ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN


Sa Nặc Nhân phi thường khiếp sợ, nửa ngày không bình tĩnh nổi, Công Ngọc gia cũng dám ra giá quá chứ?! Nhìn một bình kia đại khái cũng chỉ được 5ml, mà bán đến 5 triệu tinh tệ, thật giống như đi cướp tiền! Kỳ thực dược tính của ba lần tử khỏa kém xa cái khác, coi như mỗi bình có là 10ml, cũng chưa chắc dược tính đã mạnh bằng 3ml hai lần tử khỏa, cư nhiên keo kiệt như thế, chỉ cấp một bình nhỏ như vậy, còn ra giá cao ngất, quả nhiên là gian thương!

Sau khi Sa Nặc Nhân để Xích Linh dùng Bách Phúc Tuyết, đã khống chế lượng Thâm Hải U Lam anh dùng, tiếp tục dùng mẫu khỏa đã không còn tốt nữa, nên để cho anh dùng bình 3ml hai lần tử khỏa, liều lượng như vậy để điều trị thân thể là đủ rồi.

Xích Kính luôn luôn quan sát phản ứng của Sa Nặc Nhân, thấy cậu khiếp sợ cũng không giống giả bộ, bắt đầu hoài nghi lẽ nào mình suy đoán sai rồi? Nhưng là đêm đó cậu ta lấy ra mười mấy bình để cứu người, không thể chưa từng thấy, quả nhiên là đang nói láo sao? Không biết, Sa Nặc Nhân xác thực khiếp sợ, chẳng qua là bị cái giá kia kiềm chế lại, cũng không phải phản ứng khi nhìn thấy Thâm Hải U Lam.

Xích Kính lại nói: "Cậu có dùng sao? Nói vô dụng, cái này cho cậu."

Sa Nặc Nhân vội vàng xua tay, "Không cần, không cần, thứ quý trọng như vậy làm sao dám nhận."

Sa Nặc Nhân cũng lấy từ trong không gian ra một bình dược tề màu trắng sữa, lúng túng nói: "Ngươi không nói ta còn không biết nó gọi là Thâm Hải U Lam đâu, Xích Linh đã đưa cho ta một bình, nhưng lại không nói cho ta là cái gì." Gãi đầu một chút, rầu rĩ nói: "Xong, sớm biết là đồ mắc như vậy, ta cũng sẽ không hào phóng uy mỗi người một bình như vậy, không biết lúc này tới tìm bọn họ thu lệ phí, có còn kịp không?"

Xích Kính: "..."

Xích Kính hoàn toàn bị Sa Nặc Nhân nói tới hồ đồ rồi, lẽ nào Thâm Hải U Lam thật sự không phải Sa Nặc Nhân, mà là Công Ngọc gia tự mình tìm tới.

Sa Nặc Nhân âm thầm bội phục Xích Linh, nếu vậy sau này tốt nhất là để cho anh lấy ra Thâm Hải U Lam đều là màu trắng sữa, như vậy cho dù có vấn đề, cũng có thể đẩy tới trên đầu Công Ngọc gia, Thâm Hải U Lam đêm đó Sa Nặc Nhân lấy ra cứu người, đều là màu trắng sữa, giống như hiện tại, chất lỏng trong tay Xích Kính chính là Thâm Hải U Lam ba lần tử khỏa, chất lỏng Thâm Hải U Lam hai lần tử khỏa trong tay cậu, thời điểm không có phân tích dược tính, mắt thường căn bản không phân biệt được.

Xích Kính lần này tới đây cũng không thăm dò được cái gì, ngược lại là làm cho mình mông lung hơn, cuối cùng lại rảnh rỗi tán gẫu vài câu liền rời đi.

Hành vi của Công Ngọc gia quả thực khiến Sa Nặc Nhân nhìn mà than thở, 5 triệu một bình đó! Một bình chỉ có 5ml, đây không phải muốn kiếm lời điên rồi sao? Cậu suy nghĩ, chính mình ra giá 10 triệu tinh tệ, vốn là để cho hắn trả giá, không có ý thực sự lấy nhiều như vậy, bây giờ nhìn lại, 10 triệu vẫn là ít đi!

Công Ngọc Diễm buồn bực, chờ hắn cùng người nhà thương lượng xong, trở lại nói giá tiền với Sa Nặc Nhân, nhận được kết quả chính là một phân tiền cũng không bớt, ngươi có muốn hay không, không muốn dẹp đi, không muốn ta cầm ra chợ đen đấu giá, ngược lại đồ vật ở trong tay ta, ta có quyền xử lý.

Công Ngọc Diễm bi thôi tiếp tục trở lại thương lượng, bị đại ca mắng cẩu huyết lâm đầu(1), thật sự là một tên phế vật, bàn giá tiền cùng người ngay cả một phân cũng không giảm xuống được, đối phương còn là thiếu niên chỉ có 16 tuổi, Công Ngọc Diễm cơm mấy năm qua đều chỉ là ăn không rồi!

1: mắng chửi xối xả, mắng té tát

Công Ngọc Diễm ủ rũ thẳng não liền đi nói giá tiền, cuối cùng Sa Nặc Nhân từ bi nói: "Xem chúng ta là bằng hữu, ta để hai cây cho ngươi, lấy ngươi 18 triệu, thế nào?"

Công Ngọc Diễm thực sự không biết nên nói như thế nào, đem những lời đại ca nói với hắn thuật lại một lần, Sa Nặc Nhân không hề bị lay động, xác định một cái giá, kiên quyết không đổi giọng.

Công Ngọc Diễm dưới cơn nóng giận, trực tiếp gọi qua cho đại ca, để chính bọn họ đàm luận đi!

Công Ngọc Hàn nhận được truyền tin, đang muốn phát hỏa, liếc nhìn thấy hình ảnh Sa Nặc Nhân, không thể làm gì khác là khôi phục hình tượng tinh anh giới kinh doanh, nghiêm túc nói: "Chào ngài, Sa thiếu, lại gặp mặt."

Sa Nặc Nhân mỉm cười liếc mắt nhìn Công Ngọc Diễm đang trốn đến một bên, hiểu rõ, "Chào ngài, các người nếu như muốn có Thâm Hải U Lam, không bằng chúng ta tự mình thương lượng?"

Công Ngọc Hàn mang theo lễ phép mỉm cười: "Chính là ý đó xin thứ cho ta mạo muội, xin hỏi trong tay Sa thiếu đến cùng có bao nhiêu Thâm Hải U Lam?"

Sa Nặc Nhân tiếp tục mỉm cười: "Không nhiều, ta vừa mới cùng Diễm thiếu gia nói, 18 triệu bán các người hai cây."

Công Ngọc Hàn cười rộ lên, "Sa thiếu gia, cái giá này xin thứ cho chúng ta không thể nhận, nói khó nghe một chút, ta ra giá cao như vậy mua về đều là "hùng cây"*, không thể sinh sôi đời sau, nếu như có thể, ngược lại ta hi vọng có thể ra giá càng cao hơn, mua "thư cây"* trong tay ngươi thế nào?"

*: hùng – thư: đực – cái

Mỉm cười trên mặt Sa Nặc Nhân bất biến, trong lòng suy nghĩ quả nhiên là gian thương, tuy rằng dùng hùng cây cùng thư cây để giải thích không chuẩn xác, bất quá ý tứ cơ bản tổng cũng không sai.

Sa Nặc Nhân nói: "Ta không hiểu rõ ý của ngài."

Công Ngọc Hàn một tư thế đàm phán, hai tay chống ở trên bàn làm việc, mười ngón giao nhau, "Ta biết Sa thiếu nghe hiểu được, ta ra giá cao đến đâu cũng không đáng kể, nhưng ta hi vọng thực tài chín sao mua về có thể sinh sôi, mà không phải loại trong tay chúng ta đây."

Sa Nặc Nhân cười hỏi, "Ngươi làm sao có thể khẳng định trong tay ta có thư cây như ngươi nói đâu?"

Công Ngọc Hàn thái độ thản nhiên, "Nếu như ngươi không có thư cây, không thể hào phòng đổi lấy hai loại thực tài trân quý nhà ta mà không để lại bất cứ yêu cầu khác như thế, không phải sao? Thế nhân đều trục lợi, này vừa vặn nói rõ trong tay ngươi không thiếu cái này, hơn nữa còn là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Sa Nặc Nhân cười nhạt, không tiếp lời, để cho hắn nói tiếp.

Công Ngọc hàn lại nói: "Nghiên cứu viên nhà ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại thực tài này, đơn giản mà nói, loại Thâm Hải U Lam này chính là hùng cây, nó không thể sinh sôi đời sau."

Sa Nặc Nhân nói: "Cho nên ngươi cho là thư cây nhất định là ở trong tay ta?"

Công Ngọc Hàn: "Không sai, hơn nữa ta tin tưởng, hùng cây Thâm Hải U Lam trong tay ngươi cũng không có thiếu."

Sa Nặc Nhân thầm nói, thật là nam nhân sắc bén, sau này vẫn là nên hạn chế tiếp xúc với hắn.

Sa Nặc Nhân cũng không che giấu, "Thế nhưng trong tay ta chỉ có một mẫu khỏa, ta cũng sẽ không làm chuyện mổ gà lấy trứng(2)."

2: ẩn dụ, chỉ vì tham lợi trước mắt quên đi lợi ích lâu dài

Công Ngọc Hàn đã chiếm được đáp án mình muốn, Sa Nặc Nhân cũng nói, trong tay cậu ta có mẫu khỏa, nói cách khác, gốc cây kia của bọn họ xác thực không thể sinh sôi đời sau. Này thật thần kỳ, lần đầu tiên gặp phải thực tài có cá tính như vậy.

Công Ngọc Hàn sẽ không bỏ qua mẫu khỏa trong tay cậu, "Đàm luận điều kiện, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ thỏa mãn ngươi."

Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nổi lên tâm tư đùa giỡn, "Không bằng Công Ngọc gia các ngươi đi theo Xích Linh thế nào?"

Công Ngọc Diễm đứng một bên kinh hãi, lại nhìn về phía đại ca trong quang não, quả nhiên thấy sắc mặt đại ca nghiêm túc lên, trong lòng hắn run sợ mà chờ cơn giận ngút trời của đại ca.

Sa Nặc Nhân thấy hắn do dự, cảm thấy có hi vọng, tiếp tục nói: "Ngài hẳn là cũng nghe thấy lời đồn đại, nói ta gặp được chuyện kỳ ngộ, cái khác ta không dám nói, thế nhưng, bằng đồ vật trong tay ta, để Công Ngọc gia sừng sững trăm năm không ngã, tuyệt đối có thể làm được."

Công Ngọc Hàn nghiêm túc nói: "Nói miệng không bằng chứng, chuyện lớn như vậy, ta không thể tùy tiện nghe ngươi nói nói liền ra quyết định."

Sa Nặc Nhân: "Không sai, ta cũng có thể tiết lộ một chút tin tức cho ngươi, không lâu sau này, ta sẽ khiến cho Công Ngọc gia không chỉ là thương gia trong ngành cung cấp dược tề, còn có thể làm cho cả giới chế tác cơ giáp, đều muốn cầu cạnh các ngươi."

Công Ngọc Diễm đối với Sa Nặc Nhân thong dong cảm thấy khiếp sợ, cậu ta cư nhiên một chút cũng không sợ lực uy hiếp của đại ca?!

Công Ngọc Hàn cũng không có lập tức nói cậu vọng tưởng, ra hiệu Sa Nặc Nhân nói tiếp.

Sa Nặc Nhân: "Chuyện hạt nhân tập kích đế đô, khiến toàn bộ đế quốc khiếp sợ, tại đế đô xuất hiện thú giáp, uy lực của nó hơn xa trước đó, Đế Quốc nếu muốn cùng hạt nhân có sức đánh một trận, nhất định phải cải biến cách chế tác cơ giáp, có thể kết cấu cơ bản không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, cách duy nhất có thể làm chính là vật liệu chế tạo cơ giáp. Ta biết một chút ít có thể dùng cải tạo vật liệu chế tạo cơ giáp, lần này đi di tích cổ, mục đích cũng là tìm kiếm loại vật liệu này, vạn nhất có thể tìm được, như vậy mang đến hy vọng mới cho ngành chế tạo cơ giáp Đế Quốc, mà người có thể biết được những vật liệu này, chỉ có ta."

Công Ngọc Diễm yên lặng ghe, đã nghe đến nhiệt huyết dâng trào, không nhịn được xen vào nói: "Thực tài cũng có thể chế tạo cơ giáp?"

Sa Nặc Nhân nói: "Không phải tất cả thực tài đều có thể chế tạo cơ giáp, chỉ có một số ít, bình thường rất khó nhìn thấy."

Công Ngọc Hàn vẫn luôn trầm mặc, như đang suy nghĩ độ tin cậy trong lời nói của Sa Nặc Nhân.

Hồi lâu sau, Công Ngọc Hàn mới nói: "Ta cần cùng trong người trong nhà thương lượng chuyện này, kết quả ra sao, sẽ để A Diễm thông báo ngươi."

Sa Nặc Nhân nói: "Được, ta chờ."

Truyền tin kết thúc, Công Ngọc Diễm cũng không đi, lôi kéo Sa Nặc Nhân hỏi chuyện có liên quan đến thực tài chế tạo cơ giáp. Vừa lúc đó, truyền đến tiếng gõ cửa.

Tóc gáy Công Ngọc Diễm lập tức dựng thẳng lên, cơ hồ theo bản năng liền biết mình phiền toái.

Quả nhiên người đứng ở cửa chính là Xích Linh, vừa thấy Công Ngọc Diễm ở trong phòng Sa Nặc Nhân, sắc mặt lập tức khó xem, "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Công Ngọc Diễm vạn phần căng thẳng, chỉ lo nói không rõ ràng bị hiểu lầm, "Ta... Ta..."

Sa Nặc Nhân để người tiến vào, đóng cửa lại, "Hắn đến cùng em nói chuyện. Đang chuẩn bị đi gọi anh đấy, có việc muốn nói cùng anh."

Xích Linh ngờ vực nhìn hai người bọn họ, hỏi: "Chuyện gì?"

Sa Nặc Nhân ngồi trên giường, để hai người bọn họ một người ngồi giường một người ngồi ghế dựa, ngồi ghế dựa đương nhiên là Công Ngọc Diễm.

Sa Nặc Nhân: "Thảo luận vấn đề cải cách cơ giáp Đế Quốc."

Xích Linh đầu tiên nghĩ đến, chính là Pidgey có chuyện quan trọng gì muốn nói với mình, liếc mắt nhìn Công Ngọc Diễm ngồi trên ghế, Công Ngọc Diễm ngồi nghiêm túc, sợ bị hoài nghi.

Xích Linh nhíu mày, "Muốn đồng thời thảo luận với hắn?"

Sa Nặc Nhân cũng nhìn về phía hắn, Công Ngọc Diễm lập tức nói: "Đại ca ta đã cân nhắc muốn đi theo ngươi, ta nghe một chút... Không có chuyện gì... Đi?"

Xích Linh không rõ nhìn về phía Sa Nặc Nhân, Sa Nặc Nhân vỗ vỗ tay anh, ra hiệu trước tiên không nói cái này, sau đó sẽ giải thích cho anh, chỉ có cho Công Ngọc Diễm nếm đầy đủ ngon ngọt, mới có thể làm cho hắn ảnh hưởng đến lựa chọn của gia tộc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi