ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor: Mộ Hàn

Uống nhiều?

Còn đang đau dạ dày?

Sau khi người đại diện Phong đọc được tin này…

Lập tức nhắn tin cho Tần Mạc ngay.

Nội dung cụ thể như sau: Tiểu Hắc Đào bảo cậu đang bị đau dạ dày, không thích hợp tham gia tập huấn.

Tần Mạc nhìn thoáng qua tin nhắn trong điện thoại, biểu tình rất lạnh nhạt: “Nói hắn biết, bởi vì thời gian khẩn cấp nên dù đang đau dạ dày, tôi cũng sẽ tham gia.”

Ha ha… Cái này… Quản lý Phong đại nhân cảm giác thấy không đúng.

Vả lại, tiểu Hắc Đào hẳn còn chưa biết người muốn mọi người phải tập huấn lần này chính là đại thần đấy mà?

Thế là quản lý Phong đại nhân không gửi tin nhắn nữa, trực tiếp gọi một cuộc qua ngay: “Đại thần, cậu thật lòng nói tôi biết đi, vì sao hôm nay phải tập huấn?”

“Là vì phòng tránh yêu sớm.” Tần Mạc nói xong câu này là tắt máy ngay.

Không phải bởi vì cái gì khác, mà là vì hai người mới bước ra từ trong tiệm internet kia.

Ban đầu Phó Cửu và Tiết Dao Dao đều không nhìn thấy Tần Mạc.

Không biết hai người đang nói gì đó với nhau, mà đều cười.

Cho đến khi Phó Cửu phát giác ra điều gì, bèn hơi ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy ở cuối hành lang, Tần Mạc đã rút từ trong gói thuốc ra một điếu, nghiêng đầu châm lửa, sau đó đứng dựa tường phun khói, tay thì chơi chơi bật lửa, mắt liếc nhìn họ.

Phó Cửu thật sự không đoán được là Tần Mạc sẽ xuất hiện nơi đây: “Anh Mạc, sao anh…”

“Tiện đường, tới đón các cậu.” Giọng của Tần Mạc rất lạnh: “Xe ở ngoài.”

Phó Cửu nhìn thấy sắc môi hắn có hơi trắng, thế là tưởng rằng hắn đang đau dạ dày rất nhiều: “Có cần gấp gáp đến mức bắt buộc hôm nay phải tập huấn không?”

Tần Mạc “ừm” nhẹ một tiếng, sau đó quay sang nhìn Tiết Dao Dao: “Nếu không, cũng sẽ không quấy rầy buổi hẹn hò này của hai người đâu.”

Tiết Dao Dao: … Vì sao cô cứ cảm thấy vừa rồi trong ánh mắt của Tần thần tràn ngập vẻ lạnh lẽo thế nhỉ?

Nhưng hiển nhiên, thiếu niên Phó Cửu không hề phát giác ra được. Bởi vì Phó Cửu đang bận nghĩ xem làm thế nào để đại thần bớt đi đau đớn.

Hơn nữa trước mặt của Phó Cửu, Tần Mạc cũng sẽ không để lộ ra vẻ lạnh giá của mình.

Tần Mạc hiểu rất rõ, rằng những người ở trong thời kỳ phản nghịch của tuổi thanh xuân đều cực kỳ ghét chuyện tình cảm của mình bị can thiệp.

Các nhà tâm lý học đã từng nói rằng, vào thời điểm thế này, tốt nhất là đừng để đối phương biết cậu đang can thiệp vào đời sống của họ.

Nếu không, sự việc sẽ từ ban đầu là không có gì, bởi vì sự phản nghịch mà biến thành có gì.

Tần Mạc nhìn vào khuôn mặt của thiếu niên kia, đôi mày nhăn lại gần như chạm nhau.

Sao hắn lại tìm một cái tên phiền phức như thế này làm em trai cơ chứ?

Phó Cửu ngồi trên xe, thấy sắc mặt tên này không tốt, bèn ghé sát lại thấp giọng hỏi: “Có phải đau lắm không?”

Đau dạ dày dạ diếc cái gì chứ, nhưng lúc này Tần Mạc cảm thấy như thế cũng không tệ, cho nên hắn chỉ nhìn tên thiếu niên này, không phản bác, cũng không nói chuyện.

Nhưng vì cái thái độ ấy, mà môi của hắn trông càng trắng hơn.

Phó Cửu nhìn thấy thế, thở dài một hơi, sau đó thuận tay chìa ra, xoa xoa đầu của đại thần, mỉm cười: “Không khóc.”

“Quẳng cái móng vuốt ra.” Tần Mạc tức cười lắm. Phía trước, người lái xe và Tiếu Dao Dao đều hãi cứng hết cả người.

Kẻ dám làm thế với Tần thần (thiếu gia), cũng chỉ có Cửu thiếu mà thôi.

Đêm Giáng Sinh mà đi tập huấn…

Cũng chỉ có duy nhất đội Đế Minh này.

Có điều đã quyết định tập huấn rồi, ai cũng đều nghiêm túc cả.

Mập Mạp thậm chí còn lấy ra tài liệu mà hắn thu thập được cho mọi người xem: “Đây là ba đội tiếp theo chúng ta sẽ gặp, thực lực đều rất khá, sẵn tiện nói luôn, giải đấu khu vực bên Tương Nam đã kết thúc rồi, không có gì bất ngờ cả, Tương Nam lại là đội vô địch, hơn nữa họ cũng không xuất ra tất cả chủ lực, cho nên có thể thấy thực lực họ siêu mạnh.”

Tương Nam.

Một khi nhắc đến cái tên này, bầu không khí trong chiến đội đều sẽ lạnh xuống.

Đó là đội mà họ muốn chiến thắng nhất.

Ba năm rồi.

Suốt cả ba năm rồi.

Bởi vì đã từng có lúc thắng, cho nên mỗi khi nhắc đến cái tên này, ánh mắt mọi người đều trầm lại.

Không chỉ là Lâm Phong và Vân Hổ.

Mà ngay cả những người khác cũng đều tự nhắc mình, rằng đây chính là cơ hội cuối cùng.

Mục tiêu của họ là chức quán quân cả nước.

Đại khái là tin tức này của Mập Mạp đã gây ra áp lực cho mọi người.

Cho nên Phó Cửu thấy ai cũng đều hối hả tập luyện hết.

Lâm Phong khiếm khuyết ở tốc độ tay, cho nên luyện tập về mặt này.

Mà Phong Thượng thì không biết đang nghĩ gì, lại lên kênh thế giới rao cần mua mảnh kim cương, có lẽ là để tạo trang bị.

Đêm Giáng Sinh, chiến đội Đế Minh trên cơ bản cứ là như thế.

Mà cái tuổi này có lẽ cũng là như vậy. Tình yêu, từ xưa đến nay không bao giờ là thứ duy nhất trên đời.

So với tình yêu thì điều càng khiến người ta hâm mộ hơn chính là sự đồng vai tác chiến của các đồng đội.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm lúc nhạt lúc đậm.

Làn sương ở Giang Thành, trước giờ chưa từng tản mất.

Phó Cửu là người uống nước nhiều nhất trong nhóm, bởi vì luôn cảm thấy cổ họng không được thoải mái.

Đại khái là do cái thân thể này vậy.

Trước kia cô không có tật xấu này.

Người ta luôn bảo rằng những người nghiêm túc là những người đẹp nhất.

Không chỉ là những người chơi nam này, mà Dao Dao cũng là như thế.

Trước mặt mỗi người, màn hình máy tính sáng rực.

Phó Cửu ngồi ở chính giữa, hai bên trái phải đều là đồng bạn.

Trước giờ, cô chưa từng trải qua cảm giác này.

Bởi vì hacker… luôn không bao giờ có bạn.

Hacker thần bí như vậy, không ngoài lý do là vì họ cô độc, là vì họ cao ngạo.

Họ rõ ràng là đang tồn tại, nhưng trong hiện thực sẽ là một bộ mặt khác.

Mặc dù họ có người nhà có bạn bè, nhưng chẳng ai biết đến đêm những hacker này làm gì cả.

Cho nên về bản chất, Phó Cửu là một người cô độc.

Trừ… Tinh Dã.

Nếu không phải vì chuyện xảy ra ở Đông Kinh, Phó Cửu sẽ không cất giấu tâm sự đến tận bây giờ.

Ngày mà cô sống lại, không phải là cô không muốn liên hệ với Tinh Dã…

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không liên hệ.

Làm người, là phải nhìn về phía trước.

Đây chính là nguyên tắc làm việc từ trước tới nay của cô.

So với lúc giúp cô làm một ít chuyện không thể đưa ra ánh sáng, hiện giờ thân phận của Tinh Dã khá là đẹp.

Lạch cạch lạch cạch, tiếng gõ bàn phím, ở một thời điểm nào đó, sẽ rất thôi miên người ta.

Khi Phó Cửu ngẩng đầu lên thì Lâm Phong đã tựa vào vai của Vân Hổ, có vẻ sắp ngủ rồi.

Còn đại thần thì ngồi bên cạnh cô, không biết từ lúc nào đã đeo một đôi mắt kính màu đen vào, lộ ra một vẻ đẹp trai lạnh lùng không ai bằng.

Có lẽ là vì Phó Cửu nhìn lâu quá, cho nên Tần Mạc chợt nghiêng đầu qua, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, tựa như cười mà không phải cười: “Dễ nhìn không?”

“Dễ nhìn.”Ánh mắt hoa đào của Phó Cửu tựa như đang cười: “Anh Mạc, nhìn dáng vẻ thế này của anh, em thật muốn ôm về nhà nuôi đấy. Dạ dày anh còn đau không, để em lấy cho anh một túi chườm nóng? Được chứ?”

Tần Mạc cũng biết cái tật xấu thích thả thính của tên này thật là không sửa được nữa, cho nên chỉ nhìn bộ dạng quan tâm mình của tên này một lúc, rồi hơi nhướng mày lên, định ghé sát vào…

Chợt Phong Dật xách theo một túi gì đó khá lớn bước vào trong một bộ âu phục thẳng thớm: “Dậy cả nào, có đồ ăn khuya này, còn có cả món cháo Giang Vụ Mai Phúc Xạ đấy.”

“Cháo Giang Vụ Mai Phúc Xạ? Là cái gì thế?” Phó Cửu nghiêng đầu hỏi Tần Mạc.

Lâm Phong choàng tỉnh, vẻ mặt không tốt cho lắm:” Chính là cái thứ cháo hắc ám mà Phong Hồ Ly tự mình nấu.”

“Ai, ai, ai, trốn cái gì chứ, Lâm Phong?” Phong Dật túm lấy tên này ngay: “Qua đây nhanh hết đi, nếm thử hương vị tình yêu của quản lý ta đây nào.”

Có sự cảnh báo của Lâm Phong, nên Phó Cửu rất thông minh quét nhìn cái hộp cháo bên trong chiếc túi kia trước một cái, chỉ thấy bên trong đó là một thứ dịch thể sền sệt gì đó màu xanh lè xanh lét.

Phó Cửu: … Cái thứ này mà uống vào, thật sự sẽ không chết người hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi