Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên. Beta:NM Nhóm cư dân mạng đang nhón chân mong chờ đôi mắt sáng rực! Trong nháy mắt đã gây ra bạo động! “Hình ảnh? Thế nhưng có hình ảnh?” “Chờ một chút, đây là nơi nào? Cảm giác có chút quen mắt?” “A, là quán bar a.” “Mẹ nó! Ta nhận ra rồi, Thuần Sắc! Nhất định là Thuần Sắc!” Thuần Sắc? Mập Mạp nghiêng mắt, nhìn phía đội trưởng bên cạnh. Tần Mạc bắt chéo hai chân, mặt quay qua, con ngươi đen nhánh, làn da trắng nõn làm anh nhìn rất giống quý tộc ma cà rồng. Đặc biệt là thời điểm khi anh hạ mệnh lệnh, bộ dáng lười biếng, hơi thở lạnh băng ngày càng nhiều: “Bắt đầu công kích, tỏa định (phong tỏa+xác định) đối phương.” “Vâng.” Mập Mạp vô cùng hưng phấn, trước nay cậu ta không tiến hành trong xe như vậy, thế nào ấy… Ừ…. Ngón tay đều có chút phát run. Cục trưởng Hoàng nhìn đằng sau một cái: “Cậu ấy không có vấn đề gì chứ?” “Có chút say xe.” Tần Mạc mang theo tiếng nói nhàn nhạt. Trên đường liền bắt đầu tiến hành phát sóng trực tiếp, tỏa định IP người khác sẽ giúp bọn họ tiết kiệm một khoảng thời gian. ‘Lộp cộp” tiếng bàn phím vang lên. Ngay lúc này, Tần Mạc rũ mắt nhìn thoáng qua điện thoại di động, vẫn là không có phản hồi. Phát sóng trực tiếp vừa được ba phút, số lượt xem đã đột phá ngàn vạn. Không có người nào nhìn thấy rõ người quay phim. Chỉ là từ video nhìn đến, người này hẳn là ở phía trước Thuần Sắc vào buổi tối luôn tiến vào giai đoạn cuồng loạn. Thời điểm vòng qua đại sảnh, có thể thấy rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, phương diện này có không ít người phi thường trẻ tuổi. Phó Cửu đi đứng tùy ý, tựa hồ giống với vô số người đi chơi. Chẳng qua không ai có thể nhìn ra, chiếc nơ màu đen gắn một chiếc camera trên áo cô. Trên thực tế, khi vào loại quán bar này phải trải qua quá trình quét máy kiểm tra. Nhưng Dương Minh không cần. Cho nên khi dừng lại, đôi mắt cô phát ra ánh sáng tà mị. Cũng may cô lười mang đồ đạc, cũng tốt! Chỉ là vì như vậy mà khoảng cách hai người càng xa hơn. Dương Minh cũng không ở lại đại sảnh mà đi tới hành lang, hình như gọi điện thoại. Phó Cửu vừa định tiến lên, bên tai liền truyền đến giọng nói quen thuộc. “Tôi đi, nơi này trước sau đều đông người, xem ra chúng ta có hi vọng thoát khỏi kiếp hòa thượng độc thân rồi!” Là Lâm Phong. Hai tròng mắt cô chấn động, thân hình đột nhiên vòng sang bên, rời khỏi nơi đó. Không chỉ có Lâm Phong, còn có Vân Hổ, đám Phong Thượng… Cơ hồ toàn bộ đội viên chiến đội Đế Minh đều có mặt. Lúc này Phó Cửu mới nhớ tới người đại diện Phong nói muốn dẫn bọn họ tới Thuần Sắc một chuyến, giải trí để thi đấu cả nước tốt hơn! Nếu mà nói như vậy… tức là đại thần cũng ở đây? Hai chân cô đang đi về phía trước, nhưng đầu óc lại suy nghĩ rất nhiều thứ. Đầu tiên không thể để các đội viên thấy cô. Tiếp theo chính là đại thần, tuyệt đối không được để chạm mặt nhau. Đương nhiên, chuyện này không phải trọng điểm. Mấu chốt là phía trước có vệ sĩ. Thực rõ ràng chỗ kia người thường không thể đi vào. Mà bóng dáng của Lý Mộng Nhiên lại dừng ở đó. Chân mày nhíu lại, Phó Cửu nhẩm đếm tới mười lăm, sau đó mới tới gần dãy hành lang kia. “Vị tiểu thư này, nơi đây cấm người không liên quan tiến vào, mời cô rời đi.” Phó Cửu giống như là bị dọa, giọng nói mềm mại nhu mì: “Là lão sư bảo tôi tới học bù, khẳng định là tôi nhớ sai rồi, tôi đi nơi khác nhìn xem.” “Chờ một chút.” Vốn đã đem người đi vào rồi, nhưng Dương Minh nghe xong lời này liền đứng ở cuối hành lang mở miệng.