ĐỂ TÂM

Thẩm Thứ vốn cho rằng, mình có thể chịu đựng hết tất cả.

Nhưng bây giờ anh mới nhận ra điều đó là không thể. Lời cảnh cáo của Úc Tùng Niên là chính xác, anh không nên trêu chọc cậu.



Vào lúc ấy, trong phòng làm việc, nhà điêu khắc đang tập trung chuẩn bị tác phẩm dự thi của mình.

Tác phẩm điêu khắc nhợt nhạt được lên màu dần dần bằng một cây cọ sẫm màu. Từng họa tiết đều hoàn mỹ dưới bàn tay của nhà điêu khắc.

Trong phòng làm việc chỉ còn duy nhất một chiếc bóng đèn. Ánh sáng phản chiếu bóng dáng của nghệ sĩ điêu khắc và tác phẩm lên tường.

Thành phẩm được chỉnh sửa liên tục, có vẻ người nghệ nhân không hài lòng lắm. Bàn tay hơi chạm vào để căn chỉnh các vị trí cần sửa.

Một tác phẩm hoàn hảo đòi hỏi rất nhiều sự chăm chút. Lúc bắt đầu điêu khắc đường nét hẵng còn thô. Sau đó nó hóa thành bùn đất nguyên thủy nhất, thấm đẫm hơi ấm của nhân loại, tan chảy khắp lòng bàn tay.

Giống như lấy lòng, lại như sợ hãi phá hỏng. Bàn tay nhà điêu khắc cẩn thận chạm xuống, chuẩn bị cho bước sửa chữa tiếp theo.

Theo chuyển động nhịp nhàng của chiếc bóng trên tường, nhà điêu khắc ôm bức tượng di chuyển đến vị trí thuận tiện nhất.

Cánh tay người đàn ông căng lên vì dùng sức, từng đường gân xanh nổi lên, thoạt nhìn vô cùng gợi cảm. Đi được một nửa, cậu thuận tay đặt bức tượng lên mặt bàn ở phòng khách rồi bắt đầu làm việc dưới ánh đèn.

Dưới âm thanh ma sát nặng nè, cậu lấy dụng cụ điêu khắc khéo léo mài các cạnh của bức tượng thật nhẵn và tròn trịa.

Nếu chỉ đục một lần, sao có thể làm ra hình dạng mà mình mong muốn nhất.

Các tác phẩm điêu khắc lắc lư trên chiếc bàn một cách nguy hiểm. Bùn trắng làm trầy xước mặt bàn, một số còn rơi trên thảm và giày của nhà điêu khắc.

Nhưng nhà điêu khắc không hề quan tâm, thậm chí còn giẫm lên chiếc ghế bên cạnh, dùng sức lực được mượn này truyền vào dụng cụ điêu khắc, tạo hình lại các chi tiết khó.

Chỉnh sửa là một công việc liên tục không ngừng. Ngoại trừ những vị trí cần điều chỉnh, nhà điêu khắc có vẻ thích thú với đôi chân của bức tượng người. Thế là cậu lấy dụng cụ khỏi vị trí ban đầu, sau đó quỳ xuống rồi đỡ lấy phần mắt cá chân của bức tượng.

Dụng cụ di chuyển qua lại dọc theo mắt cá chân của tác phẩm điêu khắc, đến khi xác nhận được vị trí cần sửa xong, cậu bèn cố định đầu tròn của dụng cụ tại chỗ hai cái chân nhỏ.

Dụng cụ kim loại bắt đầu hoạt động. Theo từng tiếng gõ, các mảnh đá vụn rơi xuống, hình dáng cũng chuẩn bị đổi thay.

Những vị trí tỉ mỉ nhất thì ngược lại, không thể mạnh tay ngay từ đầu. Phải từ từ mài, chỉnh sửa cẩn thận mới có thể thỏa mãn ý tưởng của nhà điêu khắc.

Sau khi xác định phần chân cả tác phẩm điêu khắc không thể sửa được nữa, chiếc đục mới trở lại vị trí vừa tu bổ, lần nữa bắt đầu làm việc.

Khi nơi đó trở thành hình dáng mà nhà điêu khắc mong muốn, cậu buông dụng cụ, dùng ngón tay đè lên để kiểm tra các vị trí đã được chỉnh sửa, cảm nhận đã đúng hiệu quả mình muốn hay chưa.

Dù sao đây cũng là công việc của nhà điêu khắc. Không riêng gì dụng cụ mà bàn tay cũng quan trọng không kém.



Trong phòng, Thẩm Thứ ra sức giãy giụa nhưng cổ lại bị giữ chặt. Anh bị đặt lên ghế một lần nữa

Úc Tùng Niên đang xoa bóp cho anh. Lực đạo mạnh mẽ khiến cả người anh bủn rủn bất lực.

Bụng của anh đau xót như muốn tan ra. Anh giống như một gốc dây leo mất nước. Anh đã hoàn toàn cảm nhận được tay nghề của Úc Tùng Niên và thật lòng cầu xin cậu tha cho mình.

Đối phương dừng lại theo ý anh, đổi chiến trường từ phòng khách sang phòng ngủ. Anh thả lỏng cơ thể suýt chút nữa bị gãy hết xương cốt, co chân, ôm bụng, như thể vừa gặp một trận trừng phạt.

Úc Tùng Niên cầm ly nước giơ trước mặt anh rồi giúp anh uống. Thẩm Thứ chậm rãi nhắm mắt uống cạn. Nước đã làm dịu cổ họng khô khốc của anh một cách tuyệt vời.

Anh mơ màng tựa vào gối, đến khi mắt cá chân bị tóm lấy rồi bị kéo vào giường một lần nữa, Thẩm Thứ mới hoảng sợ mở mắt: “Đủ… đủ rồi.”

Úc Tùng Niên cười: “Em xin lỗi.”

Không cần xin lỗi, chỉ cần dừng lại. Nhưng lời xin lỗi nhẹ nhàng và hành động cứng rắn đã nói với Thẩm Thứ rằng mọi thứ sẽ không dừng lại như mong ước của anh.

Phía dưới eo sắp mất đi cảm giác, cơ thể hoàn toàn mềm nhũn. Anh nằm ngửa ở mép giường, rũ gáy xuống, chìm sâu vào một thế giới điên đảo, cố gắng tìm lại hơi thở.

Tay anh ấn vào vai Úc Tùng Niên muốn đẩy cậu ra: “Anh không thể. Thực sự không thể tiếp tục nữa đâu.”

Đừng xoa bóp cho anh nữa mà. Nhưng thật ra anh cũng không đến nỗi khó chịu. Lòng tốt của cậu anh xin nhận lấy.

Tuy nhiên Úc Tùng Niên không trả lời. Mấy lần trước cậu còn dỗ dành Thẩm Thứ đây là lần cuối cùng, nhưng bây giờ cậu không thèm nói nữa mà chỉ dùng chiếc hôn ngăn chặn môi Thẩm Thứ, biến những lời nói ấy thành tiếng nức nở nghẹn ngào.



Tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, Thẩm Thứ cảm giác cơ thể này không còn thuộc về mình.

Toàn thân đau nhức giống như vừa trải qua một cuộc thi chạy Marathon cực lâu cực dài.

Bởi vì thân thể không tốt, từ nhỏ Thẩm Thứ đã học judo.

Môn võ này giúp cơ thể anh dẻo dai và chịu đựng tốt hơn. Giống như bây giờ, mặc dù ngất đi một lát nhưng anh đã nhanh chóng tỉnh táo lại.

Song điều thực sự đánh thức anh chính là bản năng sinh tồn của con người.

Một cảm giác rất khó chịu càn quét khắp cơ thể. Anh nhịn không được hơi giãy giụa nhưng Úc Tùng Niên không quan tâm. Cậu dùng sức đè anh trở lại giường, mở miệng dỗ dành: “Sẽ nhanh thôi. Cơ thể anh quá yếu, cần phải ấn thêm.”

Thẩm Thức càng vùng vẫy mạnh hơn. Bụng dưới đau đớn vô cùng, hành vi nhỏ nhoi này thôi đã khiến anh chịu không nổi. Anh dùng tay đẩy Úc Tùng Niên, xoay người xuống giường được một nửa thì lại bị kéo về, bụng dưới đập mạnh vào mép giường.

Thẩm Thứ ngửa cổ lên, tiếng rên rỉ khàn khàn trong cổ họng.

Ly thủy tinh ở đầu giường rơi xuống, drap giường ướt một mảng, chất lỏng loang khắp nơi.

Cùng lúc đó, nước mắt Thẩm Thứ cũng chảy ra.

Tai nạn ngoài ý muốn khiến Úc Tùng Niên sửng sốt, Thẩm Thứ thì mất mặt vô cùng. Đến lúc Úc Tùng Niên thu dọn mọi thứ rồi ôm anh vào phòng tắm, anh vẫn luôn nhắm chặt hai mắt. Anh thật sự không dám mở mắt ra đối mặt với sự thật này.

Đáng lẽ anh nên ngoan ngoãn nghe theo lời cảnh báo của Úc Tùng Niên thì bây giờ cũng không cần phải chịu cảnh này chứ.

Từ lúc sinh ra đến giờ, anh chưa bị mất kiểm soát như vậy lần nào.

Sắp hai mươi chín cái xuân xanh rồi mà còn khóc lóc.

Thẩm Thứ hít vào một hơi thật sâu, đồng thời nghĩ cách xóa trí nhớ Úc Tùng Niên. Nếu như không thể, anh đang nghĩ đến việc xóa luôn trí nhớ bản thân mình. Anh không muốn nhớ đến chuyện này một chút nào cả.

Trong bồn tắm rộng lớn, Úc Tùng Niên ở phía sau áy náy hôn tai anh: “Không sao, em đã rửa sạch rồi.”

Rửa sạch có tác dụng gì, anh không còn sạch sẽ nữa rồi.

Vùi khuôn mặt vào hai tay, Thẩm Thứ giống như một con đà điểu không muốn đối mặt với hiện thực.

Úc Tùng Niên cọ mũi vào vành tai anh, sau đó lại vùi vào gáy: “Anh nói anh thích em từ hồi cấp ba sao?”

Đây có vẻ không phải là thời điểm thích hợp để nói ra những lời này nhưng Thẩm Thứ vẫn lên tinh thần trả lời: “Ừm, lúc đó em rất… nổi bật, lại còn dễ gặp.”

“Hồi em còn đi học, lúc chơi bóng rổ có biết bao nữ sinh yêu thích.”

“Thành tích lại tốt. Không phải ngày khai giảng em được mời lên bục phát biểu à?”

Úc Tùng Niên nắm chặt tay anh ở dưới nước, xoa xoa lòng bàn tay: “Anh biết cả chuyện đó sao?”

Thẩm Thứ thoải mái lùi ra phía sau, ngửa đầu tựa vào vai Úc Tùng Niên: “Bởi vì hôm đó anh ngồi cùng với ban lãnh đạo trường học.”

Ngày Thẩm Đạo Xương dẫn cậu vào trường cũng là ngày Thẩm Nguyên nhập học, lãnh đạo trường học niềm nở tiếp đón. Đúng lúc lễ khai giảng chào đón học sinh mới bắt đầu, Úc Tùng Niên lên bục phát biểu.

Thẩm Thứ ở phía dưới xem, suy nghĩ đầu tiên lại là, học sinh lớp mười này chẳng giống học sinh lớp mười gì hết.

Nghĩ thế nào bèn nói thế đó. Úc Tùng Niên trầm mặc: “Ý anh là em trông già trước tuổi phải không?”

Thẩm Thứ lần nữa cảm thấy Úc Tùng Niên trước mặt mình ăn nói khá vụng về: “Ý của anh là em chín chắn hơn các bạn học khác.”

Mọi chuyện vẫn không ổn hơn chút nào. Trong số những học sinh mới vào cấp ba, Úc Tùng Niên cao lớn hơn hẳn, giọng nói trầm ấm càng khiến cậu được chú ý hơn.

Thẩm Thứ cố gắng bù đắp: “Nếu em trông không đủ trưởng thành, vậy sẽ rất kỳ cục nếu anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên à.”

Lý do này có vẻ trấn an được Úc Tùng Niên nhưng lại khiến giọng điệu của cậu trở nên vi diệu: “Có thật là anh thích em từ cái nhìn đầu tiên không? Lần đầu tiên em mở lời nhờ anh làm người mẫu cho em, anh có thèm để ý tới đâu.”

Thẩm Thứ không thể nói với cậu bởi vì khi đó quan hệ của em và em trai anh quá tốt. Nghe kiểu gì cũng quá ngây ngô.

“Anh… lúc ý anh hơi sợ người lạ.” Thẩm Thứ cố gắng tìm lý do giải thích.

Trong bồn tắm, Úc Tùng Niên đặt tay lên bụng anh, chậm rãi xoa xoa, giống như đang thả lỏng cơ bắp do sử dụng quá sức: “Vì vậy anh mới không thích em gọi anh là anh ơi (ca ca) trong lần gặp mặt đầu tiên hả?”

“Thích chứ.” Thẩm Thứ quay đầu lại, hai má ửng đỏ. Sau khi va vào ánh mắt của Úc Tùng Niên, anh lập tức thẹn thùng cụp mắt xuống: “Nhưng lúc đó anh nghĩ em cười hơi đáng ghét.”

Úc Tùng Niên không nghĩ mình nhận được đánh giá này, nhướng mày ngạc nhiên.

Cậu nhớ hồi cấp ba không có ai ghét mình cả. Bây giờ lại bị người trước mặt nói ghét. Rõ ràng chính người này bị cậu bắt nạt đến mức cả trên lẫn dưới đều chảy nước.

“Vậy anh nói vừa thấy em đã thích chỉ để dỗ em thôi đúng không. Chứ thực ra anh cảm thấy em đáng ghét.” Úc Tùng Niên giả vờ buồn bã, quả nhiên khiến Thẩm Thứ hoảng loạn không thôi.

“Ý của anh không phải thế.” Thẩm Thứ rầu rĩ, nói rõ suy nghĩ của mình: “Lúc đó anh chỉ cảm thấy dáng vẻ lân la làm quen của em hơi ngứa mắt.”

“Khi đó anh đã nghĩ là thái độ ấy của em không chỉ dành riêng cho mỗi anh. Đối với những người em muốn mời làm người mẫu thì em đều cư xử như thế.”

“Nhưng biết sao giờ. Lúc nào cũng có người thích em, lúc nào cũng có người tỏ tình với em. Với lại anh nghĩ làm gì có ai chống cự lại việc em gọi “anh ơi” như thế nên anh hơi giận.” Thẩm Thứ xấu hổ nói.

Anh tính rời khỏi bồn tắm, muốn dùng hành động này để không cho chủ đề tiếp tục, thế nhưng sau lưng đã bị một vòng tay kéo trở về.

Úc Tùng Niên tựa cằm lên vai anh: “Không phải ai em cũng như vậy.”

“Lúc đó, trừ khi cần luyện tập, em không chủ động tìm ai làm người mẫu cho mình cả.”

“Tất nhiên cũng không gọi người khác hai tiếng anh ơi hết.” Úc Tùng Niên đáp.

Thẩm Thứ không tin lắm. Tuy thế hệ này của nhà họ Úc chỉ còn mỗi Úc Tùng Niên là độc đinh của dòng chính, nhưng chắc chắn chi thứ vẫn còn mấy người anh họ, không thể nào không có chuyện đó được.

Úc Tùng Niên thấp giọng cười: “Anh không biết sao? Em gọi anh là anh ơi vì cố tình thu hút sự chú ý của anh đó.”

Để thể hiện rõ mình vô hại, tuổi còn nhỏ, cho nên cậu mới dùng xưng hô thân mật với đàn anh xinh đẹp nhưng lạnh nhạt.

Đúng như cậu nghĩ, dù người ấy lạnh lùng cau mày nhưng trên cổ lại xuất hiện sắc đỏ nhàn nhạt.

Trông… đặc biệt hấp dẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi