ĐỂ TÂM

Buổi tiệc quá ồn ào, Thẩm Thứ mượn cớ đi hút thuốc để chuồn ra ngoài.

Xung quanh khu vực hút thuốc rất yên tĩnh. Ở đó có sô pha êm ái, những món ăn nhẹ tinh tế và những chi tiết rất chu đáo. Không thiếu thứ gì.

Vì vậy sau khi Thẩm Thứ vùi mình vào sofa, anh cực kỳ muốn cởi bớt cổ áo ra cho thoải mái. Tuy nhiên, do phải chú ý tới hình tượng nên cuối cùng anh chỉ nới lỏng cà vạt ra một chút.

Cửa bị đẩy ra, có người đi vào: “Sao cậu lại trốn ở đây vậy?”

Thẩm Thứ dụi tắt điếu thuốc: “Bên ngoài ồn ào quá.” 

“Thật. Cũng không biết là ý tưởng của ai nữa. Chẳng chịu tìm dàn nhạc đàng hoàng mà lại đưa mấy cô bé vừa ra mắt tới nhảy nhót.” Người vừa đến là bạn của Thẩm Thứ, Lâm Chí Quân.

Lâm Chí Quân ngồi xuống cạnh anh, mở hộp xì gà trên bàn: “Muốn hút thêm không?”

Thẩm Thứ lắc đầu, nâng tay miết nhẹ sống mũi, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt anh.

Nửa tháng nay anh phải tăng ca ở công ty. Thời gian nghỉ ngơi vốn đã hiếm mà còn phải đến đây theo lịch hẹn.

Lâm Chí Quân tò mò hỏi: “Tao tưởng bình thường mày không hứng thú gì với những nơi như thế này mà?”

“Sắp tới có thể tao phải hợp tác với nhà họ Ngụy.” Thẩm Thứ lời ít ý nhiều nói.

Thẩm Thứ đến để bàn bạc chuyện làm ăn, lúc nãy đã trao đổi xong danh thiếp với nhà họ Ngụy rồi.

Lâm Chí Quân líu lưỡi: “Ông già nhà mày đã cam chịu giao hết sản nghiệp gia đình cho mày rồi còn gì. Sao mày phải liều mạng vậy hả?”

Thẩm Thứ vẫn không nói gì, Lâm Chí Quân đã quen biết anh nhiều năm nên cách nói chuyện cũng không nể nang ai: “Có phải thằng em mày lại kiếm chuyện rồi không?”

Không chờ Thẩm Thứ trả lời, Lâm Chí Quân lại nhớ đến gì đó. Vẻ mặt cứ quai quái mà liếc nhìn Thẩm Thứ.

Thẩm Thứ phát hiện, anh gỡ kính mắt xuống, ung dung mà lau: “Có gì thì cứ nói đi.”

“Úc Tùng Niên cũng ở đây.” Lâm Chí Quân đáp.

Một câu không đầu không đuôi lại khiến hai người họ hiểu rõ trong lòng.

Mấy năm nay, người có thể đoán được tâm tư của Thẩm Thứ cũng chỉ có mỗi Lâm Chí Quân.

Lâm Chí Quân cũng không ngạc nhiên khi Thẩm Thứ có ý với Úc Tùng Niên. Năm đó có bao nhiêu người thích Úc Tùng Niên, thêm một Thẩm Thứ cũng không có gì lạ.

Chẳng qua Úc Tùng Niên quá thân thiết với Thẩm Nguyên. Chỉ điểm này thôi chắc chắn Thẩm Thứ sẽ không đụng tới cậu.

Lâm Chí Quân không thích Thẩm Nguyên. Cũng không có gì ngạc nhiên khi mấy người trong gia đình như bọn họ có con riêng bên ngoài. Tuy nhiên rất ít ai được ông bà tổ tiên thừa nhận. Nhưng nhà họ Thẩm không những đem con riêng về, thậm chí sau khi mẹ Thẩm Thứ qua đời còn muốn cưới luôn mẹ Thẩm Nguyên vào cửa.

May là ông Thẩm không cho phép đứa con riêng của mình càn quấy, nếu không thì vị trí của Thẩm Thứ sẽ trở nên vô cùng xấu hổ.

Thẩm Thứ cũng không chịu thua kém. Sau khi tốt nghiệp đại học thì tiếp quản công ty con của gia đình, tạo ra không ít thành tựu xuất sắc. Phía sau những thành tích này Thẩm Thứ cũng chịu không ít khổ cực, mà chắc cũng chỉ có mỗi Lâm Chí Quân biết.

Lâm Chí Quân đốt xì gà, hút một hơi rồi mới nói: “Nghe đồn Úc Tùng Niên chơi thư ký của ba hắn rồi bị bắt gian ngay trên giường. Chẳng những đánh gãy chân hắn mà Hứa Bỉnh Chương còn tính sửa luôn cả di chúc, chuyển tất cả tài sản cho đứa con còn trong bụng vợ ông ta.”

Úc Tùng Niên theo họ mẹ. Năm đó Hứa Bỉnh Chương ở rể nhà họ Úc rồi dựa vào nhà vợ để gầy dựng sự nghiệp, leo lên vị trí đại biểu quốc hội đương nhiệm.

Năm Úc Tùng Niên lên tám thì mẹ hắn qua đời ngoài ý muốn. Sau khi ông ngoại của hắn mất đi con gái rượu, không lâu sau cũng đổ bệnh rồi nhắm mắt xuôi tay.

Dưới mặt trời khó lòng làm gì khác, phượng hoàng nam* lòng mang phản nghịch sớm muộn cũng lộ ra bộ mặt thật. Sau vài năm giả vờ giả vịt, Hứa Bỉnh Chương cho Úc Tùng Niên ra nước ngoài du học, còn mình lập tức kết hôn với người vợ hiện tại, thậm chí kết hôn cũng không báo cho Úc Tùng Niên biết.

(*)

So với Úc Tùng Niên, rõ ràng Hứa Bỉnh Chương coi trọng đứa con trong bụng người vợ hiện tại hơn nhiều.

Giống như mọi gã đàn ông bội tình bạc nghĩa khác, rõ ràng Hứa Bình Chương không thể dừng việc nuôi đàn bà bên ngoài. Chỉ là ông ta không ngờ rằng kẻ cắm sừng mình lại chính là đứa con trai chảy chung dòng máu.

Không biết là ai đã rò rỉ tin tức ra ngoài mà scandal này lan truyền trong giới đến mức hầu như không ai không biết.

Và cũng đâu ai ngờ rằng Úc Tùng Niên dám lộ diện. Lâm Chí Quân trầm ngâm nhìn Thẩm Thứ, tự hỏi có phải tên này đến đây vì Úc Tùng Niên hay không.

Thẩm Thứ đeo kính mắt lên, cười nhạt: “Đã nói hết với cậu rồi mà, tôi chỉ đến bàn chuyện làm ăn thôi.”

Lâm Chí Quân: “A Thứ, cậu đừng có mất tập trung.”

Giữa bạn bè với nhau là khuyên nhủ, từ trước đến nay vẫn vậy.

Lâm Chí Quân không nói nữa, Thẩm Thứ cũng cúi đầu uống rượu.

Phòng hút thuốc lại có vài người đến, khói thuốc lượn lờ nên Thẩm Thứ bèn đi ra ngoài. Mục đích hôm nay đã đạt được rồi. Anh nên chuẩn bị về nhà thôi.

Thẩm Thứ nhắn tin cho tài xế để gọi người đến đón. Vừa gửi tin nhắn xong thì ánh mắt bất chợt nhìn chếch về phía trước.

Nơi đó có một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía anh. Cậu ta mặc áo sơ mi và quần jean đơn giản, nhẹ nhàng thoải mái như không phải đến đây dự tiệc mà là đến để gặp mặt mặt bạn bè mình. 

Chỉ là một bóng lưng nhưng không hiểu sao lại hấp dẫn ánh mắt của Thẩm Thứ.

Dưới lớp vải phong phanh ngày hè dường như còn thấy được cả cơ bắp thấp thoáng ẩn hiện. Đó là kiểu mà Thẩm Thứ thích, nhưng lâu lắm rồi Thẩm Thứ chẳng yêu đương gì với ai. Từ vài cuộc tình ngắn ngủi chóng vánh, rồi sau khi Lâm Chí Quân nói toạc hết ra, Thẩm Thứ cũng tạm dừng hành vi cặn bã tìm kiếm bóng hình của người kia.

Anh cũng không nghĩ rằng sau này mình sẽ tìm người nào giống Úc Tùng Niên nữa. Nhưng sau khi Lâm Chí Quân nhắc đến, không biết là do tâm lý ám thị ó bị cường đại quá hay không nhưng sao anh cứ cảm thấy giống.

Có lẽ bởi vì bất đồng quan điểm với cha nên Thẩm Thứ khá thận trọng với người bạn đời của mình.

Nếu không có ý định rõ ràng thì anh cũng không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới. Hơn nữa tình cảm cũng không trong sáng, có lẽ là do còn có hình bóng của một người khác nữa.

Người đưa lưng về phía anh cử động, lộ ra một bên sườn mặt.

Giây phút đó mọi thứ xung quanh như lặng đi. Thẩm Thứ nhớ đến lần đầu tiên gặp Úc Tùng Niên, cậu cũng nhìn anh thế này, cũng là nửa sườn mặt.

Chỉ khác là khi đó trên gương mặt Úc Tùng Niên là ánh nắng ngày hè, lúc này thì trên gương mặt đó đã là ánh sáng của buổi tiệc rượu.

Trưởng thành rồi, cao lớn rồi.

Hình như bờ vai cũng rộng hơn nhưng lại thật gầy.

Thẩm Thứ im lặng dõi theo Úc Tùng Niên, mãi đến khi di động rung lên, tài xế gọi điện cho anh hỏi khi nào thì đến đón anh được.

Hầu kết của Thẩm Thứ khẽ nhúc nhích, do dự nói: “Trễ một chút đi.”

Cúp điện thoại, anh cầm ly rượu đi về phía Úc Tùng Niên. Trên đường loáng thoáng nghe người khác bàn tán về cậu, không phải chuyện tốt lành gì nhưng rõ ràng họ chẳng kiêng dè gì việc Úc Tùng Niên đang có mặt ở đây hay cậu có nghe thấy không.

Bọn họ coi thường Úc Tùng Niên nhưng Thẩm Thứ lại không thích sự coi thường này.

Trước khi Thẩm Thứ lên tiếng thì Úc Tùng Niên đã quay người lại. Giống hệt như trước kia, thính giác của Úc Tùng Niên vẫn luôn nhạy bén như thế.

Thẩm Thứ bình tĩnh và thản nhiên đối mặt với Úc Tùng Niên. Anh không lên tiếng trước mà chỉ suy nghĩ xem nên tự giới thiệu như thế nào, chắc Úc Tùng Niên chẳng nhớ rõ anh là ai đâu.

Nào ngờ Úc Tùng Niên lại cười với anh rồi trầm giọng nói: “Lâu quá không gặp.”

Thẩm Thứ nhìn khóe miệng Úc Tùng Niên cong lên mà có hơi mất hồn. Năm đó không phải tự nhiên mà nhiều người thích Úc Tùng Niên đến thế, người này trời sinh đã có một ngoại hình đẹp trai ngời ngời.

Năm đó Hứa Bỉnh Chương có thể ở rể cũng là vì vẻ ngoài anh tuấn. Ông ta gom đủ ưu điểm của cả cha lẫn mẹ để sinh ra Úc Tùng Niên, đẹp phải gọi là mười phân vẹn mười.

Úc Tùng Niên thấy Thẩm Thứ không đáp lại, nụ cười cũng dần nhạt đi. Cậu đoán rằng Thẩm Thứ chẳng đoái hoài gì đến lời chào đó của mình.

Cũng phải thôi, bây giờ thanh danh của cậu bê bối lộn xộn như vậy mà. Từ lúc đến buổi tiệc này không biết cậu đã nghe bao nhiêu lời đồn đãi vớ vẩn rồi.

Úc Tùng Niên nhìn Thẩm Thứ trước mặt. Thời gian đã khiến Thẩm Thứ trưởng thành hơn không ít. Cặp kính cũng kia không hề làm nhạt đi khí chất ôn hòa của anh, ngược lại càng tăng thêm sự lạnh nhạt hờ hững trên người anh.

Cậu đã nghe Thẩm Nguyên kể nhiều về Thẩm Thứ, nhưng có một điều mà Thẩm Nguyên đã nói rất đúng.

Thẩm Nguyên nói anh của nó là một đóa hoa chỉ biết giả vờ tỏ ra cao quý lạnh lùng.

Có giả vờ hay không thì không biết, nhưng đóa hoa cao quý lạnh lùng kia… Úc Tùng Niên nhìn vẻ mặt hờ hững và đôi môi mỏng, thêm cả đôi mắt đen tuyền không nhìn ra cảm xúc của anh.

Đúng là rất hợp với xưng hô này. Khi Úc Tùng Niên đã sẵn sàng chủ động nói điều gì đó để giảm bớt sự ngượng ngùng, cậu chợt nghe đóa hoa cao quý lạnh lùng trước mặt này mở miệng gọi tên mình: “Úc Tùng Niên.”

Giọng nói của Thẩm Thứ giống như gương mặt của anh vậy, có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất êm tai.

Úc Tùng Niên hơi ngẩn ngơ, mãi đến khi nghe được câu tiếp theo của Thẩm Thứ mới giật mình nhìn đối phương, lại xác nhận thêm lần nữa: “Anh nói gì cơ?”

Thẩm Thứ lẳng lặng nhìn Úc Tùng Niên, không hề tức giận mà chỉ lặp lại đề nghị của mình.

“Cậu muốn kết hôn với tôi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi