ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor:NM

Ngón tay Tần Mạc dừng một chút.

Xác thật là anh không ngờ thiếu niên lại đăng một bài viết như vậy trên Weibo.

Xem ra người nào đó cũng không phải hoàn toàn không để ý đến anh.

Nhưng mà……

Tần Mạc nâng mắt lên, nhìn thoáng qua đỉnh đầu xù xù lông của người bên cạnh kia, bất động thần sắc để điện thoại sang bên cạnh, thứ anh muốn làm cũng không phải chỉ là anh em tốt gì đó.

“Sao tôi lại có cảm giác người vây quanh chúng ta càng ngày càng nhiều.” Lâm Phong một bên phủi đi cơm trên tay, một bên nói với Vân Hổ: “Ăn nhanh lên, ăn xong còn chạy? “

Vân Hổ nhàn nhạt ừ một tiếng, lại nói: “Cho tôi một miếng xương sườn. “

”Đây. “

Lâm Phong vốn là muốn trực tiếp đem miếng xương sườn kia để vào khay cơm của Vân Hổ.

Nhưng không nghĩ tới hắn vừa nhấc đũa lên, đối phương đã nghiêng mắt cúi người, trực tiếp cắn miếng sườn trên đũa hắn.

Lâm Phong nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng trước mắt, cảm thấy họ có phải cách nhau quá gần không?

“Sao vậy?” Vân Hổ nhướng mày.

Lâm Phong cảm thấy rất kinh ngạc, người mặc chung một cái quần lớn lên với hắn, cái gì gần hay không gần: “Không có gì.”

Tiếp tục ăn cơm, còn không quên đem thịt kho tàu của Vân Hổ trộm đi.

Trong ánh mắt hắn chỉ có ăn, hoàn toàn không có chú ý tới, nhất cử nhất động của bọn họ so với tình nhân còn thân mật hơn.

Cái Vân Hổ muốn chính là loại hiệu quả này, khóe miệng dương một chút, tràn đầy vẻ đã sắp xếp từ trước.

Bạn học Cửu cũng không có nhìn thấy một màn như vậy, còn đang nhìn chuyên tâm bình luận phản hồi trên điện thoại, nhưng cho dù là lần trước hay là lần sau đều là đại thần trực tiếp bắt được cô rồi liền hôn.

Này…… Cô phải nói với các cô bé khả ái này về việc cô đã từng hôn đại thần như thế nào đây?.

Tuy rằng là đại thần chủ động, nhưng mỗi một lần hôn, ánh mắt đại thần nhìn cô đều như thể muốn giết chết cô.

Đoán rằng cuối cùng vì cô mang danh là “em trai” của anh nên mới không đem cô ném vào thùng rác đi.

Xem ra chỉ có thể nghĩ cách trong lúc chơi game thôi.

Đối với hành động của thiếu niên sau khi buông điện thoại ra liền bắt đầu vùi đầu ăn cơm.

Các em gái vây xem tỏ vẻ rất khó hiểu,sao lại không hôn đại thần đi, dỗ người khác cũng thật không có thành ý mà.

Sau khi bạn học Cửu đọc được liền trả lời: “Chờ không có ai tôi lại dỗ, trước mắt bao nhiêu người tôi rất thẹn thùng. “

Tần Mạc đương nhiên cũng đọc được bình luận đó, mày đẹp nhíu lại một chút, trước mắt bao nhiêu người sẽ thẹn thùng đúng không, vậy anh sẽ chờ lúc không có ai xem gia hỏa này muốn dỗ anh như thế nào.

Vừa buông điện thoại xuống, màn hình kia liền sáng lên, còn đang run lên.

Một cái điện thoại trên bàn, bốn người đều hướng tới kia nhìn qua.

Mặt trên điện thoại báo người gọi là cục trưởng Hoàng.

Ông cục trưởng cục cảnh sát kia tìm đội trưởng làm cái gì?

Đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Phong.

Vân Hổ thì lại khác với hắn, đã sớm mơ hồ biết một chút sự tình, vẫn như cũ trầm mặc ít lời ngồi ăn cơm.

“Alo. ” Tần Mạc đứng lên, một tay cầm điện thoại, một tay bỏ vào túi quần, chậm rãi đi về phía góc khuất.

Cục trưởng Hoàng ở đầu bên kia điện thoại từ giọng nói phát ra có thể cảm nhận được một chút uể oải: “Chúng tôi chậm một bước rồi, dựa theo lời nói của cậu, chúng tôi tìm mấy người lúc trước từng an ủi Lý Mộng Nhiên trên diễn đàn, tư liệu cũng đã điều tra xong, tổng cộng có năm người, trong đó bốn người có thể tìm được địa chỉ cụ thễ, đều đã hỏi một người lại một người, cũng không có cái gì khả nghi, chỉ có một người liền ở thời điểm Lý Mộng Nhiên gặp chuyện mấy ngày này thì người nọ đã không thấy tăm hơi, cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện lần nữa, hơn nữa địa chỉ IP cũng là giả, căn bản điều tra không ra, nhưng mà, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cậu đang hoài nghi cái gì hay không? “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi