ĐẾ VƯƠNG CÔNG LƯỢC

Đêm khuya tĩnh lặng như nước, thủ vệ cửa cung đang ngủ gà ngủ gật thì đột nhiên nghe tiếng ngựa hí từ đằng xa, vội vàng đứng dậy nhìn xem thì thấy một con tuấn mã lao nhanh tới, đến gần mới nhận ra đó là Đại tướng quân Thẩm Thiên Phàm.

Còn tưởng là ai. Thủ vệ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chạy tới giúp hắn dẫn ngựa: ” Sao Tướng quân lại tới đây giờ này?”

” Có ai vào cung trước ta không?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.

“Không có.” Thủ vệ lắc đầu: ” Vẫn luôn yên tĩnh.”

Thẩm Thiên Phàm gật đầu, cũng không kịp giải thích nhiều, ra roi thúc ngựa chạy vào cửa Sùng Dương, trực tiếp đến nơi ở của Ngự lâm quân.

Sau một lát lại có thêm một đội nhân mã đèn đuốc sáng bừng kéo tới, nếu không phải thấy người dẫn đầu là Lưu Cung thì thủ vệ còn tưởng là có người tới gây chuyện.

“Lưu—–” Thủ vệ vừa thốt ra một chữ đã bị xô một cái lảo đảo ngã xuống, mở mắt trừng trừng nhìn nhóm người đó xông vào cung.

Dù đầu óc có phản ứng chậm thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể nhìn ra sự tình có chút dị thường, huống chi Lưu cung đã từ quan từ lâu, quả quyết không thể vào cung lúc này được. Vì vậy thủ vệ vội vàng chạy theo vào, muốn đem sự việc bẩm báo cấp trên.

Phó thống lĩnh Ngự lâm quân tên là Tào Trì, thường ngày nhìn như không hề có dã tâm gì nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Thiên Phàm xuất hiện thì hoàn toàn thay đổi.

“Bắt hắn lại cho lão phu!” Lưu Cung từ xa chạy tới, tàn bạo ra lệnh.

Ngự lâm quân rầm rầm chia làm hai toán, một toán đứng về phía Thẩm Thiên Phàm, nhưng số người còn lại đông hơn lại đứng cạnh Tào Trì.

“Hoàng thượng có chỉ.” Thẩm Thiên Phàm rút kiếm ra khỏi vỏ, giận dữ hét: ” Tróc nã nghịch tặc Lưu phủ, nếu có người phản kháng, giết không tha!”

“Rõ!” Tiếng hô kiêng cường đều đặn vang tận trời xanh.

Trong đại trạch tọa lạc trên phố Chính Văn, Thái phó Đào Nhân Đức còn đang ngủ say thì nghe bên ngoài có người kêu to: ” Lão gia chạy mau, có cường đạo xông vào a!”

Phu nhân ở bên cạnh ngồi dậy, hoảng hốt hỏi: ” Chuyện gì xảy ra?”

Tiếng đao kiếm va chạm ngoài cửa sổ quá mức chói tai, Đào Nhân Đức tuy đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng dù sao cả đời làm quan kiêu ngạo, đã sớm coi nhẹ sinh tử rồi. Hiện tại nhìn thế cục như vậy liền hiểu được trong triều có người không an phận nhưng cũng không quá hoảng hốt. Vội vã mang giày vào, rút đao bên giường ra rồi kéo phu nhân định chạy ra ngoài, bên tai lại truyền đến một tiếng cười khẽ. ” Đào đại nhân, bên ngoài trời lạnh, ít nhất mặc thêm y phục a!”

“Ai nha!” Đào phu nhân lại càng hoảng sợ, người này vào phòng từ khi nào?

“Tây Nam Vương?” Đào Nhân Đức vạn phần khiếp sợ.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bên ngoài toàn là cao thủ, Đào đại nhân tốt nhất ở trong phòng đi thôi.”

“Ngươi…..dám mưu phản?” Đào phu nhân được phu quân mình bảo hộ sau lưng, giận dữ hỏi.

Đào Nhân Đức: “…”

“Phu nhân hiểu lầm rồi, Bổn Vương là tới bảo vệ hai vị.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. “Còn người bên ngoài là ai, tin chắc trong lòng Đào đại nhân cũng biết.”

” Hoàng thượng vẫn mạnh khỏe chứ? Tình hình trong cung giờ ra sao?” Đào Nhân Đức hỏi.

“Hoàng thượng còn ở Giang Nam, nhưng Thẩm Tướng quân đã trở về.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Giải quyết xong đám người bên ngoài đã, nếu còn thời gian, Bổn Vương sẽ vào cung giúp Thẩm tướng quân một tay.”

Đoạn Dao từ trong túi móc ra một nắm độc trùng, một chưởng xuất ra, toàn bộ độc trùng bay vào miệng đám phản quân. Đêm hôm khuya khoắt bị lôi tới đánh một đám người, tự nhiên phải chiếm chút tiện nghi mới không thua lỗ. Lưu Phú Đức bị Đoạn Niệm đâm một kiếm xuyên ngực, miệng phun máu quỳ trên mặt đất.

Phản quân ước chừng có hơn trăm người, mỗi người đều là tử sĩ nên đương nhiên là muốn vung kiếm mạnh mẽ đưa Đào đại nhân vào chỗ chết, nhưng không ngờ được Đoạn Bạch Nguyệt xuất hiện giữa chừng làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch.”

Đào Nhân Đức vội la lên: ” Tây Nam Vương, còn các đồng sự trong triều của hạ quan—-“

“Đào đại nhân không cần lo lắng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. ” Hoàng thượng đã sớm phái người âm thầm bảo vệ.”

” Vậy là tốt rồi.” Đào Nhân Đức thở phào nhẹ nhõm.

” Có thể trở về ngủ chưa?” Đoạn Dao ngáp.

“Chưa.” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người lên ngựa. ” Người đâu! Theo Bổn Vương vào cung!”

Đoạn Dao hai mắt đẫm lệ, sâu sắc cảm thấy mình bị lừa, thì ra không phải chỉ đánh một trận.

Trong cung ánh lửa rừng rực, tiếng chém giết rung trời, nội thị cùng cung nữ thét chói tai chạy trốn, đều thấy như trời sập xuống. Nhiều năm nay, Lưu Cung khổ tâm bày bố, gài vào bên cạnh Sở Uyên lẫn trong quân không ít tai mắt, chính là vì chờ một ngày có thể giúp hắn hoàn thành đại sự. Bây giờ đã khó có thể quay đầu lại, đương nhiên muốn mở đường máu, đem toàn bộ thân tín của Sở Uyên diệt sạch sẽ, sau đó chiêu cáo thiên hạ Sở Uyên bị đâm mất mạng ở Giang Nam, rồi danh tính ngôn thuận triệu hồi Cao Vương Sở Hạng đang bị lưu vong trở về vương thành, đem thứ vốn là của Sở Hạng trả lại nguyên chủ.

Thẩm Thiên Phàm tắm máu chém giết, hai mắt đỏ ngầu.

” Tướng quân nên sớm đầu hàng thì hơn.” Lưu Cung đứng bên ngoài chậm rãi nói. ” Trong cung bây giờ đều là người của lão phu.”

Thẩm Thiên Phàm nắm chặt chuôi kiếm hướng hắn xông tới.

Không chỉ trong cung rơi vào hỗn loạn mà trong hoàng thành cũng rối như tơ vò, phản quân trong một đêm như từ dưới lòng đất trào ra, muốn đem tất cả đại quan trong triều đối đầu với Lưu phủ giam lỏng hoặc bắt làm tù binh, lại bị ảnh vệ do Sở Uyên âm thầm xếp đặt chặn lại, ánh lửa hừng hực rồi tiếng chém giết nổi lên tứ phía, có dân chúng can đảm muốn hé cửa xem trộm một chút liền bị nương tử kéo lỗ tai xách về, muốn xem náo nhiệt gì đây hả??

Thấy Thẩm Thiên Phàm đã có phần lực bất tòng tâm, Lưu Cung cười lạnh, xoay người muốn tới Ngự thư phòng.

“Lưu đại nhân muốn đi đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt cưỡi ngựa chắn phía trước, nhướng mi hỏi.

“Tây Nam Vương?” Lưu Cung cực kỳ kinh ngạc, không hiểu tại sao hắn có mặt ở đây, cũng không rõ đối phương là địch hay là bạn, muốn giúp Sở Uyên một tay, hay là muốn từ tay mình đoạt Sở quốc.

“Nghe nói nơi này có náo nhiệt nên Bổn Vương tới xem.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười. ” Quả nhiên không uổng phí chút nào.”

” Tây Nam Vương có điều kiện gì cứ việc nói thẳng.” Lưu Cung nói.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Bất luận điều kiện ra sao Lưu đại nhân cũng đáp ứng?”

Lưu Cung cắn răng nói: ” Nếu Tây Nam Vương có thể giúp ta hoàn thành đại sự thì từ nay về sau toàn bộ tỉnh Vân Quý đều cắt phân cho ngài.”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Bổn Vương cũng không phải chỉ muốn những thứ này.”

Lưu Cung không hề nghĩ hắn có lòng tham lớn như vậy, bất mãn nói: ” Tây Nam Vương phải hiểu, ta đã đưa ra điều kiện trước nay chưa từng có, nếu là người Sở gia thì chỉ sợ mười sáu châu biên thùy của ngài cũng đều bị thu hồi rồi.”

” Điều kiện như vậy mà cũng dám đem ra khoác lác?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười. ” Thứ mà Sở Hoàng cho Bổn Vương mới chính xác là trước nay chưa từng có.”

“Sở Uyên đáp ứng điều kiện gì, lão phu cũng có thể làm như vậy.” Lưu Cung hạ quyết tâm.

“Thứ Sở Hoàng cho ta, sợ rằng ngươi không cho được.” Đoạn Bạch Nguyệt rút đao ra khỏi vỏ. ” Vẫn là sớm lấy mạng ngươi, mang đi dỗ dành người vui vẻ thì tốt hơn”

“Làm càn!” Lưu Cung lùi về sau hai bước. ” Lên cho ta!”

Sát thủ bốn phía đồng loạt xông lên, Đoạn Bạch Nguyệt cười lạnh một tiếng, đao trong tay xé gió xuất chiêu, kim loại va vào nhau tóe ra vô số tia lửa.

Một nơi khác, có lẽ là vì chưa tỉnh ngủ nên Đoạn Dao hạ thủ có phần tàn bạo hơn rất nhiều, đưa Thẩm Thiên Phàm sang một bên rồi sau đó bắt đầu tung độc trùng khắp nơi, chỉ trong nháy mắt đã đánh ngã một lượng lớn phản quân.

Thẩm Thiên Phàm: “….”

Trận đánh kịch liệt này kéo dài liên tục đến tận bình minh, Sở quân toàn thắng, cha con Lưu Cung bị bắt, lấy tội danh mưu nghịch nhốt vào đại lao, số phản quân còn lại tử thương vô số, quan lại trong triều về phe Lưu gia cũng bị khống chế toàn bộ. Quan viên còn lại trong triều hôm sau đó nơm nớp lo sợ, trước kia trong phòng nghị sự không còn chỗ ngồi thì nay trống trải hơn phân nửa.

“Thái phó đại nhân, Thẩm Tướng quân không bị gì chứ?” Lưu Đại Quýnh lo lắng bất an – trải qua hồi phong ba này, hắn là một trong số ít người Lưu gia còn ở lại trong triều.

Thái phó nói: ” Lưu đại nhân cứ yên tâm, sẽ không làm lỡ chuyện hôn nhân của cháu gái ngươi đâu.”

Lưu đại nhân thích làm mai mối từ vua đến dân chúng đều biết, các quan viên nghe vậy cũng cười ra tiếng, không khí nặng nề vì biến cố đêm qua mang lại cũng tiêu tan phần nào.

Có điều nghĩ lại, dù là thái phó đại nhân đức cao vọng trọng cũng không ngờ rằng Sở Uyên đã sớm nghĩ tới ngày này, âm thầm sắp xếp ảnh vệ bên cạnh bảo hộ bọn họ. Đều thầm cảm thấy may mắn, may là đã không vì nhất thời hồ đồ mà phạm sai lầm.

Thẩm Thiên Phàm tuy rằng bị trọng thương nhưng cũng không quá nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày sẽ ổn. Buổi chiều ngày ôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt tới từ biệt, nói là muốn trở về tây nam.

“Về chuyện Sa Đạt, Tây Nam Vương thấy thế nào?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.

“Lưu gia sụp đổ rồi nên cũng không ai quản hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. ” Còn vì sao Lưu Cung phải đem hắn vào vương thành, vì sao Cổ Lực lại chết thảm đầu ngõ, tất cả đều không liên quan gì đến tây nam, tại hạ cũng không tiện nhúng tay, giao cho Tướng quân thẩm tra được rồi.”

” Ngày đó Tây Nam Vương đã nói, sợ rằng tây bắc lại sẽ loạn.” Thẩm Thiên Phàm lo lắng thở dài.

Đoạn Bạch Nguyệt cùng hắn cáo biệt xong liền dẫn người rời khỏi vương thành, giục ngựa một mạch đi về phương nam.

Mười ngày sau Đoạn Dao mới chậm chạp phản ứng lại: ” Đây là đường về tây nam?”

“Đương nhiên không phải.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp.

Đoạn Dao khiếp sợ há miệng, cái gì gọi là ” Đương nhiên không phải.”??

“Ai nói Bổn Vương muốn về tây nam?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi lại.

“Chính ngươi nói a!” Đoạn Dao bi phẫn, mới mấy ngày trước chính miệng nói.

Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi, không chút cảm giác có lỗi. ” Chúng ta tới thành Thiên Diệp.”

Đoạn Dao tuyệt vọng: ” Đến nhìn người trong lòng ngươi?”

Đoạn Bạch Nguyệt ra roi thúc ngựa chạy một mạch nhanh như tên bắn.

Đoạn Dao rất muốn gào khóc, ngươi hẹn hò thì hẹn hò đi, vì sao không để ta về nhà trước?

Tại Quỳnh Hoa Cốc, Sở Uyên đang nằm trên giường đọc sách, Diệp Cẩn bưng thuốc tới, sau đó muốn chuồn nhanh ra ngoài.

“Tiểu Cẩn.” Sở Uyên gọi hắn lại.

“Tiểu Cẩn cái gì? Chỉ có sư phụ mới được gọi Tiểu Cẩn!” Diệp Cẩn đứng chống nạnh: ” Đã nói với ngươi rồi, phải gọi <vị thần y này>'” Tôn xưng đó, có hiểu hay không! Thật không biết lễ phép!

“Được, vị thần y này.” Sở Uyên nhìn hắn cười. ” Có thể bồi trẫm nói chuyện không?”

“Còn cười được!” Diệp Cẩn ngồi bên giường. ” Là Hoàng thượng mà phải sống những ngày như vậy.”

” Muốn ngồi vững trên long ỷ, dù sao cũng phải trả giá.” Sở Uyên nói. ” Trẫm không cảm thấy ủy khuất.”

Ngươi đương nhiên không cảm thấy ủy khuất a! Mang một đám người tới ăn chùa ở chùa ngày ngày nói chuyện tán dóc, một văn tiền cũng không trả, còn đòi bữa nào cũng phải có thịt.

Diệp Cẩn giận dữ nghĩ, người ủy khuất rõ ràng chính là ta biết không.

“Nghe tiểu đồng nói, ngày mai có khách tới cốc sao?” Sở Uyên hỏi.

“Là Truy Ảnh Cung chủ, đúng lúc đi ngang qua.” Diệp Cẩn gặm quả lê, thuận miệng trả lời.

“Tần Thiếu Vũ?” Sở Uyên có chút bất ngờ.

” Ngươi vậy mà biết người trong giang hồ?” Diệp Cẩn không nghĩ tới hắn sẽ biết.

“Không quen biết, có điều từng nghe Thiên Phàm nhắc tới, võ công cái thế lòng dạ hiệp nghĩa, có vẻ là người có thể làm đại sự.” Sở Uyên nói.

“Đừng nói ngươi muốn kéo hắn đi làm quan.” Diệp Cẩn nhắc nhở. ” Hắn sẽ không đáp ứng đâu.”

“Thật sao?” Sở Uyên có chút thất vọng. ” Hiện giờ chiến loạn ở biên cảnh tây bắc dồn dập nổi lên, trong triều thật sự đang rất cần người, ngoài giang hồ lại có nhiều nhân tài, nếu có thể —–“

“Người khác ta không biết thế nào nhưng Tần Thiếu Vũ chắc chắn sẽ không đáp ứng.” Diệp Cẩn cắt đứt hắn, lặp lại lần nữa.

Sở Uyên đành phải thở dài.

” Lúc trước người người đều muốn tranh ngôi vị Hoàng đế, còn tưởng là cái gì tốt đẹp, rốt cuộc mệt như vậy đó thôi.” Diệp Cẩn hoàn toàn nghĩ không ra.

Sở Uyên cười cười, nâng tay giúp hắn sửa sang lại y phục.

Đừng sờ bậy a! Diệp Cẩn tát hắn một cái, đã nói mọi người cũng không phải quá quen thuộc, cứ táy máy tay chân.như vậy là sao!!!

“Sẽ có người tới đón ngươi ra ngoài sao?” Qua một lúc Diệp Cẩn lại hỏi: ” Có muốn ta đi hỗ trợ truyền tin không?”

“Trẫm đã phái người trở về vương thành.” Sở Uyên nói.” Chắc vài ngày nữa sẽ có người đến thôi.”

Vương thành…. Diệp Cẩn chắp tay đứng trong viện, ngửa mặt lên trời thở dài.

Vậy là còn phải ở chỗ này thật lâu.

Trên quan đạo, Đoạn Bạch Nguyệt ngày đêm liên tục chạy đi, nếu không phải ngựa đều là loại có một không hai thì chỉ sợ đã chết vài con rồi.

“Vội vàng đi rước dâu hay sao?” Nửa đêm hôm đó, Đoạn Dao cáu kỉnh.

Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở: ” Ba canh giờ sau chúng ta lại lên đường.” Nên không có bao nhiêu thời gian để ngủ đâu.

Đoạn Dao lại nằm xuống dưới tàng cây, sống không bằng chết!

Kiếp sau nếu có thể đầu thai thì chắc chắn sẽ chọn nhà nào không có ca ca.

Trong rừng rất vắng vẻ, mọi người lại đi suốt mấy ngày nên ngủ rất sâu, chẳng qua người tập võ tính cảnh giác vốn nhạy bén nên khi nghe có tiếng xé gió lao tới thì ai nấy đều trong nháy mắt tỉnh lại.

Vài trăm cái phi tiêu lũ lượt bay tới, lóe ra ánh sáng yếu ớt màu lam găm vào thân cây, ngay sau đó là một tấm lưới, trên mặt lưới rải rác nhiều móc đã ngâm qua độc. Đoạn Bạch Nguyệt nâng đao gạt tấm lưới ra, mang Đoạn Dao chạy tới một chỗ an toàn.

“Tây Nam Vương.” Tiếng cười như chuông bạc từ rừng sâu truyền tới, sau đó là cánh hoa bay khắp bầu trời. Đoạn Dao trợn trắng mắt, hỏi: ” Nợ phong lưu của ngươi?” Thơm ngào ngạt như vậy, mau nở nụ cười tươi rói đón nhận đi kìa…

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi nghĩ sai rồi, chỉ sợ mục đích của nàng không phải là ta.”

“Thế chẳng lẽ lại là ta sao?” Đoạn Dao bĩu môi.

“Tây Nam Vương có từng suy nghĩ chuyện lúc nào sẽ giao Dao nhi cho ta?” Một nhuyễn kiệu từ trên trời rơi xuống, sau đó có một thiếu phụ xinh đẹp bước ra.

Đoạn Dao: “….”

Bà thím này, ngươi vừa nói gì vậy, có thể lặp lại lần nữa không?

“Lam giáo chủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. “Lúc trước ta từng nói qua, Dao nhi chưa từng học Bồ Đề tâm kinh, giáo chủ tìm sai người rồi.”

“Hắn luyện công phu gì, ta hay ai khác đều biết rõ.” Thiếu phụ từng bước tới gần. “Giao hắn cho ta, có thể đổi được một đường sống cho Tây Nam Vương.”

Lai giả bất thiện, Đoạn Bạch Nguyệt chắn trước người Đoạn Dao, ánh mắt dần tối lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi