ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

“Ta nói lại lần nữa, món đồ mà các ngươi nói ta chưa từng thấy, càng không thể ở trên người ta!”

Lâu Thất tay cầm Phá Sát, thần sắc dữ tợn nhìn hai tên đàn ông một cao một lùn chặn ở trước mặt nàng.

“Lừa ai chứ? Người của cả Băng Nguyên đều đã biết, món đồ đó chính là ở trên người ngươi! Nha đầu thối, ta khuyên ngươi vẫn là mau giao đồ ra, nếu không bọn ta sẽ trước hiếp sau giết ngươi! Sau đó sẽ đoạt lại món đồ đó!”

“Dựa vào các ngươi sao?” Lâu Thất tức điên đến mức cười lớn: “Nào, ta đứng yên rồi đây.” Nàng nói rồi còn ngoắc ngoắc ngón tay về phía hai tên đó một cách khiêu khích, vẻ mặt khinh thường.

Hai tên nam nhân làm sao chịu được sự khiêu khích như vậy, lập tức hét một tiếng, một người vung đao bay lên chém xuống đầu nàng! Tên còn lại thì đâm thẳng song tay lại hướng về phía ngực của nàng một cách hèn hạ.

Lâu Thất đáy mắt lóe qua màu đen tối, tay phải Phá Sát giơ ngang đỉnh đầu, một tiếng keng, nàng dùng chủy thủ nhỏ bé đó đỡ lấy cây đao lớn trông cũng phải nặng hai ba mươi cân của tên nam nhân cao kia, tay trái vừa vung lên, hai thứ sắc nhọn đã bay ra về phía nơi tim của tên lùn.

Phập, hai ám khí sắc nhọn đều đâm vào ngực của tên đó, mắt của hắn nhanh chóng phân tán, song thích thế mà bỗng chuyển mục tiêu, đâm qua phía thân dưới của tên nam nhân cao.

“Mẹ kiếp! Ngươi điên rồi à!” Tên nam nhân cao đang dùng sức mạnh đè cây đao lớn xuống, thân dưới thất thủ, trong tay bỗng chốc mất lực, hét một tiếng về phía tên lùn, lùi lại một cách thảm hại. Nhưng Lâu Thất đâu có để hắn lùi, Phá Sát trong tay bay ra, người cũng theo đó xông thẳng về phía hắn. Khi Phá Sát đâm vào ngực hắn, tay đúng lúc theo đó nắm chặt Phá Sát, cổ tay dùng lực thì dường như khiến hắn phanh ngực rách bụng!

Còn lúc này, tên nam nhân lùn đó mới vừa phát hiện máu ở ngực mình đang tuôn như suối, bên trên còn cắm hai thứ giống như răng độc.

Hắn quả thực không hiểu, vừa nãy là đã xảy ra chuyện gì, hắn trúng vết thương chí mạng này lúc nào, nhưng hắn cũng không có cơ hội để biết nữa. Thân hình hắn ngã một cách nặng nề lên mặt đất, vừa vặn chồng lên người tên cao kia.

Một thời gian ngắn ngủi như vậy mà hai người đã chết.

Lâu Thất thở một hơi dài, đi qua đó, nhổ ra hai cái răng độc trên ngực tên nam nhân lùn kia, lau sạch vết máu trên người hắn rồi cất đi.

Hai ngày rồi.

Hai ngày nay, tin tức Thạch Tủy ngàn năm bị nàng lấy được đã truyền khắp cả vùng Băng Nguyên.

Trong tin tức miêu tả đặc trưng cá nhân của nàng khá rõ, ngay cả giọng nói của nàng cũng có miêu tả chính xác, có lẽ nữ nhân vào Băng Nguyên tìm Thạch Tủy ngàn năm vốn dĩ đã ít hơn rất nhiều so với nam nhân. Xinh đẹp trẻ tuổi, mày dài mắt hạnh, thân hình cao ráo, da trắng, tóc không dài lắm, chỉ đi một mình, vũ khí là chủy thủ, võ công rất mạnh. Người phù hợp tất cả điều kiện này đoán chừng cũng chỉ có một mình nàng thôi.

Người của cả Băng Nguyên đều nhốn nháo, vốn dĩ họ đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Băng Nguyên này lớn như vậy, động băng nhiều như thế, cũng không biết vị trí cụ thể ở đâu. Còn nữa, tuy họ đều rất tin tưởng vào tin tức này, nhưng trong tiềm thức vẫn sẽ cảm thấy Thạch Tủy có thể tìm được, nhưng loại ngàn năm hoặc trăm năm trở lên rất có thể sẽ không có.

Hiện giờ thì hay rồi, đúng thật có tin tức truyền ra ngoài, có người lấy được Thạch Tủy ngàn năm!

Cứ như vậy, thật sự đã chứng thực sự tồn tại của Thạch Tủy ngàn năm, hơn nữa còn có người lấy được rồi kìa!

Cái này bị người ta lấy được, tìm một người như vậy lại còn có thông tin đặc trưng chi tiết thì nói thế nào cũng phải dễ hơn nhiều so với việc tìm kiếm mà không có chút manh mối nào như trước đây chứ!

Thế là, tất cả người đến Băng Nguyên trong lòng đều trở nên cuồng nhiệt, chỉ có một suy nghĩ, tìm tìm tìm! Tìm được nữ nhân đó, phải tìm được nàng ta trước người khác.

Còn có cả đại diện các thế lực tới nữa, thấy tình thế không ổn, lập tức nghĩ hết mọi cách truyền thư về, người tranh đoạt quá nhiều, mau phái cao thủ tới!

Thế là, hai ngày sau, phía ngoài Băng Nguyên lại có rất nhiều cao thủ của các thế lực chạy đến.

Mục tiêu của họ đều chỉ có một, tìm được Lâu Thất, tranh đoạt Thạch Tủy ngàn năm.

Lâu Thất có giỏi đến mấy thì cũng không địch lại được mấy trăm người, huống hồ nàng đã hai ngày chưa ăn gì rồi, việc này khiến người thèm ăn như mạng sống, một khi bụng đói thì tâm trạng không tốt như nàng rất cáu kỉnh. Lúc đầu khi họ đến đã chuẩn bị một xe ngựa lớn toàn đồ ăn ngon, sau đó xe ngựa rơi vào trong hố, nàng có bảo các thị vệ mang hết đồ ăn lên, trên người của mỗi người họ đều mang một cái túi đồ lớn, đựng đầy đồ. Nhiệm vụ lúc đó của nàng chính là ở bên cạnh Trầm Sát, vì vậy không ai bảo nàng giúp vác đồ. Nhưng ai ngờ được, sau đó đã xảy ra việc kia, nàng phải đi qua vùng hoa băng đó, ngay cả áo khoác cũng không mặc, chỉ mang một túi nhỏ tùy thân và đồ trong đai lưng của nàng, người nhẹ nên đã ra được rồi.

Động thực vật trong Băng Nguyên vốn dĩ đã cực kỳ nghèo nàn, ở trong động băng nàng lại gặp phải hai thú băng nhỏ quái dị đó nữa. Nhưng sau khi ra ngoài thì ngay cả một con thỏ nhỏ cũng không thấy! Nước thì còn dễ giải quyết, khát thì dùng Phá Sát đào một mảnh băng tuyết, dùng nội lực làm tan một chút thì vẫn có thể giải khát. Nhưng đồ ăn thì sao?

Sau đó nàng mới phát hiện bản thân ngốc, chỉ ham chạy, không muốn đối đầu với những người đó, không muốn đánh với họ, nhưng người ta cứ uy hiếp dữ dội, dù nàng nói thế nào cũng không tin, vậy nàng dứt khoát là giết!

Giết, sau đó lục lương khô trên người họ.

Thế nhưng những người này cũng không biết có phải vì đuổi theo nàng mà không thèm quan tâm đến việc ăn uống không, hôm nay tổng cộng nàng đã gặp phải bốn đám người, cả thảy là sáu người, nàng đều diệt sạch nhưng lại chỉ tìm được hai miếng bánh trên người tên lùn cuối cùng này! Lại còn là hai miếng bánh cứng đến nỗi cắn không sứt!

Lâu Thất lập tức nổi giận. Nàng dĩ nhiên là đều ghi tất cả những việc này lên người của Thẩm Mộng Quân! Thù này không báo cho hả thì nàng không tên Lâu Thất!

Nói ra cũng kỳ lạ, nếu người của cả Băng Nguyên đều nghe được tin tức rồi, vậy thì Trầm Sát bọn họ cũng nên nhận được tin mới phải, tại sao họ còn chưa tìm đến?

Hơn nữa, nàng rõ ràng là đã bỏ hương theo dấu lên người chàng, nhưng hai ngày nay nàng đã chạy khắp khu vực lớn như thế mà vẫn không phát hiện bóng dáng của họ, giống như họ đã biến mất rồi vậy.

Dĩ nhiên, có một khả năng, đó chính là họ đều ở trong động băng. Nếu ở trong động băng thì nàng không có cách nào theo dấu vết được.

Nhưng mà hôm đó chắc đã ra khỏi động băng đó rồi chứ? Sao có thể vẫn ở trong động băng được?

Hiện giờ, Lâu Thất chỉ có thể dốc sức đi tìm Phi Ngân, Đạp Tuyết, vì có khả năng Phi Ngân Đạp Tuyết đã đến bên cạnh họ rồi.

“Chủ tử, tìm được Phi Ngân rồi.” Nguyệt vội vàng đi tới, bọn Trần Thập đang cưỡi ngựa phía sau, dẫn theo một đám ngựa lớn lao tới.” Tất cả ngựa đều ở đây, không thiếu một con, Phi Ngân và Đạp Tuyết đúng là cừ!”

Trầm Sát đứng ở trên một hòn nham thạch rất lớn nổi lên mặt đất, nhìn về phía xa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai bóng người, họ không phải đều đi về cùng một hướng, chứng tỏ không ai biết Lâu Thất cụ thể là ở hướng nào, họ cũng chỉ là tìm khắp nơi thử vận may.

“Ừm.” Trầm Sát biết ngựa đều quay về rồi thì chỉ ừm nhẹ một tiếng, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Nguyệt Vệ trong lòng buồn khổ: “Lâu Thất thông minh như vậy, võ công cũng rất mạnh, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.” Câu nói này hai ngày nay hắn đã nói vô số lần rồi, nhưng vẫn là không thể không nói. Đây là an ủi chủ tử, lại chẳng phải là an ủi bản thân và tất cả thị vệ đó sao.

Hai ngày nay, tất cả thị vệ đều rất trầm lặng, không có ai nở nụ cười trên mặt, chỉ là lúc ăn cũng sẽ có người không nhịn nỗi nói một câu: “Không biết Lâu cô nương có đồ gì để ăn không.”

Kết quả, câu nói này đã trực tiếp khiến chủ tử nuốt không trôi.

Hôm đó sau khi họ ra khỏi động băng thì đi về hướng ngược lại giống như Lâu Thất nghĩ, cho dù sẽ có sai số nhưng chắc cũng sẽ không sai nhiều lắm. Thế nhưng Lâu Thất có thể là bị những người đó uy hiếp đến nỗi đã không để ý đến việc tìm đường.

Vừa nghĩ đến nhiều người như vậy đều đang truy sát Lâu Thất, đều đang truy sát nữ nhân của chàng, một thân sát khí của Trầm Sát không có cách nào kiểm soát được.

“Đế quân, phía trước có một đám người ngựa tới.” Lâu Tín bước nhanh đi tới: “Thuộc hạ nghe được đoạn nói chuyện của họ, có được một tin tức!”

“Nói.” Trầm Sát quay đầu lại, nhìn đám người ngựa đó, đại khái có năm mươi người, cách họ không quá xa.

“Họ nói có người hiệu triệu, đã thành lập một liên minh săn thỏ!”

Vừa nghe bốn chữ liên minh săn thỏ này, trong lòng Nguyệt đã có dự cảm không hay. Quả nhiên, Lâu Tín cũng có sắc mặt không tốt trầm giọng nói: “Lâu cô nương chính là thỏ! Họ nói nhiều người như vậy nếu không đoàn kết, ai cũng có tư lợi, còn Lâu cô nương vừa thông minh, võ công rất giỏi, vì vậy nhiều người như thế tự tìm Lâu cô nương nhưng cuối cùng sẽ bị giết, chi bằng tất cả mọi người đều kết hợp lại, cùng hợp tác, ai tìm được Lâu cô nương thì trước tiên đừng hành động mà báo vị trí cụ thể cho người lãnh sự liên minh, sau đó do người lãnh sự thông báo lại với tất cả mọi người, toàn bộ cùng hành động, thu lưới. Như vậy, Lâu cô nương dù là có năng lực lên trời hay chui xuống đất thì cũng chắc chắn khó thoát khỏi lưới! Hiện giờ đã có rất nhiều người hưởng ứng rồi, họ thậm chí cũng đã bắt đầu kết bạn đồng hành, nói là vừa tìm vừa kết đồng minh, khi tìm được, Lâu cô nương sẽ không đối phó nổi với nhiều người như thế.”

Rắc!

Lời hắn vừa nói xong, hòn nham thạch rất lớn mà Trầm Sát đang đứng đột nhiên xuất hiện một vết nứt dưới chân hắn, còn trước mắt họ đã không còn bóng dáng của Trầm Sát nữa.

Nguyệt lập tức ngẩng đầu nhìn tới, Trầm Sát tựa như một con chim ưng lớn, bay lướt về hướng hơn chục người ngựa đó.

Những người đó vốn dĩ đều là hành động đơn độc, khi nghe thấy tin tức thành lập liên minh, họ cũng ở cách đó không xa nên lập tức kết hợp lại, dứt khoát tất cả mọi người cùng đi. Trên đường gặp người đi một mình thì cũng nhân tiện gọi đi luôn, cả chặng đường này đã tập hợp mười bảy mười tám người.

“Tìm theo hướng đó, thật đó, bên này bọn ta đều tìm rồi, không có.” Trong đám người đó đang có một tên trọc đầu thân hình cao lớn, trên lưng cõng một thanh đao dài, nói với những người khác: “Nghe nói nữ nhân thối tha đó giảo hoạt như hồ ly vậy, vừa biết trốn vừa biết đánh, cũng không biết có phải thật không, hay là tên khốn nào đó đánh không lại một đứa con gái nên khoác lác võ công của cô ta lên tận trời!”

“Cũng có khả năng là thật đó, nếu không một cô gái nhỏ yểu điệu mà dám một mình vào Băng Nguyên để tranh đoạt với cả đám lớn đại lão gia như vậy ư?”

“Dù thế nào đi nữa, nếu tìm được nữ nhân thối tha đó mà ta không được chia thứ kia thì chi bằng cho ta nữ nhân đó, ta mang về làm thiếp cũng được...” Lời của hắn còn chưa nói xong, người bên cạnh lại phát hiện một cách ngạc nhiên, đầu của hắn đã bay ra ngoài rồi, còn miệng hắn thế mà lại đang há ra nửa chừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi