ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

Lần này, Lâu Thất thật sự tức giận rồi.

Nàng vốn nghĩ mình vừa trở về nên tạm thời không để ý tới những người linh tinh bên ngoài, tốt xấu gì cũng để cho các nàng trải qua một buổi tối yên ổn, nhưng những người đó lại không biết quý trọng, muốn ồn ào, muốn chiến phải không?

Vậy nàng sẽ theo cùng là được.

"Thiên Ảnh "

Thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng như vậy, ánh mắt như có lửa, rõ ràng là bộ dạng rất tức giận. Mà có thể làm cho nàng tức giận như vậy thì chứng tỏ cái giường này không chỉ đơn giản là bị động tay động chân mà thôi. Trầm Sát cũng sa sầm mặt lại. Trước khi gọi Thiên Ảnh, hắn không quên giơ tay nắm lấy áo choàng, tự tay phủ lên trên người của Lâu Thất.

Cho dù là ám vệ thiếp thân của hắn thì hắn cũng không muốn để cho người đó nhìn thấy được bộ dạng nữ nhân của mình trong trang phục không chỉnh tề. Lâu Thất lại trợn mắt khinh thường, thật ra áo trong của nàng đã được che kín hết, đối với nàng thì đây đã là áo ngủ rất bảo thủ rồi. Tới lúc này rồi mà hắn còn nhớ tới chuyện này sao?

Thiên Ảnh từ ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt vào: "Đế Quân, Đế Phi."

"Ai từng ra vào tẩm điện của bổn Đế Quân?"

Thiên Ảnh nhất thời kinh sợ: "Vẫn luôn là Nhị Linh cô nương quét dọn và thuộc hạ, ngoài ra chưa từng có người nào từng tiến vào đây."

"Nhị Linh đâu?" Lâu Thất khẽ nhíu mày: "Gọi Nhị Linh tới đây."

Nhị Linh mới vừa đi không bao xa lại bị gọi trở về, vừa nhìn sắc mặt của Lâu Thất không tốt thì nàng vội hỏi: "Đế Phi, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Nhị Linh, ngày hôm nay ngươi có thu dọn giường của Đế Quân không?"

Nhị Linh khẽ gật đầu: "Bởi vì Ưng vệ đại nhân đã nói Đế Quân và Đế Phi sẽ trở về vào ngày hôm nay, nên sáng sớm đã được thu dọn."

Lâu Thất đi tới, nhẹ nhàng cầm một sợi tóc thật dài trên gối lên hỏi: "Như vậy, ngươi để rơi tóc ở trên gối sao?"

Nhị Linh mở to hai mắt nhìn sợi tóc kia, lập tức lắc đầu: "Không, không có khả năng. Lúc cuối cùng thuộc hạ còn vỗ gối nên không có khả năng lại rơi sợi tóc dài như thế ở phía trên mà không biết được."

Lâu Thất đi tới sờ vào tóc của nàng: "Thật sự không phải là tóc của Nhị Linh." Nàng cũng tin tưởng Nhị Linh không có vấn đề gì.

Nhị Linh cắn môi hỏi: "Đế Phi, sợi tóc này có gì không ổn sao?"

"Đúng vậy."

Người khác không nhìn thấy, nhưng Lâu Thất lại có thể nhìn thấy được, ở phía trên cọng tóc bọc có bột phấn trong suốt.

"Ngươi đi cầm một chén nước sạch, sau đó cắt nửa thìa tỏi tới đây."

Nhị Linh rất nhanh đã đưa đồ tới, Lâu Thất ném sợi tóc này vào trong chén nước sạch sau đó đổ nước tỏi xuống, chỉ thấy nước vốn trong vắt lại đột nhiên dần chuyển thành màu hồng nhạt, rất nhanh lại biến cả bát nước trong thành màu đỏ.

Lúc này, cho dù là Trầm Sát cũng phải biến sắc. Xem ra, chỉ một sợi tóc nhỏ này cũng đã được người ta tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị.

Hắn nhìn Lâu Thất, Lâu Thất nói: "Bùa chú Tây Cương."

Trong mắt Trầm Sát đột nhiên dâng lên sự phẫn nộ: "Tây Cương, được, được lắm." Lại là Tây cương! Trước đó bọn họ đã giết mấy tên gian tế Tây Cương ẩn náu ở Cửu Tiêu Điện, lẽ nào bây giờ lại có người của Tây Cương lẻn vào sao?

"Bùa chú này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy đâu." Lâu Thất cũng không hề thả lỏng, nàng nhìn cái giường lớn, nói: "Chắc chắn sẽ không chỉ có một sợi tóc bị động tay động chân. Cả cái giường này cũng làm cho ta có cảm thấy rất khó chịu."

Nàng biết người tới lần này nhất định là cao thủ về bùa chú, nàng vẫn chưa từng gặp được thứ gì có thể hạ chú mà chỉ làm cho nàng cảm thấy khó chịu nhưng nhất thời không nhìn ra được manh mối như vậy.

Quan trọng nhất là bây giờ nàng thật sự còn không nhìn ra bùa chú này có tác dụng gì. Nàng cũng không thể để cho Trầm Sát thật sự nằm trên đó thử nghiệm được.

Sắc mặt Trầm Sát nặng nề: "Người đâu?"

Lúc này, Thiên Nhất mới đẩy cửa tiến vào, Trầm Sát lạnh lùng nói: "Đi điều tra rõ ràng xem hôm nay có ai từng tới tẩm điện của bổn Đế Quân."

"Dạ."

Khi Thiên Nhất đi điều tra, Lâu Thất lại đi tới bên giường, Trầm Sát muốn đi tới thì nàng lại đẩy hắn ra: "Bùa chú này là nhằm vào chàng, chàng không nên tới đây."

"Vậy còn nàng thì sao?"

"Ta không sao đâu." Lâu Thất kết một thủ quyết, quay tay ấn vào mi tâm của mình. Nàng cần phải tỉnh táo, hơn nữa, nàng luôn cảm thấy bùa chú lần này có gì đó không đúng, đây là cách thức che giấu với nhiều tầng búa chú, nếu như nàng không cẩn thận quan sát rõ ràng thì sai một chút thôi cũng sẽ có phiền phức.

Chờ sau khi nàng thả tay xuống, nàng tiếp tục nhìn vào cái giường lớn này, sau đó nàng không nhịn được hít một hơi lạnh.

"Nàng thấy cái gì vậy?" Hàng lông mày rậm của Trầm Sát nhíu lại, hắn rất muốn kéo nàng quay về bên cạnh mình.

Thiên Ảnh tiến lên một bước: "Đế Phi, thuộc hạ có thể hỗ trợ gì không?"

Lâu Thất không quay đầu lại mà chỉ khoát tay áo nói: "Ngươi cũng không nên tới đây, bùa chú này dường như là nhằm vào nam nhân. Nhị Linh, ngươi tới đây."

Bùa chú này...

Trên cả cái giường lớn đều giống như có một lớp sương hồng nhạt bay lên, mà ở trong sương hồng nhạt này lại có thể nhìn thấy được rất nhiều hạt màu đen rất nhỏ đang nổi trôi.

"Chú dược." Nàng khẽ nói.

"Chú dược là cái gì" Trầm Sát hỏi.

Đầu tiên, Lâu Thất khẽ bảo Nhị Linh đi chuẩn bị một tấm vải màu trắng qua, sau đó nàng xoay người nói với Trầm Sát: "Nếu không chàng tới Thiên điện nghỉ ngơi trước đi, ở đây cứ giao cho ta là được."

"Bổn Đế Quân chờ nàng." Trầm Sát không hề nhúc nhích chỉ đứng ở phía sau, hắn chỉ chờ nàng có gì không ổn sẽ lập tức cứu nàng ra.

Lâu Thất cũng không khách khí với hắn nữa, nàng biết Trầm Sát cũng là một người nói một không ai dám nói hai.

"Chú dược lại còn dùng thuốc bột, kèm thêm bùa chú, nghiền nát thuốc bột thành bột phấn cực nhỏ, nhỏ đến mức mắt thường gần như nhìn không thấy được, sau đó lại dùng bùa chú để hạ chú những bột phấn này tới nơi cần thiết, bùa chú kèm theo bột phấn sẽ theo hơi thở tiến vào trong thân thể, lập tức được thân thể hấp thu, không có cách nào giải trừ được loại bùa chú này." Lâu Thất vừa nói hết câu thì mười ngón tay lại kết thủ quyết thật nhanh. Ở trong không khí, ngoại trừ Lâu Thất thì không ai nhìn thấy được bột phấn màu đen theo sự điều khiển của nàng tập trung lại cùng nhau, giống như bị hấp dẫn tụ lại về phía tay của nàng.

"Chú thuật màu hồng nhạt, có khả năng liên quan tới nữ nhân."

"Đế Phi, vải đã được cầm tới rồi." Nhị Linh vội vàng chạy tới.

"Mở ra, Nhị Linh, đứng ở nơi đó đi." Lâu Thất chờ nàng mở tấm vải ra thì hai tay chậm rãi di chuyển đến trên tấm vải, những bột phấn này đều theo tay của nàng ra hiệu mà bay tới trên tấm vải, sau đó tất cả đều dính vào tấm vải.

Rất nhanh, những bụi phấn này đều được hấp thụ hết, chỉ còn lại có những sương mù hồng nhạt. Chú dược này, nàng vừa chỉ giải thuốc, còn chưa có giải được lời nguyền.

"Chuyện này..." Lâu Thất đang nghiêng đầu nghĩ biện pháp thì đột nhiên trong lòng chợt nảy ra ý định. Bây giờ nàng đã giải phần thuốc, còn lại phần nguyền. Mặc dù có thể đoán được là ai hạ nhưng lại không rõ nó có tác dụng gì, nếu như vậy, có phải nên thử một chút hay không?

Tròng mắt của Lâu Thất xoay chuyển, nàng xoay người lại hỏi Trầm Sát: "Bây giờ ta có thể khẳng định là chú dược này chắc hẳn không phải muốn lấy tính mạng của chàng, nhưng cụ thể thế nào thì ta lại thật sự không biết được, chỉ có điều chú dược màu hồng nhạt thì hẳn có liên quan tới nữ nhân, chàng cảm thấy có thể..."

Nàng còn chưa nói hết lời thì ánh mắt của Trầm Sát đã lóe lên, nói: "Trước đây khi đánh hạ thành Phá Vực, trong phủ thành chủ có một dũng tướng tên là Chu Thắng, hắn có một cây đại đao vô cùng uy phong với sức lực cũng rất mạnh. Tuy nhiên, người này lại bị rỗ mặt, thiếu răng cửa nên nói chuyện lọt gió, hơn nữa toàn thân cực thối. Trước đây bổn Đế Quân thấy hắn luyện một thân công phu cũng không dễ dàng nên vẫn chưa giết hắn, hai năm qua vẫn nhốt ở trong lao tù, nếu cần thì có thể bảo Hoa Vu Tồn lập tức thả hắn ra."

"Phì..."

Lâu Thất nghe hắn nói xong thì không nhịn được cười. Tuyệt vời. Không ngờ hắn thoáng cái đã hiểu được ý của nàng, hơn nữa còn lập tức tìm ra được một người như thế.

Muốn cho một người như vậy tiến vào tẩm điện của Trầm Sát ngủ, Trầm Sát tuyệt đối sẽ không đồng ý. Hơn nữa, dù cái giường này đã được phá giải chú dược và thu dọn sạch sẽ thì hắn cũng sẽ không ngủ tiếp, cho nên cuối cùng hắn quyết định chuyển cái giường kia ra ngoài, đặt ở một chỗ hẻo lánh trong Tam Trùng Điện, Hoa Vu Tồn đưa người bị giam giữ tới, điểm huyệt đạo của hắn, để cho hắn ngủ một giấc ở trên giường này.

Cả đêm này, Trầm Sát theo Lâu Thất tới ngủ ở Thiên điện, Lâu Thất cắn răng, quyết định phải nghĩ biện pháp tranh thủ đòi được một cung điện cho mình, sao có thể để cho người chưa cưới ngủ cùng một giường được.

Đế Quân trở về, lần này nghị sự thì mọi người cũng không phải đến trong phòng nghị sự rồi ngồi xuống nói chuyện giống như trước kia nữa, mà bắt đầu hình thức lên triều.

Khi trời còn chưa sáng, Lâu Thất đã bị lôi từ trong chăn ra, nàng thiếu chút nữa thì nổi giận.

"Nàng cùng bổn Đế Quân lên triều đi."

Lâu Thất bất đắc dĩ: "Chàng có biết cái gì gọi là hậu cung không được tham gia vào chính sự không hả?"

Trầm Sát nhíu mày: "Chưa từng nghe qua những lời này. Lần này là lần đầu tiên lên triều, nàng là Đế Phi cũng phải tham gia. Còn có sau này nữa, ngày đầu tiên lập quốc, nàng cũng phải tham gia. Thời gian còn lại nàng chỉ để ý tới cái giường kia cũng được, bổn Đế Quân cũng không nói gì nàng."

Lâu Thất che trán.

Tuy nhiên, vừa nghĩ tới ngày hôm nay còn có kịch vui để xem thì tinh thần nàng cũng tỉnh táo lại: "Được, đi thì đi."

"Người đâu."

Nhị Linh dẫn theo thị nữ nâng một bộ trang phục tiến vào. Lâu Thất vừa nhìn thấy bộ trang phục kia lại cảm thấy bất đắc dĩ một hồi.

Cửu Tiêu Điện thật ra rất lớn, tuy nhiên Lâu Thất còn chưa hoàn toàn đi hết các nơi. Thời gian nàng ở đây cũng không lâu, lần này đến đại điện nàng mới biết hóa ra Nhị Trùng Điện lại lớn như vậy, một cung nối với một cung, một điện tiếp theo một điện.

Trầm Sát mặc áo bào màu đen tuyền thêu tơ vàng và tơ đỏ, dáng người hắn cao lớn đứng thẳng như cây tùng, tóc buộc kim quan, có vài phần khí thế của bậc hoàng đế.

Điều làm cho Lâu Thất bất đắc dĩ nhất chính là trang phục của nàng đang mặc là phượng bào vàng thêu tơ đỏ, nghe nói là tú nương đã làm gấp trong một tháng nên cực kỳ đẹp mắt và tinh tế, sau khi mặc vào, nàng cũng không nhịn được mà ưỡn thẳng lưng. Không phải hoàng hậu mà đã được mặc phượng bào trước rồi sao?

Bọn họ đi qua dãy hành lang thật dài, Lâu Thất đột nhiên nhận thấy được vài ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng thoáng nhìn lướt qua, đại khái đoán được đó là ai, nhưng nàng cũng không dừng bước lại.

Nàng sóng vai cùng Trầm Sát rời đi, Nguyệt và Ưng đi theo ở phía sau, Nhị Linh đi ở bên cạnh Lâu Thất, phía sau còn có tám gã thị vệ.

Lâu Thất đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, sau này trong Cửu Tiêu Điện sẽ có thái giám sao?

Lúc này, nàng nhìn thấy Tuyết vệ.

Tuyết vệ đứng ở bên ngoài đại điện, chỉ có một mình nàng ta đứng lẻ loi ở nơi đó, các quan viên khác còn phải ở ngoài cửa Nhị Trùng Điện chờ cửa điện mở ra, Tuyết lại ở trong Nhị Trùng Điện, cho nên chỗ này chỉ có một mình nàng ta chờ.

Ban đầu, nàng ta cho rằng lần đầu tiên lên triều, nàng ta chí ít có thể đứng ở vị trí như Ưng và Nguyệt, theo bọn họ đi qua, đó cũng là một loại vinh quang.

Nhưng Đế Quân lại nói nàng ta chờ ở đây là được.

Vì sao? Tuy rằng nàng dựa vào quan hệ từ khi còn bé với Đế Quân để tiến vào một trong tứ vệ, nhưng dù sao nàng cũng là một trong tứ vệ mà?

Nàng một mình đứng trong gió rét, nhìn Lâu Thất mặc phượng bào trên người, cùng Trầm Sát sóng vai đi đến, ngọn lửa đố kị trong lòng đã nhanh chóng thiêu đốt khắp toàn thân.

Dựa vào cái gì? Rốt cuộc là dựa vào cái gì chứ?

Tuyết không nhịn được tiến lên một bước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi