Phó Cửu cảm thấy lời nói này của Tần Mạc không sai chút nào, vừa muốn khen ngợi anh vài câu.
Còn không chờ cô nói chuyện, Tần đại thần liền mở miệng, chậm rãi nhắc tới lịch sử đen tối mà cô không muốn đối mặt nhất: “Còn có, tôi không thích nam, đặc biệt không thích bị nam bao dưỡng.”
Phó Cửu: “...”
Người đàn ông độc miệng như vậy chẳng có điểm nào đáng khen ngợi cả!
COCO cười lại cảm thấy tò mò, ôm con thỏ hỏi Phó Cửu: “Làm sao cậu sẽ trở thành Hắc Đào Z? Thời điểm đội trưởng gửi lời mời kết bạn, cậu còn khinh thường không muốn nhìn, không phải cậu rất thích đội trưởng của chúng tôi sao?”
Phó Cửu nghe vậy, thở dài một hơi: “Con người mà, luôn có thời niên thiếu khinh cuồng.”
“Ý của cậu là muốn nói hiện tại cậu không thích tổng giám đốc Tần?” Mập Mạp xoay người lại.
Ngón tay Tần Mạc đang cầm tạp chí cứng lại.
COCO nhìn ánh mắt đội trưởng của mình dần lạnh xuống, một tay chọt chọt Mập Mạp ngồi bên cạnh, nói bừa cái gì cũng đừng nên nói sự thật!
Tần Mạc thấy trong xe an tĩnh, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phó Cửu một cái, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo khiến người ta không thể không tuân lệnh: “Lái xe.”
“Vâng!” Mập Mạp nào dám nói điều gì nữa, nhanh chóng dựng thẳng lưng, một chân dẫm xuống chân ga, tay xoay bánh lái sang bên trái.
Tất cả học sinh đứng bên ngoài vây xem đều choáng váng hoa mắt.
Đặc biệt là Trần Hiểu Đông, mặt đầy kinh ngạc.
Quan hệ giữa thiếu gia nhà bọn họ và Tần thiếu khi nào trở nên tốt như vậy?
Thế nhưng Tần thiếu không đánh hắn một trận, còn đưa hắn đi?!
Chẳng lẽ là mang về nhà mới giáo huấn?
Chuyện này cũng không phải không có khả năng!
Trần Hiểu Đông tưởng tượng đến trường hợp kia, nhịn không được rùng mình một cái.
Làm sao bây giờ?
Cậu có nên thông tri cho phu nhân hay không?
Không đúng, trước tiên cậu phải gọi điện thoại hỏi thiếu gia chuyện gì đang xảy ra thế này!
Chiếc Hãn Mã vừa mới quẹo trái, di động Phó Cửu liền vang lên.
Cô cầm điện thoại lên, tư thế tùy ý, dường như một chút cũng không thèm để ý người đang ngồi bên cạnh cô là ai: “A lô.”
“Thiếu gia, là tôi!” Trần Hiểu Đông vội vàng nói: “Tần thiếu muốn đưa cậu đi đâu? Có cái gì nguy hiểm hay không?”
Phó Cửu nhướng mày nghe bên kia nói, nghiêng mắt hỏi người đàn ông bên cạnh cô: “Chúng ta đang đi đâu?”
“Đưa cậu đi ăn cơm.” Tần Mạc khép tạp chí lại, giọng nói vẫn thờ ơ: “Những người hẹn gặp mặt lần đầu tiên qua trò chơi không phải đều đi ăn cơm?”
Như thế cũng không sai lắm.
Nhưng mà thật sự tôi không nghĩ tới anh cũng là dạng này.
Thành thật mà nói, có phải sau khi Tần đại thần nghe cô hẹn gặp mặt vào ngày hôm qua liền tra xét những việc làm khi gặp mặt hay không?
Phó Cửu dừng một chút, nói với người ở đầu dây điện thoại bên kia: “Anh ấy đưa tôi đi ăn cơm.”
“Ăn cái gì?” Trần Hiểu Đông vừa nghe đáp án kia càng thêm nóng nảy: “Có phải muốn ăn sủi cảo hay không? Sau đó lấy thịt cậu băm nhỏ làm nhân sủi cảo? Thiếu gia, cậu đừng sợ, hiện tại tôi sẽ tới đó cứu cậu!”
Phó Cửu: “...”
“Không phải, tôi cũng không ngủ với anh ta, anh ta vì cái gì muốn băm tôi? Đừng có cả ngày đi suy nghĩ mấy chuyện không có thật đó.” Phó Cửu lười biếng sửa đúng lời nói của cậu, hồn nhiên không thèm để ý: “Chúng tôi chỉ là bạn bè tốt cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm.”
Trần Hiểu Đông trừng mắt: “Thiếu gia, cậu còn chưa từ bỏ ý niệm muốn ngủ cùng với Tần thiếu sao? Nếu để anh ấy biết nhất định sẽ giết cậu!”
Tiếng nói này có chút lớn.
Đặc biệt vang cả không gian trong xe, lặp lại thêm vài lần nữa.
Mập Mạp ngồi ở phía trước nghe được rõ ràng, thiếu chút nữa một tay đụng mạnh vào cửa xe bên trái.
COCO không dám có hành động gì, im lặng giằng co cùng Mập Mạp, muốn quay đầu nhìn lại không dám.
Lỗ tai của bọn họ hẳn là không có vấn đề gì... Bên trong điện thoại vừa mới nói Hắc Đào Z muốn... Muốn ngủ với tổng giám đốc nhà bọn họ?!