ĐỂ TÂM

Lâm Chí Quân bỗng nhiên hiểu ra Thẩm Thứ thích gì ở Úc Tùng Niên. Khuôn mặt đó dù chỉ đặt ở bên cạnh, chẳng cần làm gì để nhìn thôi thì đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Hắn hút một ngụm nước ngọt, cúi đầu nhìn thịt cá và hoa được bày trên bàn, trong lòng bổ sung một câu, lại còn rất được việc.

Lâm Chí Quân đi đến cạnh Thẩm Thứ, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua gò má Hứa Mộ Thâm. Trong lúc vô tình chạm mắt với người kia, hai người đối mặt mấy giây rồi ăn ý cùng rời mắt đi.

Ngụy tạo dáng vẻ không quen biết, mà trên thực tế, quả thật họ cũng không quá thân quen.

Lâm Chí Quân mở một cái ghế xếp ra, đặt mông ngồi xuống cạnh Thẩm Thứ.

Miệng hắn kén chọn, ăn cá chỉ ăn cá ít xương. Quen biết nhiều năm với Thẩm Thứ, hắn biết rõ mặc dù người này nhìn thì lạnh nhạt nhưng đối xử rất tốt với những người xung quanh, gần như hữu cầu tất ứng, bèn không khách sáo mà nói: “Loại cá lần trước mày câu được ăn không tệ, câu một con đi.” 

Thẩm Thứ đổi mồi câu: “Không chắc sẽ câu được đâu.”

Lâm Chí Quân gạt kính râm xuống, che khuất hơn phân nửa ánh nắng. Hắn ngồi cạnh anh, vừa hưởng thụ nhiệt độ khác biệt trong sơn trang Thanh Thủy so với những nơi khác, vừa duỗi tay chân lười biếng nói: “Vậy mày câu thêm mấy con đi, lỡ có thì sao.”

Sơn trang Thanh Thủy dựa núi gần nước, không cần điều hòa không khí thì cũng cảm thấy mát mẻ, là một nơi nghỉ mát lý tưởng.

Lần đầu tiên Lâm Chí Quân cảm thấy Thẩm Thứ đầu tư vào cái sơn trang này đúng là không tệ. Mặc dù em họ hắn bề ngoài làm việc không đáng tin cậy lắm nhưng cuối cùng cũng quyết định chính xác được một lần. 

Thẩm Thứ yên lặng tiếp tục câu cá. Úc Tùng Niên bưng đồ ăn đã nấu xong tới, phân chia ra cho bọn họ.

Chỉ có mỗi đĩa của Thẩm Thứ là có thêm một bông hoa nhỏ. Tuy nhiên Thẩm Thứ lại đang tập trung câu cá, nhìn chằm chằm mặt hồ tĩnh lặng và phao, không có thời gian phân tâm. Thậm chí anh còn không biết Úc Tùng Niên đang tới gần.

Úc Tùng Niên cũng không để ý, quay người cầm túi của mình, lấy bảng vẽ và bút bên trong ra, nhìn phong cảnh trước mặt rồi bắt đầu vẽ.

Lâm Chí Quân ăn một miếng cá, không biết Úc Tùng Niên bỏ gì bên trong mà hương vị cực kỳ ngon, cũng không có xương. Người hay bắt bẻ như hắn mà cũng cảm thấy rất hài lòng, không khỏi thúc giục Thẩm Thứ: “Úc Tùng Niên đã bưng cá ra cho mày rồi kìa, dù gì thì mày cũng nên nhìn một cái chứ.”

Bấy giờ Thẩm Thứ mới hoàn hồn, nhìn sang đồ ăn bên cạnh, lại quay đầu nhìn Úc Tùng Niên.

Thấy Úc Tùng Niên đã đeo tai nghe, tập trung phác họa cảnh hồ nước và cây cối cách đó không xa, lời nói đến bên miệng đành phải nuốt về.

Anh cố định cần câu trên mặt đất, bất đắc dĩ liếc Lâm Chí Quân: “Sao không nhắc tao sớm.”

Lâm Chí Quân ăn hai ba miếng đã ăn hết thịt cá mà vẫn còn thèm, ngây người nhìn chằm chằm vào đĩa của Thẩm Thứ: “Rốt cuộc là mày có ăn không, không ăn thì đưa cho tao. Tao sắp chết đói rồi, hôm nay dậy sớm quá, chưa kịp ăn gì đã ngồi lái xe suốt hai giờ.”

Đúng lúc này một cánh tay trắng nõn cầm đĩa ở cạnh duỗi tới, là Hứa Mộ Thâm. 

Anh cầm đĩa cá, nhẹ nhàng đung đưa như đùa mèo: “Chỗ tôi còn này, cậu muốn ăn không?”

Sự thả lỏng và tự nhiên khi Lâm Chí Quân ở cùng với Thẩm Thứ nháy mắt biến mất hơn phân nửa. Hắn ngồi lên ngay ngắn, không hề chằm chằm kề sát vào Thẩm Thứ nữa, khách sáo đáp: “Không cần, tôi nói đùa với Thẩm Thứ thôi.”

Lúc này thì Thẩm Thứ cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, tuy nhiên anh không nói gì. Đến tận tối lúc cả đám chuẩn bị đi tắm suối nước nóng, anh mới vào phòng Lâm Chí Quân hỏi đối phương xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc Lâm Chí Quân nghe nói sẽ đi tắm suối nước nóng đã không kìm nén nổi tâm tư nhiều chuyện của mình: “Sao mày lại đồng ý đi tắm suối nước nóng vậy, không sợ bị cậu ta nhìn thấy hình xăm của mày hả?”

Thẩm Thứ xách theo một cái túi, bên trong đựng quần bơi dùng khi tắm suối nước nóng, khăn mặt và áo choàng sạch.

Anh không muốn dùng đồ của suối nước nóng, may thay nơi đây là suối nước nóng tư nhân nên vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng.

“Có bị thấy thì cũng không đoán ra được là cái gì đâu.” Thẩm Thứ nói rất bình tĩnh.

Điều này ngược lại Thẩm Thứ có thể khẳng định. Chủ yếu là vì cho tới giờ thì thái độ của anh đối với Úc Tùng Niên không tính là thân thiện, cũng không để lộ sự chân thành. Không đến mức Úc Tùng Niên vừa nhìn thấy hình xăm trên người anh liền có thể lập tức liên tưởng đến chính mình. 

“Hơn nữa mày đừng có mà đánh trống lảng. Rốt cuộc giữa mày và Hứa Mộ Thâm đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thứ kéo cái ghế ngồi xuống, tỏ vẻ nếu Lâm Chí Quân không giải thích đàng hoàng thì sẽ không đi. 

Lâm Chí Quân chậm rãi thu dọn đồ đạc, nhặt nhạnh chỗ này, sờ soạng chỗ kia, ấp úng mãi mới kể sơ sơ lại.

Lý do khiến hắn khó mở miệng như vậy là vì tất cả những khúc mắc giữa hắn và Hứa Mộ Thâm thật sự quá mất mặt.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là khi Hứa Mộ Thâm đóng nữ chính trên sân khấu, khiến Lâm Chí Quân vừa gặp đã nhớ thương. Hắn thậm chí không để ý tới việc đối phương cao bằng nam chính. Ban đầu hắn còn tưởng là do diễn viên đóng vai nam chính quá thấp chứ không hề nghĩ rằng là do Hứa Mộ Thâm quá cao.

Hắn đi xem rất nhiều vở kịch sân khấu của Hứa Mộ Thâm, lăn lộn quen mặt với nhân viên đoàn kịch, còn vận dụng sức mạnh đồng tiền để mua thiết bị ánh sáng và âm thanh mới cho đoàn kịch. 

Mục đích rất đơn giản, chính là muốn theo đuổi Hứa Mộ Thâm.

Hứa Mộ Thâm cũng nhanh nhẹn, trực tiếp hẹn Lâm Chí Quân ra gặp mặt. Ngày gặp mặt đó Hứa Mộ Thâm mặc quần áo nam đi đến chỗ hẹn.

Lâm Chí Quân tay cầm hoa tươi đã bị sốc trước giới tính của đối tượng vừa thấy đã yêu của mình, suýt chút nữa thì thất tình ngay tại chỗ. Nhưng sau khi trở về, hắn nhớ lại tình cảnh nhớ nhung không yên của mình những ngày qua thì liền cảm thấy việc vì Hứa Mộ Thâm mà thay đổi xu hướng tính dục cũng không phải là không thể.

Không ngờ Hứa Mộ Thâm căn bản không có ý định cho hắn cơ hội, anh ta gọn gàng từ chối, nói rằng mình chỉ thích người khác giới.

Ban đầu việc này đến đây coi như là kết thúc. Lâm Chí Quân sa sút mấy ngày, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe được một tin tức mới. 

Hóa ra Hứa Mộ Thâm vốn không phải trai thẳng, cậu ta đã hẹn hò với giám đốc cũ của rạp hát, một người đàn ông trung niên đẹp trai, hơn cậu ta 15 tuổi. 

Hứa Mộ Thâm từ chối hắn cũng được, tại sao còn lừa hắn, còn dùng loại lý do như xu hướng tính dục khác nhau?

Hắn kém cỏi như vậy sao? Kém đến nỗi Hứa Mộ Thâm không tiếc nói dối?

Vốn cho rằng sẽ không còn phải gặp mặt nhau, ai ngờ lại oan gia ngõ hẹp ngay tại sơn trang Thanh Thủy.

Chuyện với Hứa Mộ Thâm, thật ra Lâm Chí Quân không hề muốn kể lại. Bởi vì chỉ cần nhớ tới khoảng thời gian mình theo đuổi người kia thì đã đủ cảm thấy mất mặt, chiến tích tình trường chật vật như vậy không cần đề cập tới cũng được.

Nghe Lâm Chí Quân kể xong, Thẩm Thứ im lặng một hồi: “Nếu như mày cảm thấy thật sự quá xấu hổ vậy thôi tối nay đừng đi.”

Lâm Chí Quân bỗng đứng dậy khỏi giường, cởi áo cái roẹt, để lộ cơ bụng mơ hồ: “Đi chứ, tại sao không đi? Tao muốn cho Hứa Mộ Thâm biết rõ anh ta đã từ chối điều gì!”

Thẩm Thứ thấy hắn còn có thể đùa giỡn thì không khỏi an tâm: “Mày cảm thấy không có gì là được.”

Giải thích chuyện của mình xong, Lâm Chí Quân bắt đầu quan tâm tới Thẩm Thứ.

Để nói về cuộc hẹn hò bốn người này thì đúng là bọn họ là những người chung cảnh ngộ gặp phải kẻ đầu sỏ. Đúng là ngại ngùng không chịu được mà còn phải giả vờ như người trưởng thành chín chắn. 

Lâm Chí Quân: “Hôm nay một mình mày với Úc Tùng Niên ở cùng một phòng, cảm giác thế nào?”

Còn có thể thế nào, cũng không phải là chưa từng ở chung trong một không gian kín, nhưng thân mật ở chung một giường thì anh vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. 

Tuy nhiên biểu hiện của Úc Tùng Niên rất tốt. Buổi chiều lúc về phòng cậu nói mình phải ngủ trưa rồi cởi quần áo bò lên giường. 

Tự nhiên đến mức Thẩm Thứ mới giống kẻ trong lòng có ý xấu nên mới chột dạ.

Thẩm Thứ không dám nhìn cơ thể được che đậy dưới lớp chăn của Úc Tùng Niên, bèn lấy cớ phải xử lý công việc để né ra ngoài.

Sau đó thấy cũng sắp tới giờ nên anh liền thu dọn đồ đạc trốn sang chỗ của Lâm Chí Quân.

Lâm Chí Quân nhớ đến lúc giữa trưa Úc Tùng Niên nói rất vinh hạnh, kết hợp với miêu tả của Thẩm Thứ, một suy nghĩ lập tức hiện lên trong đầu hắn.

Nghĩ thế nào hắn liền nói như vậy: “Không phải cậu ta cố ý quyến rũ cậu mày chứ?!”

Trước tiên Thẩm Thứ kinh ngạc, sau đó cảm thấy buồn cười: “Mày đang nói bậy bạ gì đó?”

Lâm Chí Quân chân thành nói: “Cậu ta tỏ vẻ cực kỳ đáng thương trong buổi tiệc, khiến mày sinh lòng đồng cảm. Mặc dù sau này không đồng ý lời cầu hôn của mày nhưng cậu ta cũng không từ chối, cứ treo đó cho mày thèm.”

“Mà trên thực tế thì là đang đợi đến khi mày đối với cậu ta khăng khăng một lòng, tự chui đầu vào lưới.” Lâm Chí Quân càng nói càng kích động: “Hiện tại còn dùng cơ thể mình quyến rũ mày nữa! Quả nhiên là lam nhan họa thủy!”

Thẩm Thứ chỉ cảm thấy Lâm Chí Quân càng nói càng thái quá: “Dừng lại, mày nghĩ đi tận đâu vậy hả?!”

Lâm Chí Quân vỗ giường: “Ra là cậu ta mưu đồ đã lâu, một vở âm mưu!”

Thẩm Thứ dở khóc dở cười: “Nếu giống như mày nói, đây là mưu kế từ lâu, Úc Tùng Niên có tâm cơ như này mà còn bị mẹ kế hãm hại, đồn ra chuyện xấu như thế à?”

Lâm Chí Quân không nói gì nữa. Hắn biết Thẩm Thứ đã bị Úc Tùng Niên mê hoặc tới thần hồn điên đảo, chắc chắn sẽ không tin tưởng vào tin đồn kia. 

Thẩm Thứ: “Hơn nữa em ấy cũng không tỏ vẻ đáng thương để quyến rũ tao ở bữa tiệc.”

“Nếu giữa bọn tao nhất định phải có người chủ động làm chuyện đó…”

“Vậy chỉ có thể là tao, là tao dụ dỗ em ấy.”

Dùng danh nghĩa thông gia, quan hệ kết hôn, quang minh chính đại mà ở bên cạnh Úc Tùng Niên.

Anh muốn… bên cạnh Úc Tùng Niên chỉ có một mình anh.

Cũng chỉ có anh mới có thể giúp cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi