Editor: Bích Hóa
Bốn người rời khỏi nhà ăn liền đi tới tiệm internet gần trường học.
Một tổ hợp có giá trị nhan sắc cao như vậy cùng nhau xuất hiện thật sự rất hiếm.
Ngay cả nhân viên thu ngân của tiệm cũng không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn bốn người này một cái.
Cùng là đàn ông, vì sao gương mặt cậu lại khó coi như thế chứ!
Cũng may nhân viên thu ngân kia không đánh [Anh hùng] nên không biết bọn Tần Mạc. Nói cách khác, có lẽ khi bọn họ tới sẽ có người vây xem.
Bởi vì [Anh hùng] ra mắt bản xạ thủ nên hiện tại trò chơi này càng ngày càng được nhiều người biết đến.
Từ người trưởng thành đã đi làm đến học sinh tiểu học đều kéo nhau chơi.
Là một học sinh, đặc biệt là sinh viên chuyên ngành máy vi tính, họ càng có tình yêu không giống bình thường đối với Điện Cạnh.
Cho nên trong các tiệm internet ở gần đại học A có không ít fan của Đế Minh.
Trong tình huống bình thường, nếu Phó Cửu không ngậm kẹo que thì chính là đeo khẩu trang màu đen của cô.
Đứa nhỏ này không sợ bị người nhận ra.
Khuôn mặt của Tần Mạc lại quá dễ bị phát hiện.
Vì thế bốn người tìm vị trí bị che khuất, cứ vậy mà ngồi thành một hàng.
Với hình ảnh như vậy, bất kì người nào đi ngang qua tiệm internet cũng cảm giác được.
Nói thế nào đây nhỉ? Bởi vì là đoàn chiến cho nên có loại soái khí không nói nên lời.
“Mẹ kiếp, các cậu mau đến xem!”
“Gì vậy?”
“Trận 1 đấu 5 lần trước của Tần Thần đã ra video rồi!”
Không sai, các tiệm internet có quy mô lớn đều sẽ chiếu những trận thi đấu Điện Cạnh lên màn hình vào mỗi ngày cuối tuần.
Mà trận đánh kia của Tần Mạc được hoan nghênh nhất.
Nếu muốn biết vì sao nó được hoan nghênh thì vào chơi thử sẽ biết ngay.
Một đấu năm, thời điểm giết chết ba người của đối phương, đại thần rõ ràng đã sắp cạn máu. Vốn tưởng rằng giây tiếp theo đại thần sẽ bị đối phương giết chết, thế nhưng anh ấy lại tiến tới bụi cỏ, lệch sang vị trí khác. Kế tiếp anh xoay người dùng đại chiêu giết một người trước mặt. Sau đó hồi máu, lại dời bước, tiếp tục đứng im.
Ngũ sát, đoàn diệt!
Với thao tác công thủ kết hợp đơn giản như vậy cũng có thể khiến người phát run toàn thân.
“Đẹp!”
“Nam thần duy nhất không giải thích!”
“Tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc Tần Thần đã làm như thế nào? Tôi cũng chơi [Anh hùng] như Tần Thần, chẳng lẽ các cậu không cảm thấy lúc mình chơi trò này rất bình thường sao?”
“Cho dù là [Anh hùng] hay thứ khác, chỉ cần tới tay Tần Thần đều biến thành phần mềm hack. Anh ấy có thể làm người khác không động đậy được một cách chuẩn xác, cậu phải làm quen với việc đó.”
Những người đang ở chỗ này cùng Tần Mạc mà không biết, nếu biết được nhất định sẽ phát điên.
Phó Cửu cũng đang xem video kia, lúc xem tới khúc cuối liền hơi nhíu mày: “Này không phải là vấn đề vị trí.”
“Vẫn là Tiểu Hắc Đào thông minh!” Lâm Phong vừa di chuyển con chuột, vừa đeo tai nghe nói: “Người bình thường không nhìn ra được. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng vấn đề là do vị trí, sau đó nghe đội trưởng nói mới biết được anh ấy đã tính trước. Dùng vô số công thức tính toán là thế giới của học bá biến thái a!”
Phó Cửu nghe vậy liền dứt khoát nhìn sang đại thần đang ngồi cạnh cô.
Người nọ đeo tai nghe, môi mỏng ngậm một điếu thuốc lá, mặc dù là đang lúc chơi game cũng cực kỳ cao quý. Sau khi thấy thiếu niên nhìn anh, Tần Mạc tháo tai nghe xuống, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt thiếu niên.
Hai người ngồi cạnh nhau, khoảng cách càng gần hơn so với ngày thường.
Mọi người đều rõ những loại ghế dựa ở tiệm internet, chúng được đặt rất gần nhau, chỉ cần động đậy là tay đụng tay.
Huống chi hiện tại Tần Mạc còn giữ tư thế đó.
Hơi thở của hai người gần như có thể hòa quyện vào nhau.
Gần đến mức có chút mập mờ.
Nhưng mà đây không phải là điểm quan trọng.
Quan trọng là đại thần nói: “Cho dù bây giờ có người ở xung quanh, cũng không cần quan tâm những con mắt đang nhìn lại đây, bởi vì sẽ không có ai nhìn thấy em đang làm gì. Về vấn đề nên dụ dỗ anh như thế nào, em đã nghĩ kỹ rồi sao?”