ĐỂ TÂM

“Đàn anh sắp kết hôn rồi có đúng không?” Nam sinh cao to Phương Viên đang chuyển đống tài liệu vào phòng học một cách đầy gian nan.

Bạn nữ tên Trương Bảo đang nhào đất sét trong tay liền tiếp lời: “Thế cơ à? Thầy hướng dẫn vừa cho ảnh nghỉ phép, kết hôn xong là đi tuần trăng mật luôn sao?”

“Mấy cậu có thấy bức tượng điêu khắc của đàn anh làm chưa? Trời ơi, sau này tớ cũng muốn có bức điêu khắc to như thế để làm vật trang trí trong hôn lễ của mình.” Trang Thu còn đang sửa lại tác phẩm của mình cũng nhịn không được mà buông bút, ôm mặt nói với đầy sự mong đợi.

Phương Viên trợn mắt: “Phải tự luyến tới cỡ nào mới đi tạc một bức tượng điêu khắc theo kích cỡ của chính mình để trang trí trong hôn lễ chứ?”

Trang Thu cầm cục tẩy ném cậu ta: “Cậu thì biết cái đếch gì, có biết cái gì gọi là sự lãng mạn của một nhà điêu khắc không?”

“Với cả, hình như bức tượng điêu khắc đó bị phá rồi.” Trương Bảo buột miệng nói: “Hôm qua lúc tớ đi tìm đàn anh để làm bài thì tác phẩm điêu khắc vốn còn ở trong lớp giờ chẳng thấy đâu, trên đất còn có chút vụn thạch cao. Tớ hỏi đàn anh bức tượng đâu rồi thì ảnh nói là phá rồi.”

Trang Thu nói trong tiếc nuối: “Không phải chứ, anh ấy hủy thật đấy à? Tiếc quá.”

Trương Bảo rút tay lại, hài lòng nhìn hình thù mình vừa nặn ra: “Tiếc cái gì mà tiếc, phá rồi bộ không làm lại được hay gì?”

Lúc này Úc Tùng Niên đi vào phòng học: “Phương Viên, phụ anh dọn dẹp vài thứ đi.”

Phương Viên vừa thả được đống tài liệu xuống, nghe thấy vậy liền rên rỉ: “Đàn anh ơi, tay em đau tới mức không nhấc lên được luôn, cần phải có một ly trà sữa mới khỏe lên được á.”

“Được được, lát nữa sẽ gọi đồ ăn cho tụi em.” Úc Tùng Niên hiền hòa nói.

Phương Viên nhanh nhẹn đứng lên: “Dọn gì thế ạ?”

Úc Tùng Niên: “Anh có làm vài thứ ở lớp kim khí.”

“Đồ gì mà cần cả anh và em cùng dọn dẹp vậy anh?” Phương Viên tò mò hỏi.

“Em đi rồi sẽ biết.” Úc Tùng Niên nói.

Đến khi trời đã chạng vạng tối Úc Tùng Niên mới ra khỏi phòng học. Cậu lấy bao thuốc lá từ trong túi ra. Bao thuốc bị chiếc quần jean giày vò tới bẹp dí, mà cũng có thể là vì chỉ còn duy nhất một điếu bên trong.

Kể từ ngày hôm qua, cậu đã hút thuốc khá nhiều.

Cắn cắn điếu thuốc, Úc Tùng Niên chậm rãi đi đến trước mặt chiếc xe máy của mình. Căn hộ cậu thuê cách trường học không xa nhưng vẫn phải đi một quãng đường nhất định. Cậu lười lái xe đi làm nên hằng ngày chỉ dùng chiếc xe máy này thôi.

Ngay khi cậu chuẩn bị mang mũ bảo hiểm vào thì một tia sáng phản chiếu ánh hoàng hôn rơi xuống bên mép giày của cậu.

Đó là một chiếc xe hơi, ánh sáng vừa rồi được phản xạ lại từ kính xe.

Bởi vì trong lòng đang có tâm sự nên cậu không hề để ý đến mọi thứ xung quanh. Úc Tùng Niên ôm mũ bảo hiểm, ngả người ra sau một chút.

Cửa xe mở ra, thứ đầu tiên xuất hiện là một đôi giày da bóng loáng, tinh xảo và ống quần gọn gàng, sạch sẽ. Không cần phải nhìn mặt người đó thì Úc Tùng Niên cũng biết người đến là ai.

Thẩm Thứ bước ra từ trong xe. Đôi mắt có phần mỏi mệt vì chưa được nghỉ ngơi đầy đủ nhìn thẳng về phía Úc Tùng Niên qua cặp kính.

Úc Tùng Niên không chủ động lên tiếng nên anh phải tự giác bước lên, dừng lại cách đó vài bước rồi lịch sự nói: “Cậu đã ăn tối chưa?”

Úc Tùng Niên tùy tiện ném chiếc mũ bảo hiểm màu đen trên tay như ném một món đồ chơi về phía anh, nó lắc lư rồi nằm vững vàng trong tay anh: “Sao anh lại đến đây một mình vậy, có chuyện gì hả?”

Không biết có phải là do hôm nay Thẩm Thứ xiết phần eo của tây trang lại chặt quá hay không, nhưng Úc Tùng Niên cứ có cảm giác dường như người này lại gầy đi rồi.

Thẩm Thứ hơi mím môi lại: “Hôm qua cậu nói không muốn chụp ảnh kết hôn, tôi có thể hỏi lý do không?”

Thật ra hôm qua anh đã muốn hỏi cậu qua điện thoại, nhưng rồi Thẩm Thứ vẫn quyết định hôm nay sẽ đến thẳng đây để tìm một đáp án. Anh không thể nào nào để Úc Tùng Niên hủy buổi chụp ảnh cưới một cách vô cớ như vậy. Ngoài ra, nguyên nhân sâu xa hơn chính là hôm nay anh nhất định phải gặp Úc Tùng Niên cho bằng được. 

Trực giác mách bảo với anh rằng nếu bây giờ bọn họ cứ mãi giữ trạng thái không gặp mặt nhau thế này thì kiểu gì mọi chuyện cũng sẽ hỏng bét.

Anh cứ nhìn chằm chằm vào Úc Tùng Niên, đột nhiên nhíu mày lại.

Vì hôm nay Úc Tùng Niên ăn mặc rất tùy tiện. Cậu mặc áo khoác da, tựa người vào xe, cùng với điệu bộ ngậm điếu thuốc thật sự là trông đẹp trai muốn chết.

Anh có thể nhìn thấy được điều này thì rõ ràng những người khác cũng có thể.

“Lên xe rồi nói sau.” Thẩm Thứ đề nghị.

Úc Tùng Niên quơ quơ điếu thuốc trong tay, ý nói mình bây giờ không hợp lên xe.

Thẩm Thứ đã yêu cầu tài xế về trước. Anh đã chờ ở đây một mình rất lâu chỉ vì muốn có không gian riêng tư để hai người có thể nói chuyện, nên lúc này lại càng không thể từ bỏ.

“Không sao, tôi không ngại.” Thẩm Thứ nói.

Nhưng dường như hôm nay Úc Tùng Niên nhất định phải đối đầu với anh vậy, cậu cứ cười lắc đầu rồi nói: “Không được đâu, như vậy không lịch sự.”

Dứt lời, Úc Tùng Niên liền thấy Thẩm Thứ mở cửa xe. Cậu cho rằng đối phương định từ bỏ, cứ thế mà chuẩn bị rời đi luôn bèn không khỏi giật mình, mày hơi nhíu lại.

Không lâu sau đó, Thẩm Thứ đã tìm thấy đống thuốc lá do tài xế để lại trong ngăn kéo đựng đồ trên xe.

Anh đóng cửa xe lại, vừa quay đầu thì liền nhìn thấy vẻ mặt không vui còn chưa kịp giấu đi kia của Úc Tùng Niên.

Sao lại không vui như vậy chứ? Trong đầu anh xuất hiện suy nghĩ này, nhưng Thẩm Thứ cũng không nói gì mà lấy hộp thuốc ra: “Cậu có lửa không?”

Úc Tùng Niên liếc nhìn điếu thuốc kẹp trong tay anh, đáp: “Không có.”

Thẩm Thứ cũng không giận, anh tiến đến gần Úc Tùng Niên, hơi nghiêng đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, bàn tay nhợt nhạt khép lại đỡ lấy chỗ nối của hai điếu thuốc, dùng một tư thế thật mờ ám để mồi lửa.

Cả quá trình đó Úc Tùng Niên đều không tránh cũng không né. Thậm chí lúc Thẩm Thứ nhích đến gần cậu, cậu cứ rũ mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, rồi lại đến đôi môi kia.

Mùi thuốc lá của tài xế cay xè, Thẩm Thứ không thích chút nào. Đợi đến lúc mùi vị này vơi đi, Thẩm Thứ mới dụi tắt điếu thuốc, khàn giọng hỏi: “Bây giờ mùi trên người tôi và cậu đều giống nhau cả rồi, cậu lên xe được chưa?” Sợ giọng điệu của mình quá cứng nhắc quá nên Thẩm Thứ bổ sung thêm: “Làm ơn đi mà.”

Cũng may Úc Tùng Niên không làm anh khó xử nữa mà mở cửa bước vào ghế phụ.

Lúc này Thẩm Thứ mới thở phào nhẹ nhõm, bước vội lên xe thắt dây an toàn rồi khởi động chân ga.

Úc Tùng Niên: “Anh muốn đưa em đi đâu?”

“Chụp ảnh cưới.” Thẩm Thứ nắm tay lái, mắt nhìn thẳng về phía trước mà nói một cách hết sức bình tĩnh.

Cậu không ngờ anh sẽ tiền trảm hậu tấu như vậy bèn bật cười: “Thẩm Thứ, anh có biết đây là bắt cóc không?”

“Nói một cách chính xác thì bây giờ chúng ta đã là bạn đời hợp pháp, dù tôi có ép cậu đi đâu cũng không cấu thành tội bắt cóc đâu.” Nói xong, Thẩm Thứ lại bổ sung: “Nếu cậu không thích như thế này thì cứ nói với tôi là được.”

Vừa rồi Úc Tùng Niên là bị tức đến bật cười, còn bây giờ cậu thật sự cảm thấy có hơi buồn cười.

Những câu nghiêm túc mà Thẩm Thứ nói với cậu có hiệu quả thật sự rất tốt, Úc Tùng Niên đưa tay lên miệng, che giấu một nụ cười nhỏ.

Đến studio cậu mới phát hiện Thẩm Thứ vẫn chưa hủy bỏ buổi chụp ảnh hôm nay. Tất cả đều đã được chuẩn bị đâu vào đó, Úc Tùng Niên vừa đến đã bị ép đến trước bàn để trang điểm. 

Đây là studio mà Lâm Chí Quân đã đề cử, do em họ của hắn là Lâm U mở nên phong cách quay chụp cũng rất khác biệt, không giống người bình thường. 

Thẩm Thứ vừa make up vừa xem lịch chụp mà Lâm U đưa ra.

Nội dung của buổi chụp ảnh có đầy đủ các câu chuyện và được thiết kế riêng cho họ.

Cũng không biết có đến bao nhiêu thứ trong đây là ý tưởng của Lâm Chí Quân nữa. Trong số này có một concept để anh hóa trang thành một tác phẩm điêu khắc còn Úc Tùng Niên là một nhà điêu khắc đang hoàn thành ‘kiệt tác’ của mình.

Còn có cả quần áo cho học sinh cấp ba, concept hình ảnh yêu đương trong lớp học.

Thậm chí lộ liễu hơn nữa là lấy bối cảnh thần thoại Châu Âu, Úc Tùng Niên là mỹ nam hiếm có, còn Thẩm Thứ là một vị thần háo sắc. Hóa thành gió, hóa thành mưa, si tình với mỹ nam.

Lúc chính thức quay chụp, hiển nhiên là quy mô sẽ không lớn đến thế nhưng Úc Tùng Niên sẽ phải ngâm mình trong hồ bơi rồi hôn nhau với anh ở trên bờ.

Nhìn những kế hoạch quái gở kia, Thẩm Thứ sắc mặt cứng đờ mà nhìn Lâm U: “Tôi chưa từng thấy kiểu ảnh cưới như thế này bao giờ.”

Lâm U cười tủm tỉm nói: “Không sao, ảnh chụp ra nhất định sẽ rất thú vị.”

Anh không muốn thứ thú vị gì đó mà chỉ muốn chụp ảnh bình thường. Hơn nữa anh cũng đã 28 tuổi rồi, làm sao mà mặc đồ của học sinh cấp ba được nữa chứ?

Nhưng còn chưa kịp nói tiếng nào để phản đối thì Thẩm Thứ đã thấy Úc Tùng Niên đang mặc đồng phục cấp ba xuất hiện ở sau lưng. Anh ngây dại mà nhìn.

Anh nhìn Úc Tùng Niên trong gương, rất giống với dáng vẻ nhiều năm về trước, tựa như là bước ra từ trong hồi ức của những năm trung học kia.

Tóc của Úc Tùng Niên được cắt tỉa gọn gàng, cậu vừa mặc bộ đồng phục mà họ đã dùng ở trường trung học vừa kéo cổ áo một cách khó chịu.

Lâm U nhìn thấy Thẩm Thứ ngẩn người ra thì hỏi nhỏ: “Còn muốn đổi nữa không?”

Thẩm Thứ đột nhiên hoàn hồn, xoay đầu nói: “Ừ, ừ cứ vậy đi.”

Lâm U nhớ lại lúc nói chuyện phiếm với Lâm Chí Quân, hắn đã bảo với cô rằng: “Nếu Thẩm Thứ bắt đầu không đồng ý, em cứ kêu Úc Tùng Niên đi thay quần áo trước, nhớ rõ là phải để tên kia thay đồng phục nha.”

“Thay đồ rồi anh ấy sẽ đổi ý chứ?” Lâm U tò mò hỏi.

Lâm Chí Quân nói với cô bằng giọng điệu giễu cợt: “Đàn ông ấy mà, già trẻ lớn bé gì thì cũng chỉ thích người ở tuổi đôi mươi thôi.”

Lâm U vừa liếc mắt nhìn đôi tai đã bắt đầu đỏ lên của Thẩm Thứ vừa nghĩ thầm: Quả nhiên là rất yêu thích ‘tuổi 18’ nhỉ?

Úc Tùng Niên không biết rõ bộ ảnh cưới này rốt cuộc sẽ được thực hiện như thế nào, đây là một việc hiếm thấy mà Thẩm Thứ không giao cho cậu làm. 

Những việc liên quan đến hôn lễ đã đủ nhiều, Úc Tùng Niên thật sự là lo liệu không hết quá nhiều việc như vậy. Chỉ là cậu không nghĩ tới… cậu liếc mắt nhìn bộ đồng phục học sinh trên người, hóa ra Thẩm Thứ chính là thích kiểu ‘đặc biệt’ như thế này.

Rất nhanh sau đó Thẩm Thứ cũng đã chuẩn bị xong.

Thời trung học Thẩm Thứ có đeo kính, tóc mái xõa nhẹ xuống trán, trông anh trẻ hơn rất nhiều. 

Nhưng anh cũng thấy không được tự nhiên cho lắm, kiểu khó chịu này giống như anh đang mặc trộm một bộ quần áo không thuộc về mình, đi đâu cũng thấy ái ngại.

Lúc anh đến studio, Úc Tùng Niên đã ngồi vào bàn học, đang chán đến chết mà xoay xoay cây bút trong tay.

Đột nhiên nhìn thấy anh, biểu cảm trên mặt của cậu rõ ràng trở nên căng thẳng hơn. Bút rớt xuống đất, dựa theo quán tính mà lăn đến bên chân Thẩm Thứ.

Thẩm Thứ khom lưng nhặt lên, đi tới chỗ bên cạnh Úc Tùng Niên rồi ngồi xuống, đưa lại bút cho cậu.

Úc Tùng Niên không cầm lấy, Thẩm Thứ đành đặt bút ở một bên. Trong lúc chụp hình, anh nhỏ giọng hỏi Úc Tùng Niên: “Cậu vẫn còn giận tôi hả?”

“Không giận.” Úc Tùng Niên trả lời.

Mãi đến khi nhiếp ảnh gia bảo bọn họ làm vài động tác thân mật  hơn, Thẩm Thứ mới ngả người ra sau và dựa vào trong lòng Úc Tùng Niên. Úc Tùng Niên lúc này mới nói nhỏ bên tai anh: “Ngày hôm qua em đúng là có hơi tức giận, bây giờ thì đỡ hơn rồi.”

“Xin lỗi.” Thẩm Thứ lặp lại một lần nữa.

Anh không bao giờ tiếc lời xin lỗi với cậu, nếu xin lỗi có thể khiến Úc Tùng Niên nguôi giận thì anh nói bao nhiêu lần cũng không sao cả.

Úc Tùng Niên siết eo anh thật chặt, như thể bất lực lắm nhưng cũng như đang nhắc nhở: “Lần sau đừng vậy nữa nhé.”

Thẩm Thứ còn chưa đáp lời thì đã nghe Úc Tùng Niên nói tiếp: “Hôn nhân sau này của anh, đừng tùy tiện như bây giờ nữa.”

Úc Tùng Niên tì cằm lên vai anh, thì thầm: “Phải là cả hai anh tình tôi nguyện.”

“Còn phải tìm một người… thích anh nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi