ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

Vừa định thần lại, nàng lập tức liếc nữ nhân kia. Đáng chết, suýt chút nữa là trúng kế rồi! Vậy mà suýt chút nữa đã trúng kế rồi!

Tinh thần ám hiệu, ảo giác thật giả, hoặc có thể nói là một loại thôi miên, nó khiến người đối với nơi đã sinh sống qua, việc đã làm, vấn đề đã gặp phải nảy sinh một mối hoài nghi không thật, hoài nghi tất cả mọi thứ không phải là thật, chỉ là một giấc mơ.

Và khi con người thật sự bị thôi miên, thì ngươi sẽ chết chắc.

Từng có một thầy thôi miên điên cuồng muốn chứng minh thật lực của mình là sự thật, tìm ba người làm trợ thủ cho hắn, tới một cái vực sâu nào đó, hắn cho ba người đó đi đến bên bờ vực, ba người đang tỉnh táo tự nhiên dưới chân run rẩy, nhưng sau khi được thầy thôi miên thôi miên thành công, họ đều tưởng bản thân thật sự đang dạo bước trên bãi biển, làn cát dưới chân cảm giác thật tốt, đi tiến lên trước thì có thể chơi đùa với nước, không ai có thể từ chối sự mê hoặc này, họ đều tiến về phía trước mang theo nụ cười, đi về hướng mà họ nghĩ là biển, trên thực tế, trong mắt của mọi người, họ trực tiếp bước vào vạn trưởng thâm uyên.

Hồi đó nghe được câu chuyện này, Lâu Thất còn bảo với đồng bọn của nàng, chỉ cần ý chí đủ mạnh, thì sẽ không bị thôi miên.

Nhưng lúc nãy nàng suýt chút nữa, suýt chút nữa bị thôi miên thành công rồi!

Thật là mất mặt cả dòng họ!

Không thể nhịn!

Lâu Thất thẹn quá hóa giận trở nên rất cáu kỉnh.

Cáu kỉnh vì thẹn quá hóa giận của Lâu Thất rất đáng sợ.

“Chủ tử, hãy băm mụ xấu xí kia thành thịt nát tương cho ta!” Nàng cắn răng giận dữ hét. Nếu bây giờ không chạy, thì diệt mụ xấu xí kia trước, diệt ả ta trước rồi tính gì tính!

Bây giờ nàng không rút tay ra được, nhưng sợ gì chứ, nàng có nam nhân cơ mà!

“Được!” Trầm Sát lặng giọng đáp, thân hình đột nhiên bay lên, một chưởng đánh lên đỉnh đầu của mụ xấu xí kia!

“Đừng có đụng ả ta, dơ!” Lâu Thất lại nhanh chóng nói.

Thật ra không cần nàng nhắc nhở, người ở trên không, chưởng đánh xuống, cự ly gần Trầm Sát đã nhìn rõ sâu bò trên đầu của ả ta, lạnh lùng như chàng không nhịn được mà mặt mày xây xẩm buồn nôn.

Băm thành thịt nát, không được, thịt nát sẽ bắn ra xung quanh, trực tiếp băm thành thịt bánh thì được rồi.

Hai chưởng của chàng có thể tung gầm đổ gạch xanh dày cộm trên mặt đất, huống chi một nữ nhân thân gầy như củi.

Phong chưởng chưa đến, mụ xấu xí đã đứng không vững té ngã xuống đất, tứ chi của ả múa loạn xạ, điên cuồng gào thét: “Uống độc cổ huyết của ngươi, thì bệnh của ta sẽ khỏi, ta bèn có thể ra ngoài rồi! Ta phải ăn thịt ngươi, ta phải ăn thịt ngươi...”

“Rầm!”

Một chưởng của Trầm Sát băm ả ta vào trong đất, trên đất xuất hiện một hình dáng người chữ “đại” từ hố, người ở trong hố đã máu thịt lẫn lộn mặt mày bay sạch.

“Chủ tử giỏi quá!”

Lâu Thất lúc này mới thở phào một hơi.

Nguyệt vỗ đầu, “Lâu Thất, vượt qua cơn khó này hãy vui mừng có được không?”

Trầm Sát đáp xuống bên cạnh Lâu Thất, nhìn rõ cái vật đứng cách xa kia hơi mờ nhạt. Đó là một vật to lớn, đôi cánh của nó sải ra khoảng mười thước dài, cái đầu xấu xí, hàm răng nhọn hoắc, chiếc miệng màu máu, đều khiến con người cảm thấy ghê tởm.

Và trên người của nó, bao trùm một làn sương màu đen, khiến ai cũng cảm thấy tà độc. Và Trầm Sát chú ý, làn sương màu tím nhạt trên người của Lâu Thất đang chống đối với làn sương màu đen, bây giờ xem ra, đôi bên đang ngang sức với nhau.

“Làm sao giúp được nàng?” Chàng không phí lời.

“Lửa. Ta chỉ có thể kiên trì thêm một khắc, trước khi ta không cầm cự được nữa, mọi người hãy diệt lửa trên mặt đất trước, dùng lửa đốt!” Nàng cắn răng nghiến lưỡi nói.

Trầm Sát ngước đầu, “Nghe rõ chưa?”

“Tuân lệnh. Hỏa tiễn chuẩn bị.” Nguyệt hạ lệnh.

Trầm Sát bất động, nếu mười mấy tên thị vệ mà Nguyệt dắt theo không giết được cái đống kia, thì họ có thể trở về lò đào tạo được rồi. Lúc này, chàng phải ở bên cạnh nàng, lỡ như nàng trụ không nổi, chàng còn kịp cứu lấy nàng.

“Đây là vật gì vậy?” Nhìn thấy nàng vẫn có thể mở lời nói chuyện, chàng nhịn không nổi bèn hỏi.

“Con dơi hút máu biến dị, chưa nghe qua sao?”

Vật gì dính líu tới hai chữ biến dị, nàng đều cảm thấy rất gian tà, và không dễ đối phó. Trầm Sát hiển nhiên cũng có kinh nghiệm, ví dụ như lần trước con cá sấu biến dị ở Mê Cốc.

“Không giống với loài cá sấu biến dị, cái loài này, đầu óc hoàn toàn bị chạm dây thần kinh tạo ra.” Lâu Thất chê bai nói: “Con dơi biến dị có, nhưng biến dị kèm theo hút máu, thì có nhân tố tham gia của con người rồi.”

Vật này nàng có nghe lão đạo sĩ thối nói qua.

Lão đạo sĩ thối nói, ở thế giới kia, có một số người tâm lý có vấn đề, muốn nuôi thú cưng không giống với người thường, ví dụ như loài dơi biến dị hút máu. Đó là tìm kiếm con dơi hung mãnh nhất, luôn cho nó ăn thịt người máu người, huấn luyện nó triệt để trở thành công cụ giết người cho mình. Loài dơi này kèm theo một bùa chú, thì có thể làm dơi chúa, có thể dựa vào tỉ lệ trỗi dậy của bản thân, triệu tập và chỉ huy những con dơi hút máu biến dị khác. Đúng vậy, có những con khác, bởi vì một con dơi chúa có thể sinh sản ra rất nhiều con cháu đời sau.

Đừng nghĩ rằng dơi hút máu chỉ có trong điện ảnh tưởng tượng mà ra, ở vùng Châu Mỹ nhiệt đới thật sự có một loài dơi hút máu, chúng ăn loại động vật bú vú cỡ bự hoặc loài chim cỡ to, thậm chí máu me của loài người, và còn có khả năng truyền phát bệnh cuồng khuyển, cực kì hung tàn.

Nhưng trước khi dơi chúa phát ra lệnh công kích, mấy con dơi nhỏ kia lực chiến đấu vẫn chưa đủ mạnh, cho nên chỉ có thể tiêu diệt chúng trước, nếu không, khi dơi chúa hạ lệnh công kích theo tần suất điên cuồng cho chúng, chúng sẽ bỏ mạng mà ráng sức công kích con người, không chết không thôi.

Nhưng đáng sợ vẫn là, loài dơi này có danh xưng là dơi cánh thép, ý nghĩa là đôi cánh của chúng vô cùng mạnh mẽ, bị quẹt trúng sẽ bị thương!

Từng cây hỏa tiễn bắn vào những con dơi ở trên không, vốn dĩ họ cảm thấy những thứ này không khó đối phó, nhưng khi một con dơi bị bắn trúng, đôi cánh của một con dơi bên cạnh quạt tắt lửa trên hỏa tiễn, mồ hôi lông lá của bọn họ đều dựng lên hết.

“Ông trời, đó là con dơi đó?”

“Giống... có lẽ là người sinh trưởng giống dơi?”

Bên cạnh có người vung cú tát lên đầu hắn. “Khốn kiếp! Có người sinh trưởng như vậy sao?” Còn có thể bay lên trời.

Nhưng mà, hành vi của con dơi đó nhìn trông giống như có trí tuệ, khiến trái tim của con người lạnh buốt.

“Còn nói nữa! Một khi bị tấn công, bọn chúng lập tức phản công!” Tiếng của Lâu Thất vừa vang lên, đám dơi kia đã bay nhanh về phía của bọn thị vệ.

Cái miệng xấu xí kia há mở, lộ ra hàm răng bên trong nhọn hoắc khiến người ta khiếp sợ, đám dơi này một khi cắn được người, lập tức dữ dằn hút sạch máu của người, rất tốn sức mới có thể gỡ chúng ra.

“Tản ra!”

Nguyệt gọi.

Chỉ là hắn nhanh chóng phát hiện, bất kể động tác của họ có nhanh thế nào đi nữa, trốn nhanh ra sao, thì đám vật đó vẫn đuổi kịp bọn họ. Lâu Thất làm biếng giải thích, dơi sống nhờ tần số âm thanh, còn tiến bộ hơn chúng bây rất nhiều có biết không.

“Dùng dây tiễn!”

Dây tiễn, đó là đuôi tiễn cột sợi dây, sau khi bắn trúng đồng nghĩa với việc mục tiêu bị thắt chặt, chỉ cần nắm lấy một đầu của sợi dây, chúng sẽ không chạy thoát. Toàn bộ kéo xuống, và đốt cháy! Nguyệt suy nghĩ dữ dội.

Trên kia, là cuộc đại chiến của thị vệ và đám dơi, phía dưới, trán của Lâu Thất đang toát mồ hôi.

Cái con dơi chúa hút máu chết tiệt này, rốt cuộc là kẻ nào nuôi dưỡng vậy, là ai đã tiết lộ cho mụ xấu xí tin tức Trầm Sát sẽ đi ngang qua đây? Còn nói cái gì mà hút độc cổ máu của chàng thì bệnh sẽ được khỏi?

Bệnh, bệnh gì! Ả ta vốn dĩ bị mắc bệnh thần kinh! May là, ả đã bị Trầm Sát đập thành thịt bánh rồi.

Lâu Thất có chút lắc lư, đôi cánh của con dơi kia đột nhiên rung một phát, khí thế mạnh mẽ, làn sương màu đen bao trùm trên thân nhanh chóng xông qua phía của Lâu Thất!

Sắc mặt Trầm Sát thay đổi, giơ tay muốn nắm lấy nàng, Lâu Thất nhanh chóng dùng khuỷu tay đẩy chàng ra, vào lúc này, con dơi chúa to lớn hướng về phía Lâu Thất chạm vào! Lâu Thất phụt ra một ngụm máu tươi, cả con người bị đụng văng ra xa.

Và con dơi chúa kia không buông tha cho nàng, chi chít kêu, mở miệng ra tiếp tục bổ nhào về phía nàng!

Đôi cánh to lớn của nó vừa triển ra, hoàn toàn che khuất đi tình hình ở trước mắt, thậm chí hình bóng của Lâu Thất Trầm Sát không nhìn thấy được, chàng lập tức phẫn nộ, ngón chân điểm lên bay về sau lưng của dơi chúa, đồng thời dang rộng cánh tay, “Bổn Đế Quân bẻ gãy đôi cánh của con súc sinh này!”

Con dơi chúa dường như cảm nhận được sát khí đằng sau lưng, vội vàng xoay chuyển, thân hình to lớn như một tàu lượn khổng lồ nghiêng cánh tránh khỏi, cực kì nhanh đảo ra đằng sau lưng của chàng.

Lâu Thất vừa lau một ngụm máu ở miệng, ngước đầu liền nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên sắc mặt thay đổi: “Ta bảo chàng tránh ra!”

Chàng tự mình không biết, trên người chàng có độc tố và cổ trùng, còn ăn phải mê hồn hoa, và phá chú khi trước có được máu của nàng, người đằng sau kia đã biết được hết, bây giờ máu của chàng rất đặc biệt! Con dơi chúa lấy hút máu làm nguồn duy trì sự sống càng cảm giác rõ ràng hơn! Nó sẽ đính chặt chàng không tha, thề phải hút sạch máu của chàng mới thôi!

Giống như hoa anh túc, tuy có độc, nhưng phát tán ra sự mê hoặc chí mạng!

“Chạy!”

Vốn dĩ khí máu đang nổi cuộn, vừa kích động, một ngụm máu suýt nữa được phun ra, nhưng mà khi nhìn thấy chàng xoay người nghênh đón con dơi chúa kia, Lâu Thất cứng rắn nuốt ngụm máu đó về, đôi tay đập trên đất, mượn một chưởng gió vỗ về phía con dơi chúa.

Phá Sát đang ở trong tay, nàng nhào lên thân của dơi chúa, giơ cánh tay lên, đâm vào cánh phải của nó một cách dữ dội! Một cú liền trúng, nàng không ngừng giây nào, tay cầm chặt Phá Sát, cả con người té xuống dưới, mang theo Phá Sát, rạch một đường dài ở cánh phải của dơi chúa, như mổ xẻ.

Hàm răng nhọn hoắc của dơi chúa vốn dĩ sắp đâm vào vai của Trầm Sát, sự đau đớn khiến nó phải la lên, tiếng kêu đó khiến người khác nghe không được thoải mái.

“Ta liều mạng với ngươi!” Lâu Sát chết không buông tay, cổ tay vừa bẻ, chân đá lên, nàng muốn chuyển một góc độ, hướng lên trên phá tiếp!

Trầm Sát ở phía trước chỉ nghe được giọng nói của nàng, không thể nào nhìn thấy được người của nàng, nhưng biết nàng ở trên thân của con dơi chúa. Dơi chúa ngọ nguậy điên cuồng, và cùng lúc vẫy hai chiếc cánh, khi ý thức được không thể ném Lâu Thất ra khỏi, nó bèn hét nhọn một tiếng, không ngó ngàng đến Lâu Thất nữa, tiếp tục xông về phía Trầm Sát.

Quả nhiên, Trầm Sát rất có sức hấp dẫn, ngay cả đau đớn ở cánh nát cũng không thèm đếm xỉa nữa! Không cản trở được nữa!

“Ngươi lên đó trước! Nguyệt, kéo chủ tử của ngươi ra!” Lâu Thất hét to, lồng ngực lại tiếp tục cuộn trào, ngụm máu được nén xuống khi nãy lúc này vẫn phun điên cuồng.

“Chủ tử, lên đây trước!” Nguyệt ngó xuống xem, vừa lúc nhìn thấy màn phun máu của Lâu Thất, cắn chặt răng, nghe nàng, vẫn phải nghe nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi