Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên.
Beta: Na già
” Thầy, em không muốn như vậy. Cầu xin thầy đừng nói với bố mẹ em, em sẽ thật sự nỗ lực học tập. “
” Đứa bé ngốc, hiện tại không phải bàn về việc học hành, em không hiểu ý của thầy sao? “
Phó Cửu dừng bước, con ngươi tối sầm lại.
Không muốn trực tiếp xuất hiện, nhưng ván trượt khẽ động.
Thật mạnh liền đâm vào cửa văn phòng.
” Ai… Ai đó?” Một người đàn ông trung niên từ bên trong đi ra, bộ dạng sợ bị người ta phát hiện ra cái gì, chằm chằm nhìn ngó xung quanh. “
Phó Cửu đương nhiên sẽ không để cho hắn nhìn thấy, dựa vào vách tường sau lưng, ánh mắt nhàn nhạt.
Đúng lúc nữ sinh kia tò mò chợt ngẩng đầu lên, hướng về phía hành lang nghi hoặc.
Là… Phó Cửu sao?
Thầy giáo trung niên nheo mắt: ” Xem ra hôm nay không thích hợp để bàn chính sự, em trở về lớp học đi, không được ở trước mặt người nào đó ăn nói bậy bạ. Nếu không nghe, em tự biết hậu quả sẽ như nào rồi đấy. Học sinh cao trung nên phải học tập tốt một chút, quan trọng nhất là không đi bôi nhọ người khác, thầy muốn soạn bài, em đi đi. “
” Vâng. ” Nữ sinh kia cầm giấy báo điểm, ngón tay run run.
Nhìn vào người ở vách tường, con ngươi co rút trợn to tròn.
” Tại sao lại dừng lại rồi? ” Thầy giáo ở phía sau cô hỏi.
Nữ sinh trông thấy người thiếu niên trắng trẻo, sạch sẽ đưa ngón tay đặt trên môi mỏng làm động tác bí mật.
Thầy giáo nhướng mày: ” Lý Mộng Nhiên? “
” Không có gì thầy ạ, em đang suy nghĩ một chút, những lời thầy nói em đều nhớ kỹ. ” Lý Mộng Nhiên quay đầu, miễn cưỡng cười nhỏ nhẹ.
Thầy giáo cũng không tiếp tục thắc mắc: ” Thầy biết em là một đứa trẻ thông minh. “
Thông minh sao?
Là yếu đuối thì có.
Lý Mộng Nhiên nhịn tự véo vào tay mình, ra vẻ không có chuyện gì tiếp tục bước chân. Thầy giáo cũng quay đầu vào văn phòng.
Lúc này Phó Cửu mới đi ra, nhìn đôi mắt ửng đỏ của nữ sinh, đưa cho cô một cây kẹo, cười nhạt: ” Tâm tình không tốt sao? Xin lỗi vừa rồi ván trượt bị mất khống chế, gây đến đụng vào cửa.”
Lý Mộng Nhiên biết thiếu niên đã giúp mình giải vây.
Bởi vì hiện tại ở Nhất Trung không ai là không biết đến Phó Cửu rất hoạt bát lại lướt ván rất giỏi.
Soái ca, ôn nhu như ánh dương.
Lý Mộng Nhiên cũng biết không có chuyện tự nhiên ván trượt lại đâm vào cửa.
Mà là, thiếu niên đã nghe được những lời đó mới ra tay giúp cô.
Chỉ là, sự việc thật khó để mở miệng.
Lý Mộng Nhiên khẩn trương nắm tay. Rất lâu sau đó mới nói một câu: ” Tôi không có làm, tôi cũng không muốn như vậy. “
” Tôi tin tưởng. ” Ngay tức khắc thiếu niên nói ra ba chữ này mà không do dự chần chừ.
Nhưng cũng chẳng bằng: ” Một mình, tự đối kháng, thực sự rất vất vả? “
Lý Mộng Nhiên không có cách nào để hình dung cảm giác kia.
Lâu lắm.
Suốt hai mươi năm, phảng phất cô sống một ngày như bằng một năm.
Thầy giáo Dương biết tính cô yếu đuối, lại coi trọng thành tích cho nên mới duy trì tình thế này.
Chuyện như vậy.
Cô không biết làm như thế nào để tâm sự cùng người khác.
Thậm chí sợ hãi khi nói ra sẽ có người chỉ trỏ nói: ” Cậu xem, con bé kia học đã kém lại còn đi câu dẫn cả thầy giáo. “
Cô rất sợ những lời đồn đại vớ vẩn.
Nhưng biết là ngôn luận rất nguy hiểm, có thể đem một người đang khỏe mạnh để giết chết. So với đao hay súng còn nguy hiểm hơn nhiều.
Cho nên cô đành phải im lặng.
Có chuyện gì cũng không dám nói.