ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

Bây giờ, Lâu Thất đã hỏi câu như thế, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu không chẳng ai còn dám hỏi chuyện này.

“Đại tuyển bắt đầu.” Giọng Trầm Sát vang lên.

Tiếng nhạc dập dình, nữ chủ sự đứng ra, cung kính hành lễ với Trầm Sát rồi nói, “Bẩm Đế Quân, sau vòng sơ tuyển có 21 người được chọn đề vào tuyển đế phi Cửu Tiêu Điện, mời Đế Quân đích thân tuyển chọn.”

Cuối cùng, sẽ do Trầm Sát đích thân tuyển chọn.

Lúc này, ngồi ở bên trái anh chính là Nạp Lan Đan Nhi, người của Vấn Thiên Sơn. Khi nãy Lâu Thất được anh ta đưa ra, Nạp Lan Đan Nhi đã cắn răng khó chịu, thế nhưng trước đó đã có người bị Trầm Sát đe dọa nên cô không lên tiếng. Lúc này nghe nữ chủ sự lên tiếng cô liền cười nói, “Trầm Sát ca ca, nghe nói 21 cô gái đều đã chuẩn bị tài nghẹ riêng. Thế nhưng chúng ta xem hết biểu diễn của họ thế phải biết tới khi nào? Như thế cách tuyển chọn này chẳng phải quá mệt mỏi hay sao?”

Trầm Sát nhìn Lâu Thất, anh nhìn thấy nụ cười trong mắt của Lâu Thất, rồi quay sang nói với Nạp Lan Đan Nhi, “Hả, vậy Nạp Lan cô nương có cao kiến gì sao?”

“Hay là thế này, chia 21 người thành 3 nhóm, mỗi nhóm bảy người. 7 người cùng tổ sẽ cùng thể hiện tài nghệ. Dù sao thì sảnh cũng lớn, chắc không vấn đề gì.”

Lâu Thất cảm thấy khá bất ngờ với chủ ý của Nạp Lan Đan Nhi. Chủ ý này không tệ, hoàn toàn có thể thực hiện được.

Thế nhưng cô cho rằng được thì người khác lại thấy hơi tùy tiện.

Một chủ sự của vùng Phá Vực đứng dậy nói, “Nạp Lan cô nương, sao có thể như thế được? Cần biết rằng, mỗi người đẹp biểu diễn tài nghệ khác nhau, cùng biểu diễn chẳng phải sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, như vậy sẽ rất loạn hay sau?”

Ánh mắt của Nạp Lan Đan Nhi lạnh lùng, rồi bay vụt qua, một tia sáng vụt lên, một tiếng rít vụt lên trong gió. Ngay sau đó chủ sự kia bị cây roi của cô quấn lấy keo lôi đi một đoạn rồi rơi xuống. Tên chủ sự hộc máu mồm, bị trọng thương.

Mọi người xôn xao, có người lập tức đứng bật dậy nhìn Nạp Lan Đan Nhi với ánh mắt phẫn nộ. Thế nhưng khi mà Trầm Sát chưa mở miệng thì không ai dám động thủ.

Những người khác thì im lặng. Họ là khách nên lúc này chỉ đứng quan sát, nếu không đắc tội với bên nào cũng không phải là chuyện hay.

Họ làm sao có thể quên Nạp Lan Đan Nhi còn có một tên gọi khác mà không ái dám gọi ra, đó chính là Tiểu La Thích.

Nạp Lan Đan Nhi còn nhỏ tuổi thế những ra tay hết sức lạnh lùng. Cô ta có Vấn Thiên Sơn là chỗ dựa nên tung hoành khắp nơi, không ai dám đối đầu cô ta. Nói đi cũng phải nói lại, chủ sự khi nãy cũng không có ý đối đầu với cô, chỉ là thấy chủ ý của cô không phù hợp mà thôi.

Cứ thế, Nạp Lan Đan Nhi đánh người khác bị thương trên địa bàn của người ta. Tiểu La Thích này quả thật danh bất hư truyền. Thế nhưng cô ta cũng quá mạnh tay, không nhìn tăng cũng phải nhìn phật chứ. Đế Quân của họ vẫn còn ngồi kia cơ mà.

Thế nhưng có thể thấy những năm gần đầy Vấn Thiên Sơn ngày càng lộng hàng ngang người.

“Trầm Sát ca ca, người xem Đan Nhi ra mặt giúp Trầm Sát ca ca, chẳng qua là sợ người vất vả thôi, cần phải dành thời gian nghỉ ngơi. Vậy mà hắn ta dám mắng ta. Trầm Sát ca ca, người cũng biết, ta từ bé đếncả Đại Liên sư phụ cũng chưa từng mắng một câu. Sao có thể để người khác mắng. Việc này mà sư phụ của Đan Nhi biết, chẳng phải sẽ rất tức giận hay sao?”

Sự phụ của cô ấy, chẳng phải là đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn hay sao?

Nhắc tới người này thì làm sao còn có ai dám nói thêm nửa lời.

Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn lại là một người không bao giờ nói chuyện đạo lý. Chỉ cần Nạp Lan Đan Nhi quay về nói có người ở Phá Vực mắng cô ta, xem ra Phá Vực sẽ chẳng mấy chốc sẽ bị ông ta phá tan tành.

Đúng, không sai, đại trưởng lão hoàn toàn có khả năng phá tan tành Phá Vực này,

Đây là sự đe dọa trắng trợn. Ta đánh người thì đã làm sao! Ta có sư phụ bảo vệ, có cả Vấn Thiên Sơn đứng đằng sau.

Nhìn bộ dạng đắc ý của Nạp Lan Đan Nhi, Trầm Sát nắm chặt tay, khi đang định ra tay thì một bàn tay nhỏ bé ngăn lại.

Lâu Thất không nhìn anh ta, chỉ quay sang nói với Nạp Lan Đan Nhi đang dương dương tự đắc, “Nạp Lan cô nương còn nhỏ tuổi, gặp chút oan ức quay về mách trưởng bối là điều có thể hiểu được. lúc ta còn nhỏ cũng như vậy, rất ngang ngược. Nếu trưởng bối không ra tay thì sẽ khóc thút thít cả ngày.”

“Lâu Thất, cô nói ai nhỏ tuổi, ai cần trưởng bối bênh vực” Nạp Lan Đan Nhi vênh mặt nói.

Lâu Thất nháy mắt hỏi, “Không phải vậy sao? Vị chủ sự kia đã bị trọng thương rồi, Nạp Lan cô nương còn định mời đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn tới đâm thêm một dao hay sao?”

Câu nói này quả thật có lý, một số người ở dưới không nhịn được cười, nhưng lập tức cảm thấy không phù hợp nên đưa tay che miệng lại.

“Đúng, tôi muốn nói nhưng điều này mà Nạp Lan cô nương đã bực tức rồi hay sao? Hay là định lấy cây roi ra đánh tôi? Lại đâu, Nạp Lan cô nương, chỉ cần cô vui, Lâu Thất thành trò tiêu khiển cho cô cũng được” Lâu Thất tiếp tục nói mà không hề sợ hãi.

Lúc này nếu quả thật Nạp Lan Đan Nhi đánh cô ấy, thì quả thật là đã thừa nhận những lời nói của cô ấy.

Nạp Lan Đan Nhi mặc dù có biệt danh là Tiểu La Thích, thế nhưng trước mặt mọi người, ít ra cũng không để người khác nói khó nghe. Lấy người con gái mà Trầm Sát thích làm trò tiêu khiển, cô đâu có cái gan ấy. Dù sao thì Trầm Sát cũng là người mà sư tỷ của cô thích, cô không dám thách thức anh ta tới cùng.

“Hừ...”

Nạp Lan Đan Nhi hừ mọt tiếng rồi ngồi xuống.

“Người chủ sự kia có phải người của chàng không?” Lâu Thất khẽ hỏi ta. Câu nói này có nghĩa là, người đó có thực sự trung thành hay không? Người ở Phá Vực bây giờ nhiều kẻ ngả nghiêng, chỉ cần thời cơ tới sẽ phải xử lý ngay.

Trầm Sát hiểu ý của cô, vì thế trả lời, “Không phải.”

“Vậy thì tốt, nhân thời cơ này xử lý ngay. Nhưng chàng hãy nắm bắt cơ hội” Trong ánh mắt của Lâu Thất hiện ra một ngầm ý. Bộ dạng này khiến Trầm Sát rất vô cùng thích thú.

“Trầm Sát ca ca, đề xuất của Đan Nhi trước đó thế nào?” Nạp Lan Đan Nhi không muốn Trầm Sát và Lâu Thất nhỏ to với nhau, lập tức cao giọng: “Chuyện ảnh hưởng lẫn nhau có thể xử lý được, có người vẽ, có người viết thư pháp, có người thổi sáo sẽ chung 1 tổ. như thế không ai ảnh hưởng tới ai.”

Bây giờ thì chẳng còn ai dám lên tiếng nữa.

Trầm Sát nghe ý kiến của cô ta, hại lệnh chia 21 mỹ nữ thành 3 nhóm, mỗi nhóm 7 người cung nhau biểu diễn.

Tin tức này được truyền tới các mỹ nhân, khiến họ loạn cả lên

“Sao có thể như thế được?”

“Là chủ ý của Nạp Lan cô nương, Đế Quân cũng đã đồng ý. Nếu ai có ý kiến thì đích thân tới gặp Đế Quân.” Nữ chủ sự cũng cảm thấy khó xử, thế nhưng cũng không thể để những mỹ nhân này tranh cãi lộn xộn.

“Xin chủ sự hãy chia nhóm” Bắc Phù Dung lại nói với vẻ điềm tĩnh.

Chuyện này vốn chẳng có vấn đề gì. Với cô ấy, Đông Tây ở sau lưng cô mới là điều khiến Trầm Sát phải nhân nhắc. Biểu diễn gì thì cũng chỉ là một màn đánh cược, xem có thể khiến anh ta động lòng hay không. Còn biểu diễn của cô, thì 1 người hay vài người cùng diễn cũng chẳng sao.

Sau 3 lần biểu diễn, kết quả nhanh chóng được đưa ra.

Vì các mỹ nhân chưa có chuẩn bị cho hình thức biểu diễn này, nên ít nhất có một nữa số mỹ nhân bị ảnh hưởng. Trầm Sát khá dễ dàng trong việc lựa chọn. Người nào chỉ có một sai sót liền bị loại bỏ.

3 vòng biểu diễn xong còn lại 12 người.

12 mỹ nhân này đều là những người tài sắc vẹn toàn, có hiểu biết và khả năng ứng phó. Đại công chúa Bắc Thương là một trong số đó. Còn có thiên kim tiểu thư của Đông Thanh, thiên kim tiểu thư của trại chủ của Thanh Sơn trại. Đừng xem thường trại chủ của Thanh Sơn Trại, trước đây ông ta từng là một đại tướng của Đông Thanh, sau này bị hãm hại trong triều định, tức giận nên đem theo binh lính, chiếm vùng hoang nguyên Phá Vực và xưng vương. Trong tay ôngh ta không phải là đám ô hợp mà thực sự là những binh hùng tướng mạnh.

“Đế Quân, hay là chọn lục phi?” Ưng đứng phía sau ghé tai nói với Trầm Sát.

Trầm Sát không thể chọn toàn bộ 12 mỹ nhân này. Thế nhưng một nửa, 6 nàng phi chính là những điều họ muốn. Ưng vừa nói xong câu này thì bắt gặp ánh mắt của Lâu Thất. Không hiểu sao, anh ta cảm thấy ánh mắt này khiến mình ớn lạnh, cảm giác có gì đó không ổn.

Sau đó, Ưng mới biết, bởi vì người đàn ông của cô phải thu nạp tới 6 nàng phi là điều cô rất tức giận. Hậu quả của việc này, Ưng sẽ được biết trong một ngày nào đó.

Trầm Sát không để ý tới, một tay đang bị Lâu Thất nắm chặt, một tay giơ lên ra hiệu lệnh, khiến 12 mỹ nữ đang đứng đợi cảm thấy bồn chồn lo lắng.

“Đế Quân ta vẫn còn hai thử thách.”

Hai thử thách nữa? Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Chỉ có Nạp Lan Đan Nhi lên tiếng, “Được, Trầm Sát ca ca không phải là người có thể tùy tiện chọn người hầu hạ. Những thử thách đó cũng hợp lý, Trầm Sát ca ca, còn có thử thách nào nữa.”

Trầm Sát không nhìn cô ta, ánh mắt hướng về 12 mỹ nhân, nói: “Đế Quân ta không thích những người yếu đuối, những người có võ nghệ thì ở lại, còn lại lui ra phía sau.”

Vừa nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.

Đây là tuyển phi hay là tuyển tướng quân?

Đế phi của Cửu Tiêu Điện chỉ cần biết võ thôi sao? Trầm Sát này quả thật khác người thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi