ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

Trầm Sát quả nhiên có biết, trước đây hắn cũng từng dạy cho những người này, lúc này hắn mới nhớ ra, hắn cũng nên dạy Lâu Thất, nên dạy cho nàng.

Bây giờ hắn chỉ muốn nàng cái gì cũng biết. Như vậy cho dù gặp phải chuyện gì nàng chí ít cũng có thể đối phó. Khi nàng vừa kêu lên hắn đã lập tức biết được sự việc cực kỳ không ổn, tốc độ nàng lao về phía Ưng nhanh tới nỗi hắn cũng giật mình. Lúc này, mặc dù hắn biết tình hình rất cam go nhưng hắn vẫn không thể khống chế việc mình cảm thấy hơi ghen.

Thái độ lo lắng ban nãy của Lâu Thất, lẽ nào nàng lo lắng cho Ưng tới vậy sao.

Nhớ tới trước đây nàng và Ưng thường xuyên đùa giỡn, Trầm Sát lại nhớ tới nội dung ghi chép của các phạm nhân mà Hoa Vu Tồn giao nộp cho hắn, làm thế nào để nhận ra một người con gái thích ngươi, trong đó có một điều có cô gái càng thích ngươi sẽ càng hay cãi cọ với ngươi, thích làm trái trược lại với ngươi, có lúc cãi cọ tới mức nàng ta cũng không biết rằng đã thích ngươi, chỉ những thời khắc đặc biệt mới đột nhiên nhận ra được tâm ý của mình.

Lâu Thất không lẽ nào thích Ưng, nhưng bình thường không nhận ra, bây giờ tới lúc nguy hiểm sống còn mới phát hiện ra?

Thời khắc sống chết, đế quân đại thần ghen rồi... rất là ghen...

Ưng tiến vào trạng thái giả chết, kỳ lạ là con kiến đỏ kia lập tức dừng lại, Lâu Thất dựng ngược tóc gáy, truyền âm cho Trầm Sát.

"Thứ này gọi là kiến Xích Băng, còn nhớ muỗi ăn xương không? Thứ đó gặp phải kiến Xích Băng cũng phải gọi là sư phụ, chàng đừng cử động, nín thở. Nó gần như vô địch nhưng có một nhược điểm chính là nó bị mù, nó chỉ có thể nghe thấy hoặc cảm thấy hơi thở của vật thể sống, hơn nữa chỉ có thể nghe được hơi thở của vật thể sống cách nó năm bước, một khi nghe thấy nó sẽ lập tức nhào lên người, sau đó chui vào trong cơ thể, thức ăn của nó là xương."

Lâu Thất nói vậy Trầm Sát mới phát hiện ra nàng đứng cách Ưng năm bước, trong lòng hắn lập tức thở phào.

"Âm thanh kỳ lạ mà họ nghe được ở trong thi thể chính là vì đám kiến Xích Băng này ăn xương sao?" Trầm Sát hỏi.

Lâu Thất đáp: "Đúng vậy."

"Nói như vậy trong năm thi thể này đều có kiến Xích Băng, nếu như chúng bò ra..." Trầm Sát cũng cảm thấy khiếp sợ.

"Kiến Xích Băng sau khi ăn no sẽ ngủ đông, không ra ngoài nữa." Lâu Thất nhớ tới những ghi chép trong Kỳ Vật Chí của lão đạo sĩ thối lại cảm thấy dựng tóc gáy.

"Bây giờ là đầu hạ, sao chúng lại ngủ đông?"

"Chàng không thấy lạnh sao?" Lân Thất dựa lại gần hắn: "Kiến Xích Băng có kĩ năng tự giảm nhiệt độ, thứ này sao có thể tồn tại chứ? Ta còn tưởng rằng là lão đạo sĩ thêu dệt ra để dọa ta, sao lại thực sự có thứ này được?" Càng nói nàng càng giống như tự lẩm bẩm một mình.

"Có kĩ năng tự giảm nhiệt độ?"

"Ừ, thế nên mới gọi là kiến Xích Băng, sau khi bọn chúng ăn xương sẽ nhả ra khí lạnh, khí lạnh này rất đáng sợ, có thể đóng băng những động vật nhỏ bé và thực vật yếu ớt ở xung quanh." Lâu Thất nhìn kiến Xích Băng trên cánh tay Ưng.

"Chúng không rõ vải là thứ gì, vì thế phải tới lúc tiếp xúc với da mới chui vào cơ thể. Nhưng không thể tấn công nó vì một khi tấn công, hành động của chàng chắc chắn không nhanh được bằng nó, chưởng phong chưa tới nó đã có thể cảm nhận được và lập tức chui vào, sau khi chui vào người thì sẽ chả còn cách nào để lấy ra được."

Hơn nữa, nó vừa chui vào người sẽ lập tức ăn xương, cho dù chỉ ăn một cái lỗ nhỏ cũng đủ để khổ sở rồi.

Lần này Lâu Thất thực sự hết cách. Lão đạo sĩ cũng không biết phải đối phó với thứ này ra sao, ông ta chỉ mô tả sơ sài rằng không được lại gần quá năm bước sẽ không sao.

Nhưng bây giờ phải làm sao? Ưng cũng không thể nào cứ giả chết mãi được, sẽ không thể nhịn lâu.

Còn nữa trong năm thi thể kia không biết có bao nhiêu con kiến Xích Băng, không biết khi nào chúng ăn no ngủ đông, nhỡ nó chưa ăn no, chui ra khi đang chôn xác thì phải làm sao?

Vì thế năm thi thể kia bây giờ không thể di chuyển.

Lâu Thất thực sự bực bội.

Trầm Sát nói: "Cũng không khó, chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho chúng là được. Bảo đám người Trần Thập đi săn động vật về đây."

Nghe hắn nói vậy, Lâu Thất lập tức hiểu ý của hắn, mắt nàng phát sáng: "Vẫn là chàng thông minh? Sao ta lại không nghĩ ra chứ? Tìm con to to lại đây!"

Tư duy của nàng thực ra đã đi vào một vòng luẩn quẩn, cứ nghĩ rất khó rất khó, rất đáng sợ, nhưng lại quên mất không nghĩ về hướng căn bản nhất.

Trên núi vốn dĩ rất dễ săn được thú rừng, nhưng thực tế khiến họ rất rầu rĩ, vì khai phá đồi núi nên rất nhiều động vật đã chạy vào sâu trong núi, còn một điều nữa là Lâu Thất đoán có khả năng là do kiến Xích Băng ở đây, nhiệt độ quá lạnh, những động vật kia rất nhạy cảm, đều sợ hãi bỏ chạy cả rồi.

Kiến Xích Băng trên tay Ưng cũng không động đậy, khiến hắn vô cùng căng thẳng, nhìn nó chằm chặp.

Sau cùng Trầm Sát nghiến răng: "Đi dắt một con ngựa lại đây!"

Lâu Thất giật mình, hi sinh một con ngựa? Có thể là do sau khi xuyên không tới đây có được Đạp Tuyết, nàng rất có cảm tình với ngựa.

Đã hết cách rồi, Hồ Huống Chi kéo một con ngựa già, gầy gò bước tới, nếu như Trầm Sát không cố kéo nó tới, con ngựa này sẽ không dám lại gần. Cuối cùng nó bị nội lực đẩy vào, con ngựa vừa mới tiến vào phạm vi năm bước, Lâu Thất và Trầm Sát còn chưa nhìn rõ con kiến Xích Bắc kia di chuyển thế nào, nó đã ngay lập tức ở trên người ngựa già, hơn nữa họ còn chưa kịp phản ứng gì thì nó đang chui thẳng vào trong da thịt của ngựa, trên mình ngựa lập tức xuất hiện lỗ nhỏ kinh tởm giống như trên ngực thi thể kia.

Con ngựa đó ngã ngay xuống đất, toàn thân co giật không kêu lên được tiếng nào.

"Trời ơi..."

Lâu Tín đứng ở phía xe không kìm lòng được lẩm bẩm kêu lên: "Một con kiến nhỏ như vậy mà có thể giết chết một con ngựa chỉ trong tích tắc!"

Tiếng ăn xương rợn người lại bắt đầu vang lên.

Lâu Thất giơ tay ra vỗ vai Ưng, nói với Trầm Sát: "Mau gọi hắn tỉnh lại."

Ưng trở dậy nhưng vì ức chế quá lâu, giả chết trong thời gian dài, hắn lập tức ngã về phía Lâu Thất, Lâu Thất đưa tay đỡ hắn theo phản xạ.

Trầm Sát ánh mắt lập tức tối lại, đưa tay đỡ lấy Ưng, sau đó tránh khỏi người nàng.

Đợi tới khi họ lùi ra xa trăm mét mới đồng loạt thở phào, thứ đó thật đáng sợ. Lâu Thất nói với Ưng: "Cánh tay của ngươi chắc lạnh cóng rồi phải không? Hồ Huống Chi, dẫn Ưng vệ đi tìm đại phu lấy dầu nóng xoa bóp cho tới khi cảm thấy nóng ran lên thì thôi."

"Tuân lệnh." Hồ Huống Chi lập tức đỡ Ưng đi.

Trâu Lễ cũng lạnh tới mức môi tái nhợt: "Đế quân, đế phi, những thi thể kia thì phải làm sao?"

"Đốt đi, đốt hết đi." Lâu Thất nói, "còn nữa, nơi phát hiện ra thi thể chắc toàn bộ kiến Xích Băng đều đã theo tới đây rồi, như vậy cũng tốt, một lần đốt hết. Ngươi đừng nói với ta vẫn còn phải tới đó để kiểm tra, ta nói cho ngươi biết, ta không đi đâu."

Nàng vừa mới về tới Phá Vực, lần này còn chưa kịp nghỉ ngơi gì, hôm qua tới, tối qua đã có kẻ gây rắc rối, dược chú hành hạ nàng tới nửa đêm mới có thể nằm nghỉ, kết quả mở mắt ra đã bị kéo đi lên buổi chầu sớm, tranh cãi cả buổi khiến nàng khô cả miệng, mới chỉ ăn được bữa sáng muốn hắn dẫn nàng đi hóng gió cho thư thả, sau khi đi một vòng về ngủ tiếp, không ngờ lại gặp phải chuyện bên này, kiếp trước nàng đã gây ra bao nhiêu tội nghiệt để kiếp này phải long đong lận đận tới vậy? Từ khi mới mấy tuổi đầu đã không được nghỉ ngơi, lẽ nào thực sự không thể để nàng sống những tháng ngày ăn no chờ chết được sao?

Nghĩ tới đây nàng lại rầu rĩ nhìn Trầm Sát, hỏi hắn một vấn đề.

"Chàng nói xem, tại sao ta lại cứ bận rộn tới vậy?" Còn không đợi hắn trả lời, nàng lại tự nghiêm túc tiếp lời: "Đây hoàn toàn là vì ta là thiên tài! Ôi, có một câu nói đã giải thích tất cả, người tài thì vất vả."

Nàng thở dài: "Chàng nói xem, mẹ ta sinh ra ta là người vô song tuyệt thế thế này cũng đúng là rất lợi hại!"

Khóe miệng Trầm Sát co giật.

Cho tới cả Trần Thập và Lâu Tín đi sau cũng không khỏi rùng mình.

Lạ thật, rõ ràng bình thường bọn họ cũng thấy nàng thực sự rất lợi hại, nhưng nghe nàng tự khen mình như vậy sao bọn họ vẫn thấy mình chao đảo trong gió?

Sau khi trở về phải giải thích việc này như thế nào đương nhiên không phải phận sự của nàng, nàng kịch liệt yêu cầu lên đợi trong xe ngựa, Trầm Sát muốn kéo nàng cùng xử lý công việc nàng lập tức chui ngay vào trong xe, đánh chết cũng không ra, cuối cùng Trầm Sát cũng không nỡ ép buộc nàng.

Trần Thập và Lâu Tín đi một vòng, mang về cho nàng một ít quả dại. Lâu Thất dựa vào trong xe ngựa ôm gối ăn trái cây tươi ngon, không khỏi cảm thán: "Như thế này mới đúng chứ."

"Cô nương, kiến Xích Băng chỉ cần đốt đi là được sao?"

Lâu Thất ừ một tiếng: "Chắc là được, thứ đó chắc đốt sẽ chết, có điều cũng chính vì chúng chui trong thi thể nên lửa phải lớn, có thể lập tức bao bọc thi thể, nếu như chúng ở bên ngoài với tốc độ của chúng chắc chắn lửa chưa kịp đốt tới chúng đã chạy mất rồi.

Vì thế bây giờ là thời điểm tốt nhất để đốt thi thể, cũng không được chạm vào những cái xác đó, chúng đang ngủ đông, động tác sẽ chậm hơn một chút.

Trầm Sát xử lý việc này mất nửa canh giờ, Lâu Thất cũng mặc kệ, dù sao thì trong xe rất thoải mái, ăn xong trái cây nàng liền nằm ngủ trong xe. Sau đó nàng cảm thấy Trầm Sát lên xe, tâm trạng liền thả lỏng, ngủ càng say hơn, tới khi xe bắt đầu đi về nàng cũng không biết.

Người của Cửu Tiêu Điện nhanh chóng nhìn thấy cảnh mà họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Đế quân ôm đế phi xuống xe ngựa!

Động tác của hắn rất từ tốn nhẹ nhàng, đế phi nằm ngủ trong lòng hắn, đế quân ôm đế phi vào Tam Trùng Điện, bước đi chậm rãi.

Họ có thể dùng đầu mình đảm bảo, cả đời này chưa từng nhìn thấy đế quân dịu dàng như vậy bao giờ.

Tin này đương nhiên cũng truyền tới khách điện.

Phi Hoan nghe xong tức tới mức lại muốn ném hết đồ đạc đi. Nhưng từ sau khi sự việc của buổi chầu sớm truyền đi, thái độ của những thị nữ kia đối với cô ta cũng thay đổi hẳn.

Thậm chí còn có người nói với cô ta, Thúy Hoa cô nương bớt giận, bình nước cốc nước lần trước đã bị cô ném rồi, ở đây chỉ còn lại một bộ, nếu ném tiếp khi uống nước sẽ không còn mà dùng nữa.

Vốn dĩ trong lòng Phi Hoan thích Tây Trường Ly, cô ta cho rằng mình tới Phá Vực cũng chỉ là một nhiệm vụ, cô ta không hề để tâm tới Trầm Sát, nhưng sau khi bị đả kích mạnh như vậy, cô ta nảy sinh lòng phản kháng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi