ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor: Bích Hóa

Ý của người say rượu không phải do rượu.

Đây là phản ứng đầu tiên của Lương bí thư.

Nhưng mà đang ở trước mặt nhiều người lớn như vậy, chắc hẳn tổng giám đốc sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ…

Lương bí thư cũng không chắc chắn.

“Tôi đã từng thề sẽ không chạm vào bất cứ vụ án nào nữa.” Tiếng nói Tần Mạc không to không nhỏ, nhưng cũng đủ làm mọi người nghe rõ ràng.

Vu Chân cứng đờ, kế tiếp mỉm cười: “Đợi đến lúc anh muốn chạm vào, em sẽ nhờ anh chỉ dạy.”

Tần mạc không nói gì.

Vu Chân lại giống như phát hiện ra gì đó: “Anh Mạc, sao màn hình điện thoại của anh bị nứt rồi?”

Lương bí thư thầm nghĩ, vừa rồi ném ở trên xe.

“Trượt tay rớt xuống đất.” Tần Mạc quay đầu đi, thực rõ ràng là không muốn tiếp tục nói chuyện.

Vu Chân cũng kéo ghế dựa sang ngồi bên cạnh anh, cứ như vậy cười tủm tỉm nhìn anh.

Lương bí thư không biết vì sao lại cảm thấy với động tác như vậy, vị Cửu thiếu gia kia nhất định sẽ làm được.

“Nghe nói hôm nay Tần thị có vũ hội hóa trang, đã lâu rồi em không tham gia loại hoạt động này, anh Mạc có thể cho em một vé mời được không?”

Tần Mạc còn chưa lên tiếng, An lão gia đã nở nụ cười: “Muốn đi thì đi, thằng nhóc này không đưa cháu đi thì để Lương tiên sinh dẫn cháu đi vào.”

Lương bí thư lập tức bị ba cặp mắt nhìn chăm chú. Anh nhìn thoáng qua Tần Mạc đang rũ mắt uống trà, bộ dạng như chuyện này không liên quan tới mình. Cuối cùng chỉ có thể căng da đầu, lên tiếng: “Vâng.”

An lão gia đây là muốn tác hợp tổng giám đốc Tần và Vu tiểu thư à, cách thân cận này…

Tần Mạc nghe đến đó liền buông ly sứ đứng lên: “Cháu còn có hẹn, hôm nay không thích hợp ở đây lâu. Ông ngoại, ngày mai cháu sẽ đến bồi ông.”

An lão gia nghe ra ý tứ trong lời nói, biết đứa cháu ngoại này luôn có chủ kiến.

Ông còn tưởng thằng nhóc này sẽ có cảm giác đối với Chân Nhi.

Dù sao Chân Nhi thích đi theo thằng bé như vậy, cho dù là tảng đá cũng bị lay động.

Thế tại sao đến cả một chút rung động cháu ngoại ông cũng không có?

Sau khi Vu Chân nghe được câu nói kia của Tần Mạc, ánh mắt cũng ảm đạm đi, chỉ là ngay sau đó cô lại mỉm cười.

Vì người này nên cô mới thích ngành cảnh sát.

Không sợ chịu khổ, cũng không sợ mệt.

Cho nên tất cả cái khác đều không tính là gì cả.

Chỉ là có một điều, người này cần phải là của cô.

Đáy mắt Vu Chân đầy ý cười, xoay đầu nói với Lương bí thư: “Tôi về trang điểm trước, tới lúc đó làm phiền Lương tiên sinh.”

“Này…” Lương bí thư đánh giá sườn mặt tổng giám đốc nhà mình, gian nan thốt lên một câu: “Không thành vấn đề.”

Đến lúc rời khỏi nhà họ An, Lương bí thư mới liều mạng giải thích: “Tổng giám đốc Tần, trong tình huống vừa rồi, tôi thật sự không thể không đáp ứng.”

“Không sao cả.” Cảm xúc của Tần Mạc rất lạnh nhạt: “Vu Chân muốn đi thì cứ để cô ta đi.”

Lương bí thư nghe vậy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này mới phát hiện hôm nay thiếu gia vô cùng yên lặng, đặc biệt là bộ dáng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như vẫn luôn suy nghĩ chuyện gì đó.

Hơn nữa anh còn biết, những việc này chắc chắn có liên quan tới vị Cửu thiếu gia kia.

Giang Thành tới năm giờ chiều liền bắt đầu kẹt xe.

Sau khi lên cầu vượt, Lương bí thư quay đầu lại nói: “Thiếu gia, tiệc liên hoan thương nghiệp vào tối nay…”

“Đi chuẩn bị một bộ trang phục để tham gia vũ hội hóa trang.” Tần Mạc thản nhiên lên tiếng ngắt lời anh: “Sau đó chọn một bộ quân phục dành cho nữ đưa đến nhà họ Phó.”

Cho dù tên kia không có lương tâm cỡ nào, anh cũng không hi vọng em trai do chính mình nhận làm việc cậu ấy không thích trước mặt nhiều người như vậy.

Quân phục nữ sĩ quan, dù sao cũng có quần.

“Vâng.”

Hiệu suất làm việc của Lương bí thư luôn rất nhanh.

Chưa tới ba mươi phút đã có người đem quân phục tới nhà họ Phó.

Chỉ là tin tức phản hồi lại đây là Phó Cửu đã đi rồi…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi