chế tác cơ giáp cấp chín này, thời điểm lắp ráp cuối cùng, đẳng cấp tinh thần lực của chúng ta không đủ, không có cách nào đưa đẳng cấp cơ giáp lên cấp chín, trong khoảng thời gian nguy cấp đó, chúng ta nói cẩn thận đồng thời rút tinh thần lực ra khỏi, như vậy tất cả mọi người đều có thể mạnh khỏe. Nhưng hắn lại trước một bước rút ra tinh thần lực, lúc đó chỉ còn lại một mình ta khổ sở chống đỡ, dưới tình huống như vậy, coi như ta rút tinh thần lực ra cũng sẽ bị hao tổn, vì vậy chỉ có thể cắn răng liều mạng, bạo phát giá trị tinh thần lực, đem cơ giáp đẩy tới cấp chín, sau đó ta bất tỉnh."

"Khi ta tỉnh lại ở bệnh viện, tin tức Phổ Nhĩ Sinh tạo ra được cơ giáp cấp chín đã truyền khắp toàn bộ Đế Quốc, sau đó ta lén lút rời khỏi bệnh viện, một đường gặp phải nhiều lần chặn giết, cuối cùng ta chỉ có thể mai danh ẩn tích đến bây giờ."

Sa Nặc Nhân gật đầu, "Quả nhiên là cặn bã!"

Đồ Tân liếc nhìn Sa Nặc Nhân một cái, cười lạnh nói: "Không chỉ có hắn tra(1), con trai hắn cũng rất tra. Muốn biết sao?"

1: cặn bã, hạng người bắt cá mấy tay,...

Sa Nặc Nhân rất có hứng thú nghe bát quái(2): "Nói nghe một chút."

2: nói chuyện, tám nhảm,...

Đồ Tân: "Mấy năm trước, thời điểm Phỗ Nhĩ Sinh vẫn còn dưới trướng Diễm Vương, nhi tử hắn Iman cùng Xích Linh Vương tử từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, còn chưa tới 18 tuổi đã đính hôn. Nhưng mà, bệnh của Xích Linh Vương tử là bệnh không thể trị, ở cùng hắn hoàn toàn không có tương lai, cho nên thời điểm phụ thân hắn phản bội Diễm Vương, cùng Phổ Nhĩ Sinh đầu quân dưới trướng Thanh Vương, còn chưa tới nửa năm đã cùng trưởng tử Thanh Vương Xích Kính vương tử đính hôn, hiện tại hắn là Vương tử phi của Xích Kính Vương tử, Xích Linh Vương tử nhà ngươi lại là một người si tình, nhiều năm như vậy đều một thân một mình, nói không chừng trong lòng hắn vẫn còn đang nghĩ đến cái tên tiểu nhân thay đổi thất thường kia đâu, thế nào? Chúng ta không phải là nên liên thủ diệt trừ hai cha con bọn họ?"

Sa Nặc Nhân nghe đến một bụng hỏa, lại còn có chuyện như vậy?! Cậu cư nhiên hoàn toàn không biết! Xích Linh tùy rằng lạnh lùng, nhưng vẫn rất tuấn mỹ, thương người lại biết quan tâm, giá trị vũ lực cũng rất cao, tuy rằng hung ác lên cũng rất đáng sợ, nhưng gộp tất cả, vẫn là người tốt nhất! Ai cũng không sánh được!

(ed: mau ra xem em nó bảo vệ chồng nè bà con ơi =))))

Sa Nặc Nhân nổi giận trong lòng, "Không sai, là nên diệt bọn hắn!"

Đồ Tân thấy cậu bộ dáng khí thế hùng hổ, biết đã đạt được mục đích, "Nhìn rõ ràng, từ sau gáy cơ giáp hướng xuống dưới năm mét, là nơi tụ hợp các mạch thần kinh điều khiển cơ giáp, chỉ cần phá hủy chỗ đó, là không phải chỉ cần một mình Phổ Nhĩ Sinh là có thể sửa được, mạch thần kinh điều khiển có giáp đó, chính là do ta cường hóa. Lên đi! Thiếu niên!"

Sa Nặc Nhân chính là một đầu hỏa, bị Đồ Tân kích thích dũng cảm, liều mạng bắt đầu phóng thích ý thức lực căn nguyên, quầng sáng màu ngân bạch tản ra, cuối cùng hợp thành một cái xúc tua tinh tế, nhanh chóng hướng tới vị trí mà Đồ Tân nói xạ kích, dưới một đòn kia, nơi mạch thần kinh tụ hợp kia cũng không bị phá hủy hoàn toàn, một điểm này, cũng đã ảnh hưởng đến toàn bộ năng lực phản ứng của cơ giáp.

Thu hồi ý thức lúc, Sa Nặc Nhân bình tĩnh nói, "Xong."

Đồ Tân bất ngờ, "Xong? Ngươi đùa giỡn ta sao?" Hơn nữa thời gian cũng quá ngắn đi? Hắn vừa mới nói xong ba giây, đã kết thúc.

Sa Nặc Nhân bĩ bĩ nhướng mày, "Lén ra tay, đương nhiên không thể để cho người ta biết."

Đồ Tân nửa tin nửa ngờ tiếp tục xem đo lường kiểm tra trên sàn đấu.

Xích Linh ngồi ở trên cao, luôn luôn nhìn bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy bọn họ quàng vai nhau cúi đầu xuống nói nhỏ, không biết đang làm gì.

Kết quả kiểm tra đo lường cùng với thao diễn trên sàn đấu rất nhanh sẽ có, khiến người mở rộng tầm mắt chính là, điểm cơ giáp cấp chín của Phổ Nhĩ Sinh đại sư vẫn không có cao hơn Hoắc Đốn gia cùng Sa gia. Thời điểm công bố kết quả, Phổ Nhĩ Sinh trực tiếp nhảy lên, giận dữ hét: "Cái này không thể nào! Làm sao cái này lại chỉ được có một điểm?! Đây chính là đài cơ giáp cấp chín duy nhất của Đế Quốc, ngươi đi kiểm tra lại cho ta!"

Chiến sĩ đo lường vừa thấy bị chỉ trích, cũng khó chịu, "Ta không thể đo lường sai, cơ giáp đồng bộ đơn rất thấp, phản ứng liền chậm, điểm này rất chính xác."

Phổ Nhĩ Sinh không tin, "Vương thượng! Ta thỉnh cầu đo lường lại một lần nữa!"

Thanh Vương nói: "Ta cũng cảm thấy không thể, đây chính là cơ giáp cấp chín, sao có khả năng đến điểm của cơ giáp cấp tám cũng không cao bằng đâu?"

Nói xong hướng Dương Vương nháy mắt, muốn hắn giúp đỡ. Dương Vương lại làm như không thấy, chuyện của Sa Nặc Nhân vừa rồi, hắn rõ ràng giúp đỡ Fick gia, cũng không thấy Thanh Vương giúp đỡ nói một câu, bây giờ lại muốn hắn ra mặt giúp đỡ Phổ Nhĩ Sinh nói chuyện, nào có dễ dàng như vậy.

Diễm Vương liếc mắt nhìn, "Hắc Tân, ngươi cho là thế nào?"

Hắc Tân trầm ngâm chốc lát, "Ta cũng cảm thấy bất ngờ, không bằng để chiến sĩ Hoắc Đốn gia, đo lường lại một lần nữa?"

Diễm Vương gật đầu, nhìn về phía hai vị Vương khác, "Các ngươi nghĩ thế nào?"

Thanh Vương đương nhiên đồng ý, Dương Vương cũng gật đầu tiếp nhận.

Chỉ có điều, thời điểm kết quả đo lường đi ra lần nữa, còn không cao bằng lần thứ nhất.

Chiến sĩ nói: "Ta chỉ có thể cho bằng này điểm."

Lần này tốt rồi, Phổ Nhĩ Sinh tức giận đến muốn lật bàn! Không thể, tuyệt đối không thể!

Hắc Tân đột nhiên nói: "Phổ Nhĩ Sinh tiên sinh, cơ giáp của ngươi trước đo có bị người động tới hay không?"

Phổ Nhĩ Sinh: "Không có." Hắn biết đài cơ giáp này quý giá như vậy, nên vẫn luôn mang theo người, ở trong phòng cũng chưa từng rời thân, làm sao có khả năng bị người động tới!

Hắn tức giận đi tới đi lui trên sàn thi đấu, chăm chú suy nghĩ rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề.

Sa Nặc Nhân rất hứng thú nhìn thanh niên ngồi bên cạnh Phổ Nhĩ Sinh, hắn chính là Iman đi? Lớn lên cũng rất dễ nhìn, da dẻ trắng trẻo non nớt, vóc người nhỏ gầy, là cái mỹ nhân bại hoại tiêu chuẩn. Giờ khắc này hắn lo lắng nhìn phụ thân trên sàn thi đấu.

Phổ Nhĩ Sinh đột nhiên nói: "Ta thỉnh cầu kiểm tra cơ giáp tại hội trường."

Ba vị Vương liếc mắt nhìn lẫn nhau, cuối cùng đồng ý.

Phổ Nhĩ Sinh lên cơ giáp, kiểm tra, khi hắn phát hiện mạch thần kinh điều khiển cơ giáp có một tia lửa điện, quả thực phát cuồng rồi!

Xuống khỏi có giáp, mở to mắt nhìn xung quang, giận dữ hét: "Là ai?! Là ai phá hủy cơ giáp của ta?! Đi ra!"

Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, mới vừa rồi còn nói không có ai động vào cơ giáp của hắn: "Lúc này còn nói có người phá hủy có giáp của ngươi, điên rồi sao?"

Phổ Nhĩ Sinh quét đôi mắt sắc bén nhìn toàn trường, muốn tìm được hung thủ, cuối cùng, hắn đột nhiên nhìn về phía vị trí Sa gia, Sa Nặc Nhân chính là đang nằm nhoài ra trên bàn nhàm chán gẩy lông, Đồ Tân đã sớm rời khỏi đó, đi vào thính phòng một mảnh đen kịt.

"Phải ngươi hay không?!" Phổ Nhĩ Sinh trợn đôi mắt giận dữ lên, chỉ ta về phía Sa Nặc Nhân đang nằm nhoài trên bàn.

Hắn ngẫm lại, thời điểm hắn phái người đi bắt Nam Cẩn thất bại, trên đường chính là Xích Linh Vương tử cùng tiểu tử Sa gia chắn ngang một chân, sau đó bên người Nam Cẩn vẫn luốn có người trong bóng tối bảo vệ, làm cho hắn không có cách nào ra tay. Mới vừa nãy Sa gia tiểu tử còn đứng trên một thứ quỷ quái giữa không trung bay tới bay lui, nói không chừng chính là nó phá hủy mạch thần kinh điều khiển cơ giáp.

Sa Nặc Nhân cảm nhận được vô vàn ánh mắt cùng nhau bắn về phía cậu, kỳ quái ngẩng đầu lên, chính là nhìn thấy Phổ Nhĩ Sinh đang dùng tay chỉ vào cậu.

Sa Nặc Nhân không hiểu nói: "Chỉ vào ta làm gì? Ta làm sao vậy?"

Xích Linh quả thực cũng bị Sa Nặc Nhân làm cho tức chết, mới vừa thấy cậu cùng Đồ Tân bá vai thì thầm to nhỏ, liền biết không phải chuyện tốt, việc này nói không chừng thật sự là cậu làm.

"Có phải ngươi làm hay không?" Phổ Nhĩ Sinh trong mắt vằn lên tia máu, hận không thể xông tới cắn chết Sa Nặc Nhân, đây là tâm huyết trù tính nhiều năm của hắn, tuyệt đối không thể thất bại!

"Ta làm cái gì?" Sa Nặc Nhân vô cùng vô tội.

"Ngươi đừng giả ngu! Có phải ngươi phá hủy mạch thần kinh điều khiển cơ giáp của ta không?! Nói!" Phổ Nhĩ Sinh lớn tiếng chất vấn.

Sa Nặc Nhân miễn cưỡng đứng lên, chậm rãi xoay người, "Ta mới vừa đang ngủ, không hề rời khỏi ghế, ngươi bảo ta làm sao phá hủy mạch thần kinh của cơ giáp ngươi đây?" Dừng một chút, Sa Nặc Nhân bỗng nhiên quay người hỏi lão gia tử, "Mạch thần kinh chính là cái gì?"

"Ha ha ha ――!!!" Toàn trường nhất thời cười vang, ngay cả Diễm Vương phi từ trước đến giờ tâm tình rất nhạt cũng đều bị chọc đến bật cười.

Lão gia tử tức giận mắng, "Ngươi cái hỗn tiểu tử! Cho ngươi học nhiều như vậy, lúc thường chỉ biết chơi, vào lúc này hỏi mạch thần kinh chính! Để Phổ Nhĩ Sinh đại sư nói cho ngươi!"

Phổ Nhĩ Sinh thì đã tức giận đến mặt chuyển sang màu xanh tím.

Sa Nặc Nhân gãi gãi sau gáy, ngượng ngùng nói: "Ta đây không phải là bị mất trí nhớ sao? Sau khi trở lại vẫn luôn học tại ban bảo trì cơ giáp, còn không có học được mạch thần kinh chính là vật gì đâu."

Vừa nói ra như vậy, là phi thường đáng tin. Thứ nhất cậu xác thực mất trí nhớ, cũng vẫn luôn học tại ban bảo trì cơ giáp; thứ hai, cậu mới chỉ có 16 tuổi, đâu có biết người khác giấu mach thần kinh chính ở vị trí nào.

Fick gia tộc rốt cuộc cũng đợi được cơ hội gây khó dễ cho cậu, Metz đầu tiên nói: "Coi như ngươi không biết, chính là người vừa nãy cũng không biết sao? Ta chính là nhìn thấy người ngồi bên cạnh ngươi kia."

Phổ Nhĩ Sinh cả kinh, cả giận nói: "Người kia là ai?!"

Sa Nặc Nhân phi thường trấn định, "Ha, đó là lão sư của ta, mới vừa tới đây khen ta không cúi đầu trước thế lực tà ác (=))) hahaha), biểu hiện rất tốt, hiện tại hắn đã đi rồi."

Đồ Tân ẩn nấp trong đám người: "..."

Một câu nói, lời nói ẩn giấu sự châm chọc khiến người nghẹn nuốt không trôi, nhổ không ra.

Xích Linh nhìn bảo bối nhà mình trưng ra một khuôn mặt vô tội, suýt nữa bật cười.

Metz đứng dậy, lớn tiếng nói: "Các vị, coi như Sa Nặc Nhân không biết mạch thần kinh chính ở vị trí nào, nếu như được giáo viên của hắn chỉ điểm, để cho hắn phóng thích tinh thần lực đi phá hoại, một điểm này, Sa Nặc Nhân tuyệt đối làm được. Thời điểm vừa nãy hắn cướp đoạt cơ giáp nhà ta, ta đã dùng tinh thần lực ngăn cản, lại hoàn toàn không chống đỡ được, có thể thấy tinh thần lực của hắn có thể phá hủy mạch thần kinh chính của Phổ Nhĩ Sinh đại sư."

Sa Nặc Nhân lập tức ôm quyền cảm tạ, "Đa tạ đa tạ, không nghĩ tới ngươi rộng lượng như vậy, trước mặt nhiều người thừa nhận tinh thần lực của ta cao hơn ngươi, khách khí khách khí."

Metz: "..."

"Phốc ―― ha ha ha..." Tả Nhan ngồi ở chỗ Vân gia, thực sự nhịn không được, cười đến lăn lộn trên người Vân Hoán.

"Phốc ―― ha ha ha..." Karni trên thính phòng, cũng ôm bụng cười lăn lộn.

Ysaye tóc đỏ tiếp tục vuốt cằm, "Thiếu niên này là một nhân tài đây, ngươi xem hắn đem hai phe đều nói đến tím mặt."

Metz cả giận nói: "Trọng điểm của ta không phải cái này!"

Sa Nặc Nhân: "Trọng điểm mà ngươi muốn nói, chính là tất cả các vị trưởng bối ở đây đều bị Sa gia mua sao? Nếu như ta có dùng tinh thần lực, đến ngươi đều có thể bố trí ngăn cản một chút, người có tinh thần lực cao hơn ngươi ngồi đây có khối người, bọn họ cũng không phát hiện ra ngươi dựa vào cái gì khẳng định là ta? Lẽ nào ngươi còn muốn nói là những trưởng bối này muốn bao che cho Sa gia ta sao?"

ed: mai mình có việc bận nên mình sẽ post chương mới sau nhé. cám ơn m.n

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi