Editor: Bích Hoá
Ăn xong một bữa cơm.
Lâm Phong vẫn tò mò, biết hỏi bên Phó Cửu sẽ không ra liền quay sang hỏi Tiết Dao Dao.
Tiết Dao Dao nhìn tay mình, dấu đi cảm xúc trong mắt mới nói: “Cũng không có gì, chỉ là mẹ tôi mới tái hôn với người khác, mà sắp tới lại là sinh nhật của anh trai mới, tôi muốn mời Cửu điện hạ đi cùng tôi.”
Sự thật thì lúc đầu Tiết Dao Dao không định nhắc tới chuyện này, vừa rồi nói câu kia cũng vì muốn giải vây giúp Phó Cửu.
Nhưng nếu đã nói ra thì phải cùng nhau làm.
Chỉ là… Cô còn không biết Cửu điện hạ có đồng ý hay không.
Nghĩ đến đây, Tiết Dao Dao lại nhìn về phía Phó Cửu.
Phó Cửu câu môi cười, nâng tay lên xoa nhẹ đầu cô: “Có thể làm hộ hoa sứ giả cho Dao Dao, đương nhiên là vinh hạnh không thể chối từ.”
“Tiểu Hắc Đào, cậu đủ rồi đó. Nếu còn tiếp tục trêu chọc em gái Dao, có tin anh trai đây sẽ dùng vũ lực trấn áp cậu không?” Lâm Phong cảm thấy Phó Cửu chính là kẻ địch công kích đàn ông bọn họ. Làm gì có đứa con trai nào hiểu rõ con gái như vậy!
An ảnh hậu nhìn bên này ầm ĩ càng cảm thấy bọn nhỏ không tồi, khóe miệng cũng nở nụ cười, vừa định quay đầu đi hỏi con trai nhà mình một chút chuyện, đến khi nhìn thấy sườn mặt lạnh băng kia, mắt đẹp liền híp lại: “Làm sao vậy?”
Lúc này Tần Mạc mới ý thức được cái gì, thu ánh mắt đang đặt ở trên tay thiếu niên trở về, thản nhiên nói: “Không có gì.”
An ảnh hậu lại nhìn thoáng qua phía bên kia, cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng, nhưng vẫn hơi nghi ngờ: “Mẹ mới vừa nghe Dao Dao nói rằng ngày mai con bé phải đi tham gia tiệc sinh nhật của anh trai bên gia đình mới. Nếu mẹ nhớ không lầm thì ngày mai nhà họ Giang muốn tổ chức tiệc lớn… Chắc sẽ không trùng hợp như thế đâu nhỉ.”
Tần Mạc nghe vậy cũng nhìn về phía Tiết Dao Dao, không nói thêm lời nào. Từ trước đến nay anh đều không có hứng thú với chuyện của người khác. Tuy rằng trên cơ bản anh đã xác định Tiết Dao Dao chính là em gái kế của Giang Tả, anh cũng không dư thời gian đặt lực chú ý của mình vào đề tài này.
An ảnh hậu nhìn thiếu niên, lại nhìn con trai bà, lập tức có chút suy nghĩ hận không thể rèn sắt thành thép: “Sau này con học tập Tiểu Cửu một chút, thằng bé có thật nhiều nữ sinh thích nha.”
Giám đốc Lý ở bên cạnh yên lặng nói: Phu nhân, ngài đã quên ư? Thiếu gia cũng không thiếu nữ sinh yêu thích mình.
Nhưng điều khiến giám đốc Lý ngạc nhiên chính là ngay lúc này Tần Mạc lại nói một câu, cả người mang theo chút lệ khí*: “Không bao lâu nữa cậu ta sẽ biết con gái không tốt như vậy.”
*Lệ khí: Có thể hiểu là sự u ám, ác độc. Gần giống như âm khí.
An ảnh hậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ là càng nhìn càng thấy thiếu niên thuận mắt: “Tiểu Cửu như vậy sẽ không có nữ sinh nào đối với thằng bé không tốt. Nhưng mà Tiểu Cửu và Dao Dao thực sự rất xứng đôi, mẹ thấy thằng bé đối với Tiết Dao Dao rất tốt. Con thân là đội trưởng cũng không cần hà khắc như thế. Ngày mai là đêm Giáng Sinh, đừng để thằng bé luyện tập nữa, lâu lâu cho cậu ấy thời gian ra ngoài hẹn hò đi.”
Xứng đôi?
Sau khi Tần Mạc nghe được câu này, ánh mắt cũng trầm theo vài phần.
Lúc này anh mới chú ý tới thiếu niên đang mỉm cười đối mặt với thiếu nữ kia, tựa như lần đầu gặp mặt vậy.
Tuy rằng hiện tại cũng không quá gầy, nhưng so với trước kia, dường như thể trọng của cô giảm đi không ít.
Khuôn mặt mượt mà, thiếu niên luôn thích sờ đầu cô.
Hai mắt Tần Mạc hơi híp lại. Cho đến khi An ảnh hậu rời khỏi, lạnh lẽo trên người anh cũng không tiêu tán đi.
Nhưng trước khi đi, An ảnh hậu lại cố ý nói với Phó Cửu một câu: “Sau này nhất định phải tới nhà họ Tần làm khách đấy.”
Phó Cửu rất muốn nói cô đã tới rồi, nhưng mà vì tránh thêm nhiều phiền toái, cô chỉ gật gật đầu, cười khẽ đáp một tiếng: “Vâng.”
An ảnh hậu càng nhìn gương mặt tuấn mỹ kia càng cảm thấy đáng tiếc. Này rõ ràng là người nên lăn lộn trong giới nghệ sĩ. Thôi, nhường cho con trai bà vậy...