“Thiếu gia!” Trần Hiểu Đông tận tình khuyên bảo: “Cậu nhìn xem nơi này có nhiều người như vậy, thật sự không thích hợp đi qua đó. Hơn nữa Tần thiếu rất ít khi xuất hiện ở trường học, chắc chắn là anh ấy tới đây vì đám người này, chúng ta cũng đừng tham gia vào chuyện náo nhiệt kia được không thiếu gia? Lỡ may lại bị nhà trường đuổi học thì làm sao bây giờ? Phu nhân sẽ rất đau lòng.”
Phó Cửu cười: “Cậu cũng biết anh ta tới đây là vì đám người này, vậy cậu biết anh ta đang chờ ai sao?”
“Ai?” Vẻ mặt Trần Hiểu Đông mờ mịt.
Giọng nói của Phó Cửu rất trầm: “Tôi.”
“Thiếu gia, tôi nói thật, làm người không nên có ý nghĩ kỳ lạ như vậy, cậu...”
Lúc này Phó Cửu cũng không chờ cậu ta nói xong liền ném ánh mắt sắc bén qua. Kế tiếp lấy tay đẩy Trần Hiểu Đông đừng trước mặt ra. Cô đeo tai nghe vào, mang theo ván trượt nhanh chóng đi tới chiếc Hãn Mã màu đen đang bị đám người vây quanh kia. Đầu tóc màu bạc lay động, ánh nắng mờ nhạt chiếu rọi xuống càng thêm lộng lẫy bắt mắt.
“Chờ một chút, đó là... Phó Cửu?”
“Chẳng lẽ hắn còn chưa hết hy vọng đối với Tần thiếu?”
“Không được a! Tớ vừa mới yêu thích cậu ấy!”
“Đánh cược đi, Tần thiếu thấy mặt hắn khẳng định sẽ trực tiếp ra lệnh đuổi hắn...”
Phảng phất như không nghe được nghị luận xung quanh mình, Phó Cửu cứ như vậy đi tới trước mặt chiếc Hãn Mã. Thậm chí trên mặt cô đều toàn là ý cười.
Bảo tiêu lập tức ra tay chặn đường cô đi.
Lần đầu gặp chính là thiếu niên này đột nhiên xuất hiện nhào vào trong lòng ngực tổng giám đốc. Lúc này lại có mặt ở đây, là không để ý tới bọn họ sao?
Đối mặt với ngăn trở như vậy, biểu tình khiếp đảm trên mặt Phó Cửu đều không có. Ngược lại nhíu mày nhìn về phía trước, môi mỏng hơi nghiền ngẫm như đang suy nghĩ phải làm thế nào.
Trần Hiểu Đông ở trong đám người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Như vậy cũng tốt, có bảo tiêu của Tần thiếu chặn lại.
Nếu không phải vì quá khứ của thiếu gia, cậu cũng không cần phải lo lắng thiếu gia sẽ va chạm với Tần thiếu...
“A!” COCO ngồi ở trong xe cũng nhận ra Phó Cửu: “Là hắn!”
Lần trước Mập Mạp có việc phải kiểm tra máy tính, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì: “Hắn là ai?”
“Hình như là nam sinh bị cong yêu thầm đội trưởng...” COCO nói tới đây, phát hiện Tần Mạc nhìn về phía cậu, lập tức sửa lại lời nói sắp ra khỏi miệng: “Không, tôi nói hắn là một fan tương đối điên cuồng! Ừm, vô cùng điên cuồng, cách biểu đạt tình cảm có chút đặc biệt!”
Nghe vậy, biểu tình của Mập Mạp rất thất vọng: “Ặc, vậy hắn không có khả năng là Hắc Đào Z...”
Phó Cửu thấy đối phương không có một chút ý tứ muốn mở cửa xe, hơn nữa Tần Mạc giống như đang cúi đầu xem di động.
Dứt khoát mở WeChat lên, gửi một tin nhắn đi qua: “Tần đại thần, kêu bảo tiêu của anh tránh ra.”
Đột nhiên ngón tay Tần Mạc dừng lại, không tự giác nâng đầu lên, tầm mắt đặt lên bóng người không tính là xa lạ đang bị bảo tiêu chặn lại.
Hoàng hôn đã buông xuống, tay trái người nọ mang theo ván trượt, tay phải cầm di động, áo khoác đồng phục không có kéo lên, phối hợp cùng áo thun màu trắng.
Hai mắt hắc bạch phân minh**, mông lung lơ đễnh mà sạch sẽ.
** Trắng đen rõ ràng, không bị pha lẫn vào nhau.
Lúc ánh sáng chiếu xuống, tóc bạc kia nhìn trong mắt không hiểu vì sao lại mang theo một chút hương vị diêm dúa.
Ánh mắt Tần Mạc nhìn Phó Cửu chấn động kịch liệt!
Tiếp theo, hai tròng mắt thâm thúy hiện lên một tia nguy hiểm.
Phó Cửu thấy anh đang nhìn mình, lười biếng lắc lắc di động trên tay.
Tần Mạc cũng không lập tức kêu Phó Cửu lên xe, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn đầu mẩu thuốc lá, hạ mắt gửi một tin qua WeChat: “Người đứng bên ngoài là cậu?”
Sau khi Phó Cửu nhìn nội dung tin nhắn, không khỏi nhướng mày: “Hóa ra Tần đại thần là người đa nghi. Đúng vậy.”
Lúc này Tần Mạc tận mắt nhìn thấy “hắn” trả lời WeChat.
Trong mắt anh đã vơi bớt ánh sáng lạnh: “Tránh ra hết, để hắn đi vào.”
“Cái gì!”