Hai mắt Tần Mạc híp lại, một tay chống trên mặt bàn cúi người nhìn về phía máy tính, ánh mắt đen nhánh
Đến lúc hắn định làm gì đó, khung thoại bạn bè trên màn hình đột nhiên xuất hiện một hàng chữ.
Hắc Đào Z: “Tần đại thần lại hao tổn tâm cơ muốn tìm được tôi như vậy, chẳng lẽ là đang yêu thầm tôi?”
Nhìn đến câu nói phía sau, nhiệt độ xung quanh người Tần Mạc nhanh chóng giảm xuống đến mức thấp nhất!
COCO và Mập Mạp ở một bên miệng đều mở to.
Hắn hắn hắn... Hắn sao lại dám nói ra những lời này!
Đùa giỡn đội trưởng?
Thật là muốn tìm cái chết nha!
Để xem kế tiếp hắn sẽ làm thế nào?!
COCO kích động cắn lỗ tai con thỏ. (Anh bạn này có thói quen cắn người, à không là cắn thỏ bông chứ. )))
Giọng nói của Tần Mạc lại âm lãnh, lạnh đến thấu xương: “Đưa cho tôi.”
Bịch!
Lúc này Mập Mạp phản ứng rất nhanh, lập tức quay người, sợ bị Tần thiếu bắt gặp hắn đang nhìn xem màn hình.
Người kia... Hắc Đào Z quá... Quá lợi hại!
Không phải nói kỹ thuật hacker của hắn, mà là hắn thế nhưng lại dám... dám trêu chọc tổng giám đốc Tần như vậy!
Tuy rằng biết hiện tại tổng giám đốc Tần không thể tiếp tục bị trêu chọc, nhưng mà bọn họ vẫn muốn nhìn xem kế tiếp Hắc Đào Z sẽ nói gì.
Xác thật là Phó Cửu còn có chuyện muốn nói. Ngoài miệng ngậm kẹo que, trên mặt chỉ toàn ý cười, ngón tay xinh đẹp thon dài di chuyển nhanh nhẹn trên bàn phím, lạch cạch gửi đi một đoạn tin nhắn: “Tôi không quá thích loại phương thức theo đuổi này. Nhưng mà nếu anh kiên trì, cũng có thể dùng sắc dụ hoặc, tôi sẽ xem xét lại một hồi rồi đáp ứng.”
Tần Mạc nhìn những dòng chữ đó mà đôi tay gắt gao nắm chặt, sau đó lại buông ra, cuối cùng vẫn đưa tay lên bàn phím, gằn gõ từng con chữ một, ánh mắt lạnh lẽo cơ hồ có thể đông chết người khác: “Mặc kệ cậu là ai, tốt nhất từ giờ trở đi nên cầu nguyện không bị tôi tìm được.”
Phó Cửu nhìn khung thoại không đáp lời lại, lười biếng câu khóe môi, duỗi người một cái, tâm tình rất tốt.
Bên Tần Mạc lúc này trong phòng đã không còn độ ấm.
Bể bơi trên sân thượng của tòa cao ốc xa hoa nhất trong Giang Thành đang tản ra nhàn nhạt ánh sáng.
Mỗi người trong chiến đội lại không dám nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú của tổng giám đốc bọn họ.
COCO và Mập Mạp không sợ chết, trộm nhìn dòng chữ còn lưu lại trên giao diện trong màn hình, lại thêm một lần chấn kinh nữa!
Sắc... Sắc hoặc?!
Bảo tổng giám đốc dùng sắc... dụ hoặc?!
Ầm một tiếng!
Con thỏ trong tay COCO bị thả lỏng mà rớt xuống đất!
Tay Mập Mạp dùng sức xoa mạnh mặt của mình, dòng chữ ngắn ngủi này xem ra hơi có điểm cay mắt người khác.
COCO và Mập Mạp nhìn thoáng qua nhau.
Suy nghĩ nếu một ngày nào đó đội trưởng của bọn họ cũng có thể chủ động dùng sắc dụ hoặc người khác, bọn họ cũng dơ tay điểm danh để được xem một màn này.
Sắc mặt Tần Mạc càng ngày càng lạnh, bỗng nhiên quay mặt lại, giọng nói lạnh lùng: “Hai người các cậu nhìn trộm tựa hồ tâm tình rất tốt?”
“Không, không có! Làm gì có chuyện đó!” COCO và Mập Mạp lập tức phủ nhận: “Cái tên Hắc Đào Z này quả thật rất đáng giận, chúng ta nhất định phải tìm ra hắn!” Vì tương lai có thể xem được chuyện thú vị, cần thiết tìm được hắn.
Tần Mạc lại cười, trong mắt không có một chút độ ấm: “Nếu lúc các cậu nói lời này mà có thể không cười sẽ càng thêm sức thuyết phục.” Nói tới đây, hắn chậm rãi mở miệng nói với bí thư đang đứng phía sau: “Phân phó cho bên nhà ăn, cấm thịt COCO và Mập Mạp một tháng.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Bí thư rất xứng đáng với chức nghiệp của hắn, lập tức lấy bút ghi chép lại.
COCO và Mập Mạp lại nhìn thoáng qua nhau.
“Tổng giám đốc!”
“Đội trưởng!”
“Anh không thể đối với hai chúng tôi như vậy a!”
Ngón tay hai người cào tường, nhìn bóng dáng dần biến mất trên hành lang, hoàn toàn khóc không ra nước mắt.
Ngày đêm đều không có thịt ăn thì sống thế nào!
Đêm nay mặc dù đang nằm ở trên giường, trong đôi mắt của tổng giám đốc Tần vẫn còn ẩn ẩn tia sáng lạnh...