ĐỂ TÂM

Úc Tùng Niên không sao ngủ được. Thẩm Thứ vùi đầu trong chăn chỉ để lộ ra một nửa khuôn mặt. Hàng lông mi dài đang từ từ nhắm lại, nhìn vừa đẹp trai lại vừa vô cùng đáng ghét.

Đương nhiên cậu biết Thẩm Thứ nói bây giờ đi ngủ sớm thực ra là để trả thù việc vừa rồi cậu lơ đễnh. 

Úc Tùng Niên muốn lật chăn kéo Thẩm Thứ ra để nói rõ việc này. Vì sao anh lại nói tới bây giờ mới biết rằng cậu và Thẩm Nguyên không có chuyện gì cơ chứ?

Thẩm Thứ bị cậu đỡ dưới cánh tay rồi nâng lên với tư thế như bế một đứa bé mà kéo từ chăn ra. Quần áo ngủ của anh trượt xuống, lộ ra phần lớn bả vai. 

Dáng vẻ xuân xanh này không những không thể thu hút sự chú ý của Úc Tùng Niên mà ngược lại là biểu cảm nghiêm túc của đối phương. Cậu kéo quần áo bị lệch về chỗ cũ, hai người sửa sang lại mặt mũi rồi bày ra tư thế tâm sự đêm khuya: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”  

Sự trả thù nho nhỏ của Thẩm Thứ đi qua thì buồn bực trong lòng cũng tan đi nhiều.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Úc Tùng Niên tự nhiên anh lại thấy khó mở lời, nhưng dù khó thế nào cũng cần phải nói ra. Tựa như nếu anh không phát hiện ra khăn quàng cổ kia có chữ Lev thì cả đời này anh sẽ chẳng thể biết được năm ấy Úc Tùng Niên đã từng đến tìm anh.

Nếu anh không chủ động mở lời thì có lẽ cả đời này Úc Tùng Niên cũng sẽ mãi không thể hiểu được vì sao năm đó anh vừa gặp đã yêu mà luôn tỏ ra xa lánh với Úc Tùng Niên như vậy. 

Chắc hẳn đối phương cũng có nghi ngờ nên mới hỏi lúc ở trong phòng tắm. Nói ra chuyện mới gặp đã yêu có phải là đang dỗ dành không.  

Nghe như một lời nói ngon ngọt không thể tin cho được, lời nói dối được nói trên giường khi tình yêu còn mặn nồng.

Cũng vì không có gì được nói nên không có gì được làm.

“Hồi đó em thường đến nhà họ Thẩm, có lần anh đem điểm tâm cho em thì thấy em và Thẩm Nguyên hôn nhau ở cạnh hồ bơi.” Thẩm Thứ rũ mắt xuống, quả thực đây là chuyện anh hiểu lầm: “Anh đã không chứng thực mà đã tự cho rằng em và Thẩm Nguyên đang ở bên nhau.”

“Nên anh mới luôn tỏ ra xa cách như vậy. Nếu như em đã ở bên em trai anh rồi thì hai chúng ta cần phải giữ khoảng cách.”

Tổng kết lại hiểu lầm năm nào, thực ra chỉ là nói vài câu, thậm chí hiểu lầm còn rất dễ hóa giải, nhưng cũng vì chuyện này mà đã bỏ lỡ bao nhiêu năm.

“Em và Thẩm Nguyên chưa từng có tình cảm nào vượt quá tình bạn.” Úc Tùng Niên nhỏ giọng nói, có lẽ cậu cũng cảm thấy hoang đường: “Hôn nhau thì lại càng không thể, em thề!” 

Thẩm Thứ vội nói: “Anh biết, chuyện này do anh hiểu lầm.”

Anh vừa áy này vừa sợ rằng Úc Tùng Niên sẽ vì vậy mà tức giận. Thẩm Thứ ôm eo Úc Tùng Niên, như dính sát vào người, giam giữ đối phương lại: “Thực sự xin lỗi.”

Úc Tùng Niên ôm vai anh, kéo anh vào lòng ngực mình: “Sao anh lại chịu nhận lỗi vậy?”

“Đều là tại anh tự hiểu lầm, lại tự ý quyết định rời xa em.” Thẩm Thứ nhíu mày nói.

Vì hèn nhát sợ sệt mà cứ giậm chân tại chỗ. Chính anh cũng biết mình cứ như vậy thì chẳng ai thích cho được.

Úc Tùng Niên xoa đầu anh một cái rồi đè gáy anh lại: “Đừng nói như vậy. Nếu anh cho rằng em và Thẩm Nguyên đang bên nhau thì anh lựa chọn cách xa em cũng là chuyện thường tình mà.” 

Thẩm Thứ ngước mắt lên: “Em không giận sao?”

Úc Tùng Niên thấy mạch não của Thẩm Thứ càng lúc càng kì lạ hơn: “Tại sao em phải giận?” Cậu ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cảm xúc hiện tại của em bây giờ còn phức tạp hơn là tức giận nữa.”

Lực trên tay Thẩm Thứ tăng thêm, càng lúc càng ôm Úc Tùng Niên chặt hơn nữa: “Em ghét anh sao?”

Úc Tùng Niên lắc đầu: “Lúc em biết anh vì em mà lén ghen lâu như vậy thì em lại cảm thấy anh rất đáng yêu.” Cậu lại xoa đầu Thầm Thứ: “Vừa thấy… rất xót xa.”

Thẩm Thứ ngẩn ra. Anh không ngờ Úc Tùng Niên lại thấy đau lòng dù anh đã từng nghĩ tới rất nhiều phản ứng khác của Úc Tùng Niên.

Có buồn bực vì bị vu oan, tức giận vì bị hiểu lầm, nhưng anh chưa từng nghĩ rằng Úc Tùng Niên lại thấy đau lòng.

“Em nghĩ tới lúc trước anh cho rằng em và Thẩm Nguyên ở bên nhau, có phải anh đã rất đau khổ phải không?”

Chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến nơi mềm mại nhất trong lòng Thẩm Thứ đau nhói như bị đánh một cái.

Úc Tùng Niên dường như đã nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của anh, cậu cúi đầu hôn lên trán anh: “Nếu em tỏ tình với anh sớm hơn một chút thì tốt rồi.”

Thẩm Thứ nắm lấy cổ áo của Úc Tùng Niên, gắt gao vùi mặt vào cổ đối phương: “Xin lỗi em mà.”

Đêm nay anh đã nói xin lỗi không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần xin lỗi là mỗi một lần khổ sở. Úc Tùng Niên chưa bao giờ muốn anh đau lòng đến như vậy.  

Úc Tùng Niên ôm anh nằm lên giường, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “Lần sau anh không cần nói xin lỗi đâu, những gì anh làm là đã đủ rồi.” 

“Nếu là em thì chắc em đã không dám cầu hôn anh vào cái ngày chúng ta gặp lại nhau đâu.” Úc Tùng Niên nói.

Giờ Thẩm Thứ đã hiểu được rõ ràng ngày hôm đó rốt cuộc Úc Tùng Niên đã ôm tâm tư gì để đến tham gia buổi tiệc. So với sự hung hăng của anh thì Úc Tùng Niên thận trọng hơn nhiều. Ngay cả khi phải bất ngờ đối mặt lời cầu hôn của anh thì cậu vẫn cân nhắc và do dự rất lâu.

Thầm Thứ ở trong lồng ngực Úc Tùng Niên, anh chợt ngẩng đầu: “Vậy tại sao em lại đồng ý lời cầu hôn của anh?”

Úc Tùng Niên nhớ lại những chuyện lúc đó: “Lúc ấy em thấy anh đưa ra quá nhiều lý do, vì yêu cầu công việc, rồi tính cả chuyện cưới hỏi, nhưng lại không hề liên quan đến tình cảm nên em không dám hứa gì với anh.”

Thẩm Thứ ngại ngùng mím môi, hôn lên cổ Úc Tùng Niên để bày tỏ tình cảm.

“Nhưng sau này em lại suy nghĩ lại. Nếu em không đồng ý với anh thì anh cũng sẽ cầu hôn với người có điều kiện tốt và phù hợp với anh hơn phải không?” Dường như lúc Úc Tùng Niên tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó, giọng nói cũng trầm hơn rất nhiều. 

Thẩm Thứ thầm nghĩ anh nào có thể tùy tiện như vậy, nhưng hình tượng của anh trong mắt Úc Tùng Niên lúc ở bữa tiệc hôm đó thật sự chẳng có chút đứng đắn nào. 

Thật không dễ dàng gì khi cầu hôn một người sau nhiều năm không gặp, thậm chí người này còn không phải là bạn cũ.

“Nếu em không đồng ý, em cũng không chấp nhận được việc anh sẽ đi tìm người khác.” Úc Tùng Niên nói: “Em đã từng nghĩ dù cho anh có không thích em đi chăng nữa thì cũng có thể đồng ý kết hôn trước. Về sau kết hôn rồi, sớm chiều ở chung, cho dù lúc đầu anh chưa thích em nhưng ngày dài tháng rộng, anh rồi cũng sẽ thích thôi mà.”

“Ai ngờ lúc đăng ký kết hôn anh lại làm cho em một bản hợp đồng!” Vừa dứt lời Úc Tùng Niên đột nhiên khó chịu mà cắn lên mặt Thẩm Thứ một cái, dù không đau nhưng vẫn khiến Thẩm Thứ hoảng sợ.

Anh vô tội ôm mặt nhìn Úc Tùng Niên nhưng lại bị cậu nhìn chằm chằm lại. Từ từ hạ tay xuống, Thẩm Thứ khẽ thương lượng: “Hay là em cắn tay anh đi, cắn lên mặt lỡ khách hàng thấy thì không ổn lắm đâu.”

Úc Tùng Nhiên nhìn cánh tay Thẩm Thứ giơ lên trước mặt nhưng lại không hề cắn xuống: “Lúc đó em không muốn kết hôn cùng anh nữa, thậm chí còn muốn xuống xe ngay.”

Bản thân Thẩm Thứ cũng hiểu thời điểm bản hợp đồng trước hôn nhân này xuất hiện không được đúng cho lắm, anh còn nghiêm túc suy nghĩ: “Lẽ ra anh phải ký bản thỏa thuận này với em trước chứ không phải đợi đến lúc chúng ta đi đăng ký kết hôn mới bắt em ký nó, cái này đúng là không công bằng với em chút nào.” 

Úc Tùng Niên cắn một cái lên cánh tay Thẩm Thứ, dùng răng nanh cọ cọ: “Xong rồi, em thật sự là xong đời rồi. Nhìn anh toàn bỏ lỡ điểm quan trọng như thế mà em vẫn thấy anh thật đáng yêu.”

Thẩm Thứ cố gắng biện minh cho mình: “Nhưng thỏa thuận trước hôn nhân đó anh đã thảo luận rất kỹ luật sư rồi, sẽ không có bất kỳ điều khoản nào bất lợi cho em. Thậm chí trong đó có một điều khoản nêu rõ nếu trong thời gian chúng ta kết hôn có xuất hiện bất kỳ điều gì ngoài ý muốn thì tài sản và người được hưởng lợi từ bảo hiểm của anh cũng sẽ là em.”

Úc Tùng Niên tối sầm mặt lại: “Em cần tài sản của anh làm gì?!”

Thẩm Thứ nghĩ đến tài sản mà Úc Tùng Niên có thể thừa hưởng sau khi kết hôn lại cảm thấy hơi ỉu xìu: “Ừ ha, hình như em đâu có thiếu tiền.”

Nhưng mà đối với một người thực dụng và nhàm chán như Thẩm Thứ thì việc lập di chúc từ trước và điền tên người yêu vào mục người hưởng lợi về tài sản và bảo hiểm là sự cam đoan đáng tin nhất cho Úc Tùng Niên.

Vốn dĩ Úc Tùng Niên muốn tính toán với Thẩm Thứ về những việc trước kia, nhưng sau khi nghe mấy lời này xong thì cậu không còn cách nào tính sổ với anh nữa.

“Em tức giận vì thời hạn hợp đồng chỉ có một năm ngắn ngủi. Em cũng tức giận vì anh đã sắp xếp trước khi nào thì hôn nhân của chúng ta sẽ kết thúc mà chưa từng hỏi mong muốn của em.”

“Nếu em không ký bản thỏa thuận đó, có phải anh sẽ hủy bỏ hôn lễ rồi tìm một người khác đồng ý ký nó có phải không?”

Thẩm Thứ nghe xong lời này vội nói lại: “Anh sẽ không làm điều đó!”

“Lúc đó em không có cách nào để biết được ý đồ của anh nên em đã thực sự tức giận.” Úc Tùng Niên lấy tay ấn vào nơi mình đã cắn Thẩm Thứ. Làn da của anh quá trắng, dù cậu không hề dùng sức mà cắn cũng có thể nổi lên dấu cắn.

Thẩm Thứ thấy đêm nay quả nhiên là đại hội để anh giải thích mọi chuyện mà. Hiện tại anh đã biết rõ ràng tường tận rằng mình đã phạm phải bao nhiêu lỗi lầm ngu xuẩn.

Nếu không phải vì Úc Tùng Niên thích anh thì có lẽ bọn họ đã không có cuộc hôn nhân này. Ngay từ đầu lẽ ra Thẩm Thứ anh đã bị vứt bỏ, bởi vì anh thật sự không có đủ tư cách. 

“Cảm ơn em đã đồng ý kết hôn với anh.” Thẩm Thứ trịnh trọng nói.

Úc Tùng Niên lại bị Thẩm Thứ khiến cho dở khóc dở cười: “Lúc này không phải anh nên nói một câu “anh yêu em” để dỗ em à?”

Thẩm Thứ im lặng kéo chăn lên đắp cho hai người, cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho Úc Tùng Niên xong rồi nói: “Anh yêu em.”

Răng của Úc Tùng Niên lại hơi ngứa ngáy rồi. Cậu muốn cắn Thẩm Thứ, còn muốn tét mông người này để dạy cho anh một bài học.

Thẩm Thứ lại không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng Úc Tùng Niên. Anh trở người, khoanh tay đặt trước bụng: “Chúng ta nên ngủ thôi.”

Trước khi ngủ, anh nói với Úc Tùng Niên: “Ngày mai dậy sớm một chút, buổi chiều anh sẽ đến trường đón em. Trước khi ăn tối thì chúng ta sẽ đến công ty luật một chuyến.”

Úc Tùng Niên đặt tay trên chăn, hơi có xúc động muốn gọi Thẩm Thứ đang ngủ dậy, vì lúc nghe lời anh nói xong, cậu ngẩn người: “Đi công ty luật làm gì vậy anh?” 

Thẩm Thứ mở mắt ra: “Điều khoản trong hợp đồng hôm trước cần phải hủy bỏ rồi.”

Úc Tùng Niên hiểu: “Có phải cuối cùng anh cũng thấy chính mình đã quá nông nổi, không nên giao hết mọi thứ cho em rồi đúng không?”

Thẩm Thứ liếc nhìn Úc Tùng Niên một cách kỳ quái: “Em là chồng hợp pháp của anh, chẳng lẽ anh giao hết tất cả tài sản cho em thì không hợp lý sao?”

Úc Tùng Niên nghe vậy, chợt không biết phải trả lời thế nào.

Thẩm Thứ lại nói: “Hợp đồng cơ bản sẽ không thay đổi, anh chỉ muốn sửa đổi thời hạn một chút.” Thời hạn ban đầu chỉ có một năm, anh muốn thay đổi thành đến khi sinh mệnh của anh kết thúc thì thời hạn hiệu lực của cuộc hôn nhân mới chấm dứt.

Cứ nói trắng ra như thế thì có vẻ sẽ khiến người ta như có thêm gánh nặng vậy.

Vậy nên Thẩm Thứ quyết định sẽ sửa lại thời hạn hiệu lực một năm này, sau đó đợi thêm một một thời gian, có lẽ khi Úc Tùng Niên không còn tỉnh táo nữa thì anh có thể gạt cậu ký lại một bản hợp đồng khác.

Thời hạn hợp đồng lần này sẽ là cả đời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi