ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

Lâu Tín thở dài, nói một câu: "Cuối cùng cũng có một nơi phong cảnh đẹp, tràn ngập hoa, còn rất an tĩnh nữa." Bọn họ vừa đi qua hố chôn người sống, còn gặp cảQuỷ Ăn Xác, lúc này nhìn thấy một biển hoa lớn như này, đúng là khiến người ta có cảm giác như từ địa ngục lên thiên đường mà.

Lâu Tín vừa nói xong, lại thấy ánh mắt Lâu Thất kỳ quái nhìn hắn: "Phong cảnh đẹp? Còn là nơi yên tĩnh?"

Lâu Thất nghe ngữ khí của nàng có chút lạ, trong lòng chợt động: "Cô nương, chẳng lẽ là thấy màu sắc của những đóa hoa này quá đậm?"

Một rừng hoa lớn, đỏ như lửa, như máu, nhìn gần thì có màu đỏ, nhưng cả một biển hoa lớn chen chúc nhau như thế, lại thêm thời tiết u ám lúc này, nhìn từ xa giống như chuyển từ đỏ sang đen vậy.

Phía xa còn có những gò đất thấp, giữa các gò cũng có đám hoa này mọc lên. Hoa rất nhiều, màu sắc vừa đậm vừa đỏ, giống như một dải máu trên đó vậy.

Lần đầu nhìn thấy, Lâu Tín còn có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này, càng nhìn lại càng thấy màu sắc của nó đậm đến mức khiến người khác hít thở không thông.

"Càng nhìn, đúng thực là màu sắc vô cùng đậm. Chắc là đất ở đây rất màu mỡ a, nên đám hoa này mới nở đẹp như thế." Nguyệt cũng lên tiếng.

Lâu Thất nhìn biển hoa này, thấp giọng nói: "Đây là hoa Bỉ Ngạn."

Mọi người đều kinh ngạc, hoa Bỉ Ngạn?

"Hoa Bỉ Ngạn nở hoa thì không có lá, có lá thì lại không có hoa, hoa lá muôn đời không được gặp nhau. Loại hoa này thường thì sẽ mọc rất nhiều ở bãi tha ma, cũng có người nói nó mọc ở âm phủ. Thế nên, gọi là hoa trên đường đến hoàng tuyền. Hoa Bỉ Ngạn cũng là loài hoa rất hấp dẫn, đỏ như máu, nở rất nhiều trên đường đến hoàng tuyền, thẳng theo đường hoa Bỉ Ngạn mọc, có thể đi từ trần gian đến âm phủ, từ đó, duyên phận con người và tình cảm với trần thế đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể gặp lại."

Mọi người nghe xong không biết tại sao tim lập tức đập nhanh hơn, lại nghe Lâu Thất nói tiếp: "Cũng có truyền thuyết nói, hương thơm của hoa Bỉ Ngạn rất có sức mê hoặc, khi ngửi mùi hương này, có thể khiến người ta nhớ lại bản thân ở kiếp trước. Truyền thuyết nói, loài hoa này đã từng bị một đôi yêu tinh yêu nhau sâu đậm hạ lời nguyền, nhưng hai người họ lại hạ lời nguyền trong lúc luân hồi, bất kể duyên phận mãi không tiêu tan hay tình cảm bất diệt thế nào, vĩnh viễn cũng không thể gặp được nhau. Trong mắt họ, vẻ đẹp của hoa Bỉ Ngạn là vẻ đẹp yêu dị, chết chóc, những điều không may và cả sự chia ly."

Lâu Thất đang nói, tay nàng bỗng có một bàn tay to ấm áp nắm chặt lấy.

Nàng khẽ ngẩng lên, Trầm Sát không nhìn nàng, cũng không có biểu cảm gì khác, nhưng chỉ nhìn đôi môi mím chặt của hắn cũng có thể thấy, lúc này trong lòng hắn rất kiên định.

Nàng khẽ mỉm cười.

Thực ra, những truyền thuyết này là khi ở hiện đại nàng đã từng nghe mà thôi, chính nàng cũng không thể tin được. Nhưng thực sự là hoa Bỉ Ngạn thích sinh trưởng ở những nơi hoang dã như khe đá và bãi tha ma. Có lẽ cũng vì thế người ta vừa thấy nó đã nghĩ ngay đến bãi tha ma, nên loài hoa này mới trở thành loài hoa của sự chết chóc.

Đúng là có chút không giống.

Nàng vừa nói thế, Lâu Tín nào dám nói biển hoa này đẹp nữa? Yên tĩnh, đúng là rất yên tĩnh, hoa xuống hoàng tuyền có thể không khiến người ta cảm thấy yên tĩnh hay sao?

Trần Thập không nhịn được hỏi: "Ý của cô nương, đây là một bãi tha ma sao?"

Phía trước không xa là nơi chôn người sống, chỗ này lại còn có một bãi tha ma nữa? Vậy nơi quỷ quái này còn gọi là cấm địa gì nữa, căn bản chính là một nơi toàn người chết a.

"Nhìn thấy những gò đất kia không? Nếu ta đoán không nhầm thì đó chính là khu mộ." Lâu Thất nói.

"Nhiều mộ như vậy ư?" Lư Đại Lực đột nhiên hỏi: "Lúc nhỏ, ta nghe người lớn trong thôn nói, không thể đi lên mộ của người khác, bởi vì người nằm ở trong đó sẽ cảm nhận được đang đạp lên họ."

"Ta nói tên to con này, người chết có thể có cảm nhận hả?" Lâu Tín trừng mắt liếc hắn một cái.

"Chủ tử, Đế Phi, theo thuộc hạ thấy, chúng ta vẫn nên đi đường vòng thôi." Nguyệt Vệ không đồng ý với Lâu Tín, ngay từ đầu, hắn đã thấy chỗ này không ổn, rất không ổn rồi.

"Không đi đường vòng được."

"Không thể đi đường vòng."

Trầm Sát và Lâu Thất không hẹn cùng lúc lên tiếng.

Nguyệt sửng sốt.

Lâu Thất nói: "Đứa bé Tộc Long Dẫn kia có thể đang ở phía trước."

Cái gì?

"Đứa bé kia ở trong bãi tha ma?" Trần Thập cũng kinh ngạc hỏi.

Lâu Thất gật đầu: "Có thể nó vẫn còn sống, chúng ta nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của nó." Vậy cũng rất khó nói, theo quan sát vừa rồi của nàng, có thể hai ngày trước con đại điểu kia đã bay qua đó, nhưng đã qua hai ngày, đứa bé kia vẫn còn có thể khóc?

Ở đây, nội lực của nàng và Trầm Sát là cao nhất, nên hai người có thể nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non ở xa, người khác lại không thể nghe được.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, nếu đứa bé kia đang ở phía trước không xa, vậy thì thực sự không thể đi đường vòng được.

Lâu Thất có chút hối hận vừa rồi đã kể những chuyện kia với bọn họ, cái này rõ ràng là đã dọa bọn hắn có bóng ma trong lòng mà. Ngay lập tức, nàng nhảy ra ngoài, giơ tay hái một đóa hoa Bỉ Ngạn đang nở, cài lên tóc mai mình: "Nhìn xem, ta có đẹp không?"

Đám Nguyệt đều sờ sờ mũi, Đế Phi, ngài luôn luôn rất đẹp, nhưng Đế Quân đang ở đây, chúng ta nào dám nói ra chứ?

Sau đó liền nghe được một âm thanh thành thực nói: "Đẹp, rất đẹp, cô nương thật sự rất xinh đẹp."

Lư Đại Lực nhìn Lâu Thất, không ngừng gật đầu khen ngợi, đóa hoa Bỉ Ngạn rực rỡ kia cài lên tóc mai không có có trang sức nào của nàng càng khiến màu đỏ càng thêm rực rỡ hơn, tôn lên mái tóc đen như mực của nàng, cùng với dung mạo trắng nõn, lung linh như bạch ngọc, đẹp đến kinh người.

Lâu Thất buồn cười hỏi lại: "Vậy ta đẹp hay Tiểu Cẩm của ngươi đẹp?"

Lư Đại Lực lập tức xoắn xuýt, cô nương tuy đẹp nhưng hắn lại không dám gần gũi, còn Tiểu Cẩm lại rất đẹp, là người hắn muốn lấy về nhà làm nương tử. Cái này, chọn thế nào được đây?

Nhìn dáng vẻ của hắn, mọi người nhịn không được bật cười. Sự sợ hãi và lo lắng về hoa Bỉ Ngạn cũng vơi đi hơn nửa.

"Đi thôi."

Lâu Thất nói xong dẫn đầu đi về trước, Trầm Sát nắm lấy tay nàng.

Hắn nhìn nàng thật sâu, sau đó nắm tay nàng cùng đi về trước. Dường như nàng còn chưa quen dựa dẫm vào người bên cạnh hơn hắn, nói đi là đi, một mình nàng cứ thế đi về trước, hoàn toàn không nghĩ đến việc muốn đến bên cạnh cùng sánh vai với hắn.

Trong xương cốt nàng còn có cảm giác độc lập hơn hắn nữa.

Tuy Trầm Sát hi vọng nàng có năng lực sánh vai cùng hắn, nhưng hắn cũng muốn nàng quen với việc cầm tay hắn đi cùng. Từ đêm ở núi hoang nàng dựa vào lòng hắn cho đến nay, hắn cũng đã dựa vào nàng rất nhiều lần, Nhưng hắn hi vọng, những lúc nàng thấy mệt mỏi, có thể yên tâm chủ động dựa vào lòng hắn. Có điều, cho đến giờ, đều là hắn chủ động nắm tay nàng nhiều hơn.

Cả thể xác và nội tâm nàng vẫn chưa thể hoàn toàn tin tương hắn, có lẽ ngay chính bản thân nàng cũng không hề nhận ra điều đó.

Trầm Sát nắm chặt tay nàng, mím môi lại.

Lâu Thất buồn bực liếc hắn một cái.

Nếu đám Thạch Minh Cơ vẫn chưa chết, cũng có đại điểu đuổi đến, vậy nhất định không thể chạy sang bên này, bởi vì đám hoa Bỉ Ngạn bên này cũng không có gốc nào có dấu vết bị giẫm đạp.

Hoa Bỉ Ngạn mọc chen chúc nhau, một mảnh đỏ rực, cũng không có đường đi. Trần Thập và Lâu Tín đi phía trước, vừa đi vừa cầm kiếm chém hoa mở đường. Những cánh hoa Bỉ Ngạn bay bay, rơi trên đường, mọi người giẫm lên cảm giác như đang đi trên đường máu xuống hoàng tuyền vậy.

Những gò đất trước mặt kia nhìn thì rất gần, nhưng khi đi mới thấy nó còn cách rất xa.

Bọn họ đi rất lâu, nhưng cũng chỉ mới qua hơn nửa biển hoa thôi.

Hoa rất nhiều, mùi hương cũng dần dần nồng hơn.

Trầm Sát giơ tay gỡ đóa Bỉ Ngạn trên tóc Lâu Thất xuống, vứt đi. Thứ này mang điềm xấu, sao hắn có thể để nàng mang trên tóc.

Thế nhưng, khi ánh mắt hắn vừa chuyển từ đóa hoa bị vứt kia lên nhìn về phía Lâu Thất, thì nàng lại rút tay từ trong tay hắn ra, chạy như bay về trước.

"Thất Thất?"

Lâu Thất nhìn thấy giữa khu mộ kia có một ngôi mộ rất cao rất to, nhưng nó lại không quay về bên này. Nàng nghe có tiếng trẻ con khóc truyền tới từ ngôi mộ đối diện, tiếng khóc yếu ớt như có như không, nàng phải nhanh chóng đi cứu, phải nhanh.

Lòng của nàng rất cứng rắn, nhưng với trẻ con vô tội thì nàng lại rất sốt ruột, có thể cứu nhất định sẽ cứu. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ, một đưa trẻ mới có ba, bốn tuổi, một mình cô đơn, sợ hãi ở trong nghĩa địa này, cũng sẽ bị dọa cho đến chết, huống chi trước đó nó còn bị đại điểu bắt bay giữa không trung, không biết có bị dọa chết hồn không nữa.

Đám người Trần Thập thấy hành động của nàng, cũng lập tức nhanh chóng đuổi theo.

Khi Lâu Thất nhìn thấy ngôi mộ này, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ. Xung quanh đều là mộ không có bia, nhưng ngôi mộ này mới thực sự giống một ngôi mộ, nó được tu sửa rất đẹp, trước mộ có khắc bia, ghim chặt vào vùng đất bằng phía trước. Tuy cũng có mọc đầy cỏ nhưng kỳ lạ là không có một cây Bỉ Ngạn nào mọc lên.

Trước ngôi mộ này, nàng cũng không nhìn thấy đứa bé kia.

Hơn nữa, lúc này cũng đã không thể nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc nữa. Trong lòng Lâu Thất quýnh lên, Trầm Sát lại nắm lấy tay nàng: "Đừng hoảng, bên trong có hơi thở yếu ớt."

Hắn chỉ tay vào bia mộ kia.

"Không lẽ đứa bé ở trong mộ?" Lâu Thất đè lại lo lắng trong lòng, quả nhiên cũng nghe được hơi thở yếu ớt gần như không thể cảm nhận kia.

Lâu Thất đi đến, nhìn đám cỏ trước bia mộ có dấu vết bị vật nặng đập phải, hơn nữa trên bia còn có hai ba vết nước cỏ và dấu tay dính máu, nhìn độ lớn của dấu tay chắc là của trẻ con.

"Có lẽ sau khi đại điểu kia bỏ đứa bé xuống, đứa bé đã sợ nó, nên lúc dựa vào gần cái bia này mới vô tình ấn phải cơ quan, sau đó bị rơi vào trong." Lâu Thất vừa nói, vừa ấn thử vào chỗ dấu tay kia một cái, quả nhiên nghe được một tiếng "két", bia mộ kia đột nhiên di động sang bên cạnh, lộ ra một cửa động cao nửa thước.

Lúc này cũng sắp hoàng hôn, hơn nữa vốn dĩ chỗ này đã vô cùng âm u, cho nên đứng ngoài hoàn toàn không nhìn rõ được tình huống bên trong thế nào. Tuy bọn họ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đứa bé kia, nhưng lại không nhìn thấy nó đang ở chỗ nào. Mộ huyệt bên trong không lớn lắm, cảm giác không giống có huyền cơ gì khác.

"Cô nương, thuộc hạ vào xem sao." So thử, ở đây ngoài Lâu Thất thì cũng chi có vóc người Lâu Tín là gầy nhất.

Lâu Thất lắc đầu: "Bên trong không lớn, để ta vào đi."

Lúc này cũng không thể nhìn rõ tình huống bên trong, nàng chỉ có thể dựa vào tiếng hít thở và tiếng vang để xác định. Tuy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lúc này cũng không còn bao nhiêu thời gian để nàng quan sát tỉ mỉ nữa, chỉ có thể vào mang người ra trước rồi nói.

Ngay lúc nàng định đi vào, trên không bỗng có tiếng chim kêu, một trận gió mạnh mang theo mùi máu tanh nhanh chóng ập xuống. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, lập tức giật mình, còn chưa nhìn rõ hình dáng con chim kia, thì đã thấy mỏ nhọn và móng vuốt sắc bén của nó vươn đến đầu họ.

"Giác điểu biến dị! Mau vào trong." Lâu Thất kinh hãi, không quan tâm tình hình bên trong thế nào, lập tức kéo Trầm Sát đứng gần nàng nhất đi vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi