ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

Bọn họ đều vì Băng Sơn Huyết Liên mà đến, nhưng hiện giờ bóng dáng của Huyết Liên ở đâu còn chả thấy, ngược lại còn lọt vào vòng xoáy nguy hiểm. Mấy người này đều thuộc dạng thông minh và võ công cao cường, nếu không thì cũng không thể nào theo Trầm Sát thoát ra đây. Nhưng người thì đã chạy thoát, nếu bắt họ phải tiếp tục chờ đợi, thì thật làm khó họ quá.

Lỡ như, lỡ như còn có những mối nguy hiểm khác đang chờ đón bọn họ thì sao? Bọn họ đã bị cái lũ uống rượu say đòi mỹ nhân làm phiền đến nỗi mất ngủ, và nửa đêm sau lại xảy ra biến cố như vậy, bôn ba hoảng sợ đến bây giờ, họ sớm bị đói bị khát bị mệt, chả có tinh lực mà đối phó nữa đâu.

Du Hoảng gật đầu.

"Nếu họ biết chủ tử của chúng ta ở đâu, hắn sẽ nói gì?"

Nguyệt cười, nói: "Hắn sẽ nói, có thể, không ai ngăn cản bọn ngươi."

Câu nói này ý nghĩa gì? Muốn đi, cứ việc, tự mình đi đi, bây giờ ở trên thuyền đường đâu mà thoát? Vậy thì nhảy xuống nước đi! Mời đi không tiễn.

"Có biết Lâu Thất của bọn mình sẽ nói gì không? Nàng sẽ nói, tư thế nhảy xuống phải xinh đẹp nhé."

Du Hoảng trán nổi gân đen, cạn lời lui xuống.

Đánh, họ tuyệt đối không thắng nổi đối phương những ba người, chẳng lẽ phải nhảy xuống dưới nước thật sao? Đợi thôi, đợi.

Rầm rầm.

Đột nhiên trên bầu trời đánh sét, họ còn chưa kịp phản ứng, thì cơn mưa lớn đã đổ ập xuống rồi.

Khổng Tu nhìn lối thoát phía sau, nói: "Cơn mưa này thật quái dị, hơi sai sai!" Nói xong, trên mặt hắn trồi lên sắc thái dị thường, giọng điệu trở nên kích động: "Đây là, đây là vốn giữ mạng của Hiên Viên! Phá Thiên Quyết! Hắn từng nói với ta! Lâu Thất nhất định sẽ trở về, chắc chắn!"

Hắn kích động, nhưng mày bỗng cau lại, ngoài sự căng thẳng, còn trịnh trọng nói với Kim Lão: "Sư thúc, Hiên Viên từng nói với đệ tử, Phá Thiên Quyết cần sử dụng tu vi cả đời mới vận hành được, cho dù Lâu Thất có ra được thì cũng trở thành phế nhân, cái mạng của đệ tử là do nàng cứu, một lát xin sư thúc hộ pháp cho tụi con."

Nghe ý nói của ông, đợi một chút Lâu Thất thoát ra sẽ bị mất hết tu vi, ông muốn độ nội lực của mình cho nàng!

Nguyệt và Kim Lão kinh hoảng.

Tâm trạng của Nguyệt phức tạp cực kì, hắn còn chưa phản ứng kịp sau khi Khổng Tu buông ra lời nói kích động, thì nghe tiếp ông buông ra câu này.

Trong lòng hắn Lâu Thất dường như bản lĩnh đầy trời, bây giờ ép nàng phải từ bỏ toàn bộ tu vi mới có thể thoát thân hay sao? Nàng vừa mới dùng Thạch Tủy Ngàn Năm chẳng bao lâu kia mà, vậy chẳng phải là...

Thế nhưng, Khổng Tu này dám độ cho Lâu Thất tu vi cả đời của mình, khiến hắn cảm thấy chấn động.

"Ý của ngươi là, Thất nha đầu có được trân truyền của tiểu tử Hiên Viên?"

"Đúng vậy, sư thúc, Lâu Thất là đệ tử của Hiên Viên, cũng là con gái nuôi."

Kim Lão đang nói chuyện, lối thoát bên kia đột nhiên có một hình bóng bay ra từ dưới nước, không, không phải một, mà là hai, đè lên nhau!

"Là Lâu Thất!" Kim Lão hét lên.

"Chủ tử!"

Nguyệt cũng vô cùng phấn khích.

"Cứu người!" Khổng Tu đôi tay vừa vỗ, thân hình liền như một con đại bàng bay nhanh về phía của Lâu Thất, hành động cùng một lúc còn có Kim Lão và Nguyệt.

Họ đều nghe được lời nói của Khổng Tu, Phá Thiên Quyết vừa xuất hiện, thì tu vi cả đời sẽ bị phế! Chỉ sợ Lâu Thất không có sức lực bay đáp vào thuyền, bọn họ phải đi tiếp lấy.

Nhưng tốc độ của Lâu Thất không có chậm hơn bọn họ, vào lúc bọn họ phi thân ra, thì thân hình của nàng đã bay vút tới bên đây.

"Các người làm gì vậy?" Lâu Thất hỏi: "Về thuyền về thuyền! Mau lái thuyền chạy!"

Nàng lên tiếng, chân đã đáp lên sàn thuyền, không có ngưng lại, lập tức đi vào một trong những khoang thuyền.

Theo sau lưng nàng có ba người quay về bỗng ngơ ngác, ánh mắt của Nguyệt và Kim Lão đều nhìn sang Khổng Tu.

Chẳng phải nói rằng, Phá Thiên Quyết sao? Không phải nói sẽ đánh mất tu vi của cả đời sao?

Tốc độ của nàng còn nhanh hơn cả bọn họ rốt cuộc là sao vậy?

Không Tu cũng không hiểu, tại sao lại như vậy? Thực sự là Hiên Viên từng nói với ông như vậy mà.

Nếu nghĩ không thông, vậy thì đi hỏi, hỏi thử xem sao.

Ai biết khi họ vừa xông vào khoang thuyền, liền nhiền thấy bóng lưng của Lâu Thất cõng Trầm Sát đặt nằm bằng phẳng trên giường, lật người chàng qua, một tay bèn xé toạc mảnh vải áo sau lưng chàng.

Xoạc một tiếng, hai lớp vải bị xé toạc cùng một lúc, lộ ra toàn bộ cái lưng của Trầm Sát.

Ba người đừng ở cửa đơ như hóa đá. Bọn họ vừa nhìn thấy gì vậy? Nhìn thấy rốt cuộc là gì vậy? Sao nói tu vi cả đời bị phế kia mà? Còn đối xử với nam nhân hầm hố như vậy? Đó là trực tiếp xé nát quần áo của người ta đó, thật là không dám nhìn thẳng!

"Lâu Thất..." Nguyệt cảm thấy tuy mối quan hệ của Lâu Thất và chủ tử của mình thân mật thêm chút nữa cũng không sao, thân là Đế Quân của Phá Vực, có nữ nhân thì sao chứ? Huống chi nữ nhân này là người mà chủ tử yêu quý? Nhưng dù sao thì chủ tử cũng phải đóng vai oai phong lẫm liệt chứ, ngược lại để Lâu Thất dữ dằn như vậy là thế nào?

Lâu Thất nhìn lướt qua, thu toàn bộ phản ứng của bọn họ vào đáy mắt, còn gì mà không hiểu nữa chứ? Nàng đột nhiên phẫn nộ: "Đầu óc của các ngươi đang suy nghĩ bậy bạ gì đó? Ta phải rút châm cho chàng!"

Nghĩ nàng là loại người nào vậy, cho dù có dục cầu bất mãn thì nàng cũng không thể trực tiếp làm gì đó Trầm Sát vào lúc này chứ, huống chi còn chưa đóng cửa!

Xí! Ai dục cầu bất mãn?

Bị bọn họ làm mình cũng loạn theo rồi.

Không thèm đếm xỉa đến bọn họ nữa, nàng định thần lại, đi rút châm trên người của Trầm Sát. Những cây châm đó là nàng dùng thủ pháp đặc biệt để cắm vào, chỉ lộ ra một đầu châm nhỏ xíu, lúc cắm vào thì còn đỡ, nhưng khi rút ra thì phải cực kì cẩn thận, phòng hờ chỉ rút được một hai cây khiến cổ trong đó xông ra theo.

Thấy sắc mặt của nàng nghiêm trọng, tuy cảm thấy kì dị về vụ việc nàng dùng Phá Thiên Quyết vẫn bình thường như chưa xảy ra vấn đề gì, muốn hỏi rõ gấp, nhưng cũng biết bây giờ không phải là thời cơ thích hợp, cho nên mấy người Khổng Tu cũng không dám làm phiền nàng, ngược lại toàn bộ đi ra ngoài để bảo vệ.

Và ngay lúc này, đám người của Du Hoảng đều đến, trong lòng vui mừng, rốt cuộc có thể rời khỏi rồi, không cần bọn họ lên tiếng, vài người đã tự giác đi lái thuyền, trong thoáng chốc, con thuyền này rời khỏi Vân Phong Sơn Trang bằng tốc độ cực nhanh.

May là đoạn đường biển này rất bình yên, không có xảy ra biến cố gì nữa, khiến trái tim lo lắng của bọn họ rốt cuộc cũng được đặt về chỗ cũ.

Rốt cuộc Lâu Thất cũng rút được cây châm cuối cùng ra ngoài, và đống châm này nàng cũng sẽ không dùng tới nữa, trực tiếp quăng xuống nước. Mò từ trong chiếc eo ra một viên dược hoàn, "Nước."

Nguyệt lập tức đi hứng một bát nước, Lâu Thất đỡ Trầm Sát ngồi dậy, đút dược hoàn vào trong miệng chàng, và đút chàng cho thêm hai ngụm nước.

Thực ra đôi mắt của Trầm Sát tỉnh táo và mở suốt, nhưng không thể nói chuyện hay cử động. Chàng chỉ biết nhìn Lâu Thất, người khác nhìn nàng như không có gì hoảng loạn, chỉ có chàng lòng như lửa đốt, cái ánh nhìn cháy bỏng này khiến chàng dường như quên đi nỗi đau tột cùng của cơ thể mình.

Họ gặp gỡ được gì ở nơi này, muốn giải phá được Sinh Linh Tiếu, Lâu Thất phải tốn bao nhiêu tâm huyết, chịu biết bao nhiêu đau khổ, chàng đều chứng kiến tận mắt, và cảm nhận trong trái tim. Bây giờ rõ ràng Lâu Thất đang cố gắng tỉnh táo, ngược lại chàng, sau khi uống thuốc không bao lâu, một nguồn nhiệt lưu như khí thế lôi đình cuốn trôi đi tất cả mọi nỗi đau, dường như chàng chưa từng bị đau như thế. Và thân thể của chàng cũng hồi phục lại bình thường, bắt đầu nghe theo sự chỉ đạo của chàng rồi.

Trầm Sát nhảy lên, liền ôm Lâu Thất vào lòng.

Cùng lúc đó, phụt một tiếng, một ngụm máu phun điên cuồng từ trong miệng Lâu Thất, phun đầy người chàng, đống máu tươi đỏ nhuộm đỏ cả y phục trước ngực chàng, khiến mọi người trở nên lo lắng.

"Thất nha đầu!" Kim Lão tiến lên phía trước, trong lòng Khổng Tu cũng kinh hãi.

Nàng không sao, chẳng lẽ bây giờ mới phát tác ư?

Sử dụng Phá Thiên Quyết, không thể nào không có chuyện được.

"Lâu Thất..."

"Không sao..." Lâu Thất yếu đuối lắc đầu, thị giác chuyển sang phía Kim Lão, "Tiền bối, chỉ sợ lần này ta nhất định phải đoạt được Băng Sơn Huyết Liên rồi."

Vừa dứt lời, nàng liền ngất xỉu trong vòng tay của Trầm Sát.

"Thất Thất!" Trầm Sát ôm chặt lấy nàng.

Kim Lão nắm lấy tay nàng đánh mật, thở phào một hơi: "Nội thương không nhẹ."

Sắc mặt của Nguyệt tái lạnh đi, "Nội thương không nhẹ mà ngươi còn..."

Nhưng Khổng Tu hiểu ý của Kim Lão, cũng thở phào theo: "Chỉ bị nội thương, nói rõ tu vi của nàng không bị phế, không nguy hiểm đến tính mạng!"

Nói xong ông cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, chỉ bị nội thương, điều này tuyệt đối khiến người khác cảm thấy kinh hãi, theo sự hiểu biết của ông, chưa có người nào phá giải được Sinh Linh Tiếu, còn nữa, sử dụng Phá Thiên Quyết chỉ bị nội thương!

"Chủ tử, người còn khỏe chứ?" Nguyệt càng lo lắng cho Trầm Sát.

"Bổn Đế Quân không sao." Ánh mắt trầm ngâm của Trầm Sát nhìn sang Kim Lão: "Băng Sơn Huyết Liên ở đâu?"

"Lão phu dắt các ngươi tới đó." Kim Lão nói.

Vốn dĩ định dắt bọn họ đi, lần này Lâu Thất nói bản thân phải sử dụng tới Băng Sơn Huyết Liên, trong lòng của Kim Lão cũng đang gấp gáp.

Thuyền cập bến, họ phát hiện chả có chiếc thuyền nào trở về đây. Có nghĩa là, những người đi Vân Phong Sơn Trang, toàn bộ đều lưu lại ở nơi đó, vĩnh viễn ở lại nơi đó rồi. Điều này khiến trái tim của đám người Du Hoảng ớn lạnh tột cùng.

Khi Trầm Sát bọn họ vừa xuống thuyền thì họ đã rời khỏi, những người khác đều như con chim hoảng loạn bay tứ tung, Du Hoảng nhìn theo hình bóng của Trầm Sát, cắn chặt răng, dốc sức đuổi theo phía trước.

"Đế Quân, Đế Quân, xin cho phép tại hạ theo đuổi Đế Quân!"

Võ Công của Du Hoảng, cũng có chút danh tiếng ở chốn giang hồ, vốn dĩ hắn đã quen một thân một mình, không bị gò bó, nhưng lần này lại thay đổi chủ ý, hắn quyết tâm đi theo Trầm Sát, điều này có thể nói là, theo Trầm Sát và Lâu Thất. Lần chạy mạng này ở Vân Phong Sơn Trang, trong lòng hắn có một dự cảm, thiên hạ, hoặc sẽ đại loạn. Trong thời buổi loạn lạc, một thân một mình thì thật là nhỏ bé quá đi, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào. Vậy thì tìm một nơi chống lưng bề thế.

Trầm Sát và Lâu Thất đã tỏ ra ý chí kiên cường trong lần nguy hiểm này, và công phu cao thâm khó đoán, khiến Du Hoảng thán phục, muốn hắn đi theo, đương nhiên đối tượng đó phải có gì đó khiến hắn bái phục.

"Du Hoảng." Trầm Sát thấp giọng nói: "Đi tìm vài con ngựa và một xe ngựa đến đây."

Một lát sau, Du Hoảng mới phản ứng lại, đây chẳng phải là ý nghĩa chấp nhận hắn không? Hắn liền vui mừng đáp: "Vâng!"

Chỉ là, khi Du Hoảng trở về là bị người truy sát ở trên đường, hắn chỉ cảm thấy có nỗi khổ không biết giãi bày cùng ai, lúc bắt đầu thì phát hiện ra vài con hãn huyết bảo mã khiến hắn vui mừng tột cùng, nhưng hai con ngựa đầu đàn lại hung dữ vô đối, khiến hắn mất một khoảng thời gian vẫn chưa thuần phục được, đang không cam tâm, có vài tên thị vệ đến, nói ngựa đó là của chủ tử bọn chúng, dám trộm ngựa của chủ tử bộ chán sống rồi hay sao, không nói lời nào liền truy sát hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi