Editor:NM
Vân Hổ nghe vậy phản ứng đầu tiên chính là nhìn Tần Mạc.
Vốn dĩ sắp thi đấu, không thích hợp làm bất kỳ vận động gì, đặc biệt là đối phương rất có khả năng sẽ đánh gian lận.
Mấy ngày nay Phong Dật vẫn luôn dặn dò bọn họ, không cần huyết khí phương cương (có huyết khí, tinh lực) gây xung đột với người khác.
Chính hắn lên là được rồi, nếu mang theo Tiểu Hắc Đào, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện liền tương đương Đế Minh sẽ thiếu mất hai chủ lực.
Nhưng Tiểu Hắc Đào bên này đã cởi áo khoác mà đội trưởng bọn họ cũng không có một chút ý tứ muốn ngăn cản.
Vân Hổ há miệng thở dốc, muốn nhắc nhở.
“Hai người các cậu trước nay đều chưa từng phối hợp với nhau.” Tần Mạc nhàn nhạt nói: “Đem bóng rổ trở thành trận thi đấu Điện Cạnh, luyện tập một chút.”
Vân Hổ cũng thông minh, trầm thấp lên tiếng: “Được.”
Có những lời này của Tần Mạc, Vân Hổ cũng liền thả lỏng, có đôi khi kinh nghiệm hợp tác của chiến đội không chỉ có ở thi đấu Điện Cạnh, từng chút từng chút đều có thể tích lũy.
Phó Cửu bên kia đã cầm bóng rổ, lên sân khấu phía trước quyết định trêu chọc đại thần một chút: “Anh Mạc, thắng có khen thưởng không?”
Tần Mạc nhìn thiếu niên đang dựa sát vào mình, chợt cười: “Đương nhiên là có.”
“Em đây sẽ nỗ lực và nỗ lực.” Phó Cửu nghĩ dựa theo tính cách hào phóng của đại thần, quà khen thưởng khẳng định cũng là giá trị xa xỉ, không thắng thì rất xin lỗi chính mình.
Người gây chuyện kia thấy Phó Cửu muốn lên sân đấu, xoa khuôn mặt của mình, âm ngoan nói: “Cho tên đó biết được cái gì gọi là chơi bóng.”
“Đội trưởng anh yên tâm, chỉ là một tên nhóc con, tôi đâm một chút, cả cánh tay hắn đều có thể phế.”
Thực hiển nhiên, giống y như suy đoán của Vân Hổ, đây không phải là một trận thi đấu thân thiện.
Có không ít người ngồi trên thính phòng lo lắng vì thiếu niên: “Cậu ấy thật sự có thể chứ? Gầy như vậy, rất có cảm giác sẽ bị người đâm bay.”
“Ta cảm thấy ngươi là nên lo lắng một chút, cậu có thể ném vào rổ tương đói tốt hay không, chiều cao như vậy khi tới rổ sẽ trực tiếp bị người chặn lại..”
“Cho nên Vân sư huynh sao làm tìm một người trợ giúp như vậy, ta thật là nôn nóng.”
Bốp!
Thanh âm giao bóng lưu loái vang lên đánh gãy những câu nói khe khẽ.
Hai bên đoạt bóng.
Vân Hổ nhảy lấy đà chiếm ưu thế tuyệt đối, một cái nâng tay liền đem bóng đánh tới đồng đội của mình bên này.
Bất đắc dĩ là đồng đội kia kỹ thuật quá kém, chỉ chạy ba bước bóng đã bị người cướp đi rồi.
“Rác rưởi!” Người nọ một bên di chuyển bóng, còn không quên khinh thường quay đầu lại liếc mắt nhìn Vân Hổ một cái: “Tới đi các anh em, chúng ta trước thắng một ván này!”
Liền ở thời điểm hắn ta đang đắc ý thì thấy một bóng người nửa cong eo, xoạt một tiếng lướt qua từ bên trái hắn ta!
Tốc độ của người nọ rất nhanh, nhanh đến không ai kịp phản ứng, bóng trên tay đã biến mất!
“Thằng khốn!” Người nọ mắng một câu, chạy nhanh phải về phòng thủ!
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Bá một tiếng!
Bóng đáp rổ một cách hoàn mỹ.
Ngay sau đó, chính là thiếu niên rơi xuống đất, tóc bạc phiêu động đẹp trai không thở được.
Ngay tức khắc!
Toàn bộ thính phòng đều ồ lên!
Quá nhanh!
Thật là quá nhanh!
Học sinh thể dục của đại học A cũng không yếu, thậm chí ở thi đấu đại học cũng được xem là xuất sắc.
Người nọ sở dĩ thường xuyên tìm Vân Hổ gây phiền toái là bởi vì lúc trước thua bởi Vân Hổ, muốn kéo Vân Hổ gia nhập đội nhưng lại bị cự tuyệt.
Cho nên vẫn luôn bởi vì điểm này mà cứ muốn tìm Vân Hổ gây phiền toái, kết quả là lần nào cũng thua.
Bởi vì trước kia bên người Vân Hổ không có ai phối hợp.
Muốn đánh thắng một trận phải cố gắng cố hết sức.
Nhưng hôm nay thực hiển nhiên tình huống đã bất đồng.
Sau khi thiếu niên rơi xuống đất, nhanh chóng xoay người, sườn mặt không mang khẩu trang còn đẹp trai tinh xảo hơn.