ĐỂ TÂM

Người ít cười một khi cười rộ lên luôn khiến cho người ta ngạc nhiên.

Thẩm Thứ nhìn thấy rõ ràng biểu hiện rất kỳ lạ của Úc Tùng Niên. Cậu như bị anh dọa sợ, đôi mắt hơi mở to nhìn thẳng vào anh.

Thẩm Thứ theo bản năng không cười nữa.

Thật ra anh cũng từng xem thử bản thân mình khi cười lên sẽ trông như thế nào. Trong những bức ảnh chụp của người khác, nụ cười trên mặt anh cứng đơ.

Ngay cả Lâm Chí Quân còn chê anh cười chẳng đẹp gì cả.

Thẩm Thứ điều chỉnh lại nét mặt, kiềm nén mà chúc Úc Tùng Niên ngủ ngon rồi đi thẳng ra xe không quay đầu lại.

Nói thật thì Thẩm Thứ cảm thấy hơi mất mặt. Dù là cái ôm đột ngột hay cuối cùng là nụ cười không kiềm chế được kia, lý trí trong thoáng chốc bị vứt sạch, lúc tỉnh táo lại liền khiến anh hối hận không thôi.

Thẩm Thứ thấy Úc Tùng Niên vẫn đứng ở lề đường mà nhìn về phía xe mình, anh không do dự đạp chân ga rồi phóng đi.

Trên đường đi, anh gọi điện cho Lâm Chí Quân rủ hắn ra uống rượu với mình.

Bạn bè của anh rất ít, người hiểu được anh đối với Úc Tùng Niên như thế nào lại càng ít. Anh cần một người có thể tư vấn, có thể cho anh một vài lời khuyên.

Bọn họ thường gặp nhau ở một quán bar, nơi mà cô ca sĩ sẽ uể oải ngân nga khe khẽ trên sân khấu, vài người khách ngồi lưa thưa bên dưới.

Lâm Chí Quân là bạn cùng lớp đại học của anh. Quán bar này chính là nơi mà hai người họ thường xuyên ghé qua khi còn học đại học, cách chung cư của Úc Tùng Niên ở không xa.

Trước khi Lâm Chí Quân tới, Thẩm Thứ đang ngây ngốc đứng nhìn bức tranh trên tường.

Anh không có chút xíu tế bào nghệ thuật nào, khiếu thẩm mỹ cũng bị khuyết thiếu mất. Cho nên ngoại trừ những bộ tây trang đặt may riêng, anh hiếm khi nào mặc những kiểu quần áo khác.

Và một thứ cũng thảm họa không kém chính là đường tình duyên của anh.

Tương tự như cái khiếu thẩm mỹ nát bét kia, mắt nhìn người của anh cũng tệ nốt. Đây là Lâm Chí Quân nói, thậm chí hắn còn nói anh chọn người cũng chẳng ra gì, còn không bằng Úc Tùng Niên nữa.

Lâm Chí Quân đẩy cửa bước vào, Thẩm Thứ thấy hôm nay hắn mặc một chiếc hoodie màu sắc tương phản nhau, quần đùi và tất thể thao, trông giống như một học sinh hơn là một sinh viên ở quán bar.

Chỉ là sinh viên họ Lâm trước mắt này lại không gay.

“Mày uống lộn thuốc hả?” Thẩm Thứ nhìn quần áo của hắn, cảm thấy cách ăn mặc của Lâm Chí Quân hôm nay quá mức lạ thường.

Hắn ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng, sau đó hơi dừng lại rồi bực bội vò đầu bứt tai.

Lúc này Thẩm Thứ mới chợt nhận ra hắn ta ấy thế mà lại nhuộm tóc.

Anh đại khái đoán được Lâm Chí Quân uống nhầm thuốc gì rồi.

Sau đó chỉ nghe thấy Lâm Chí Quân than thở: “Gần đây tao đang thích một người. Người ta học chung trường với tụi mình, chưa ra trường, còn đang thi lấy bằng tiến sĩ.”

“Thế mày có tính theo đuổi không?” Thẩm Thứ hỏi.

Lâm Chí Quân ấp a ấp úng, khuôn mặt đỏ bừng, lí nhí đáp: “Không theo đuổi đâu.”

Thẩm Thứ: “Em ấy không thích người lớn tuổi hơn hả?”

Lâm Chí Quân suy sụp trả lời: “Cậu ấy không thích con trai.”

Thẩm Thứ vỡ lẽ: “À thế là lesbian á?”

Giọng của Lâm Chí Quân ngày càng nhỏ hơn: “Không phải… Cậu ấy thẳng, cho nên không thích con trai.”

Hàm lượng thông tin trong lời nói này khiến Thẩm Thứ phải mất một lúc mới có thể tiêu hóa hết được. Sau khi não bộ đã xử lý xong, anh mới chầm chậm đáp lại: “Không phải là không thể, mặc dù từ trước tới nay cậu chưa từng quen con trai.”

Lâm Chí Quân nằm nhoài ra ghế sô pha: “Tao có ngờ nữ chính diễn hay nhất trên sân khấu lại có thể là con trai đâu. Xui cái là tao còn trúng tiếng sét ái tình với cậu ta nữa chứ. Rồi kết quả là người ta thẳng băng.”

“Mày là cái đồ thấy sắc nảy lòng tham.” Thẩm Thứ từ chối hành động rót rượu hộ của bartender, chủ động rót đầy hai ly rượu.

Lâm Chí Quân không chịu yếu thế đáp trả: “Chẳng phải mày cũng nhất kiến chung tình với Úc Tùng Niên trước sao, đồ thấy sắc nảy lòng tham.”

Hắn cứ tưởng Thẩm Thứ sẽ thừa nhận bởi vì anh là kiểu rất coi thường ai nói dối.

Nào ngờ Thẩm Thứ lại nói: “Không phải trúng tiếng sét ái tình đâu.”

Đúng là không hề có tiếng sét ái tình nào ở đây. Phải mãi thật lâu về sau, anh mới phát hiện ra mình thật sự để ý tới Úc Tùng Niên.

Úc Tùng Niên nhỏ hơn anh ba tuổi, lúc anh vào lớp mười hai thì Úc Tùng Niên mới lớp mười.

Khu dạy học của hai cấp học đối diện nhau, không quá xa mà cũng chẳng quá gần.

Từ lớp anh đến chỗ Úc Tùng Niên cần phải đi qua bốn tầng cầu thang, lại băng qua một cái hành lang dài hai trăm mét rồi lên tầng bốn, nhưng tầm nhìn giữa hai nơi lại chỉ cách nhau có một giây.

Vào một buổi chiều tà nọ, anh phát hiện mình có thể nhìn thấy Úc Tùng Niên từ vị trí cửa sổ.

Khi tan học mọi người trong lớp đều ra về, còn anh vẫn ở lại để xem lại những câu đã làm sai trong bài kiểm tra. Anh luôn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, tương lai cũng đã vẽ ra rất rõ ràng, gọn ghẽ.

Phải vào một trường trọng điểm trong vùng, sau khi suôn sẻ tốt nghiệp lại vào công ty gia đình làm việc.

Ông nội Thẩm rất sĩ diện, con trai đã không ra gì nên hiển nhiên yêu cầu đối với cháu của mình rất cao. Từ nhỏ anh đã lớn lên dưới sự kỷ luật nghiêm khắc của ông nội, tính cách trầm lặng lại không thích chơi đùa.

Thế nên việc quan sát Úc Tùng Niên chính là việc khiến anh lãng phí nhiều thời gian nhất, cũng là việc vô nghĩa nhất mà anh từng làm ra. 

Áng mây chiều tà nhuộm lên đồng phục màu trắng của Úc Tùng Niên, nam sinh thảnh thơi tựa vào cửa sổ mà nói chuyện với bạn bè.

Đối với chuyện Úc Tùng Niên có rất nhiều bạn, Thẩm Thứ cảm thấy chỗ tốt duy nhất chính là anh không phải nhìn thấy Thẩm Nguyên xuất hiện bên cạnh cậu.

Mà Úc Tùng Niên bên cửa sổ đang duỗi tay móc lấy cổ bạn mình, nghịch ngợm siết chặt, nụ cười của nam sinh còn rạng rỡ hơn cả nắng chiều. Thẩm Thứ theo bản năng không nhìn nữa, cúi đầu nhìn bài thi.

Anh cố gắng ghi nhớ từng chữ trên tờ giấy kiểm tra vào đầu, nhưng lại không có cách nào tập trung học được.

Anh đành phải ảo não mà nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cái tên đầu sỏ gây tội khiến anh phân tâm kia.

Hệt như một món tráng miệng đã biết rõ là không thể chạm vào nhưng lại cố tình cứ được đặt bên cạnh anh, ngọt ngào đến mức anh không kiềm được lòng mà phải ghé mắt nhìn sang.

Sức kéo của ý chí và khát vọng, do dự và đấu tranh nhiều lần, may là trong lớp không còn ai cả nên người khác cũng không thể thấy được bộ dạng ngốc nghếch lúc này của anh.

Cuối cùng anh cũng từ bỏ, cất bài kiểm tra đi, ghé vào cửa sổ nhìn về phía đối diện.

Mãi một lúc sau anh mới tự nhủ với chính mình rằng, chỉ nhìn cậu ấy một chút thôi.

Và rồi anh cũng không thay đổi chỗ ngồi của mình trong suốt những năm cấp ba cho đến khi tốt nghiệp. Đó cũng là điều duy nhất anh nhờ gia đình ra mặt thay mình, thay anh đưa ra yêu cầu đối với giáo viên.

Ngắm nhìn Úc Tùng Niên là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi trong suốt thời cấp ba học hành nặng nề của Thẩm Thứ.

Có đôi khi đến anh cũng không hiểu lắm, là bởi vì áp lực học tập quá lớn nên anh mới lựa chọn ngắm nhìn Úc Tùng Niên, hay là việc quan sát Úc Tùng Niên là chuyện duy nhất khiến anh cảm thấy thư giãn.

Nhưng không thể phủ nhận rằng trong năm cuối cấp ba buồn tẻ, Úc Tùng Niên là mảng màu tươi sáng duy nhất trong ký ức của anh.

Mãi đến khi tốt nghiệp cấp ba, phải mất một khoảng thời gian Thẩm Thứ mới nhận ra sự thật rằng có lẽ anh sẽ không được nhìn thấy Úc Tùng Niên nữa.

Mà lúc cảm xúc ấy nhảy lên trong lòng anh, anh không muốn trải nghiệm nó thêm lần nào nữa.

Nếu anh không phải là đàn anh của Úc Tùng Niên, có lẽ bản thân đã thi và học cùng trường với Úc Tùng Niên rồi.

Thế nhưng định mệnh của anh là phải rời ngôi trường này sớm hơn Úc Tùng Niên. Khi Úc Tùng niên bắt đầu cuộc đời học sinh cấp ba của mình thì cũng là lúc anh kết thúc nó.

Sau khi Lâm Chí Quân im lặng nghe xong thì hỏi anh: “Thì cứ coi như tin đồn không phải thật đi, mày cũng đừng cầu hôn cậu ta như thế chứ. Đã qua lâu rồi, làm sao mày xác định được tình cảm của mình vẫn như lúc trước.”

“Không phải tao phản đối mày với Úc Tùng Niên ở bên nhau. Nhưng tao thấy mày không nên đem chuyện hôn nhân ra làm con bài đánh cược.”

Lâm Chí Quân sâu sắc khuyên nhủ: “A Thứ này, mày có từng nghĩ rằng người mày thích chỉ là Úc Tùng Niên trong mắt mày, còn dáng vẻ chân thật của cậu ta là gì thực ra mày không rõ và cũng không hiểu thấu không?”

Thẩm Thứ biết những điều Lâm Chí Quân nói đều đúng, anh cũng hiểu nỗi lo âu của bạn tốt.

“Tao biết chứ, nhưng hôn nhân giữa tao và em ấy không giống như mày nghĩ đâu.” Thẩm Thứ trả lời.

Lâm Chí Quân khó hiểu hỏi: “Kết hôn còn không phải chuyện quan trọng à? Muốn có tình yêu thì phải có trách nhiệm, nếu may mắn thì hai người có thể bên nhau trọn đời mà.”

Thẩm Thứ lắc đầu đáp: “Tôi chỉ muốn giúp đỡ em ấy thôi, không cần em ấy phải ở bên tôi suốt cả đời.”

Hôn nhân của bọn họ có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho Úc Tùng Niên, dù nhìn theo chiều hướng nào cũng thấy được đây chính là cuộc mua bán có lợi, chỉ chờ Úc Tùng Niên đưa ra quyết định cuối cùng.  

Ngay cả anh cũng không tự tin rằng Úc Tùng Niên sẽ đồng ý, giống như những gì Úc Tùng Niên đã nói, cậu đâu nhất thiết phải hy sinh hôn nhân của mình.

Nhưng lỡ đâu trong xác suất một phần mười ngàn, Úc Tùng Niên lại đồng ý thì sao.

Và anh đang đánh cược vào cái xác suất một phần mười ngàn kia.

Nếu Úc Tùng Niên nhiều tuổi hơn một chút, có lẽ anh sẽ không dám tùy ý tiến vào cuộc sống của cậu. Dù thế nào đi nữa, thoạt nhìn Úc Tùng Niên sẽ không thích kiểu người như anh. 

Từ xưa đến giờ anh chưa từng được ai tỏ tình, vì thế trong lòng anh vô cùng rõ ràng sức hấp dẫn của mình mong manh đến nhường nào.

Hiển nhiên Lâm Chí Quân không hiểu mạch não của Thẩm Thứ lắm. Hắn không ngừng thở dài, rồi lại tiếp tục tra hỏi: “Rốt cuộc mày thích cậu ta ở điểm nào vậy? Đáng nhẽ với điều kiện của mày thì có thể tìm được người tốt hơn mà?”

Thấy Thẩm Thứ cứ mặc kệ ý kiến chủ quan của mình, Lâm Chí Quân lập tức bổ sung: “Nếu như mày bảo cậu thích khuôn mặt cậu ta thì tao có quen một người đại diện, người ta có thể giới thiệu nghệ sĩ dưới trướng cho mày làm quen.”

“Không cần.” Thẩm Thứ từ chối không chút nghĩ ngợi.

Lâm Chí Quân cũng không mong anh sẽ đồng ý, vẫn cứ thuyết phục anh. Tuy nhiên dù cho hắn có nói thế nào, Thẩm Thứ không phản bác nhưng cũng không có thái độ tiếp thu.

Nếu Lâm Chí Quân nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Thứ lúc anh phát hiện mình không còn được gặp Úc Tùng Niên thì chắc chắn hắn sẽ không muốn khuyên nhủ thêm nữa. 

Đó là lần cuối cùng anh đến lớp học ấy, khuôn viên trường đã đóng cửa, cũng là vào một buổi chiều. Vì để vào trường anh phải nhảy qua bức tường ở sân bóng, lúc tiếp đất thì lại bị trật mắt cá chân.

Khập khiễng đi lên tầng bốn, ngồi lại vào ghế rồi lại một lần nữa nhìn về phía cửa sổ bên kia.

Khu dạy học phía đối diện đã không còn ai, cánh cửa sổ ở đó thỉnh thoảng sẽ không còn nhìn thấy Úc Tùng Niên được nữa.

Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi đã khiến cho nhịp thở của anh trở nên nặng nề.

Trên tay có những giọt nước ấm áp, anh nắm chặt tay lại để giấu mọi thứ đi.

Anh cũng chỉ có thể làm như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi