ĐẾ VƯƠNG TIỀN TRUYỆN

“ Hỗn chướng !!” Linh Linh gằn giọng quát.

“ Lưu Kim, giờ theo kế hoạch, ngươi trước tiến diễu võ dương oai để cho chúng nhụt chí đã.” Nàng quay sang, nhỏ giọng nói.

“ Cần gì phải dương oai, ta vốn đã nộ, giờ bạo phát lên, không kẻ nào có thể vững tâm !!” Lưu Kim cười đáp lại.

Linh Linh nhíu mày, nhỏ miệng khuyên hắn đừng cố quá, quay đi cưỡi Bích Huyền Lượng Kiếm, áo bào trắng bay bay phảng phất như kiếm tiên giáng thế vậy.

Nàng lên thành, nhanh chóng quay sang bàn tính với Dương Liễu:

“ Liễu muội, Tốc Nhung Lang vẫn xung mãn chứ ??”

“ Đảm bảo, đường núi đồi này có thể đi một ngày đêm không nghỉ.” Dương Liễu đáp, có chút tự hào.

“ Hảo, chuẩn bị cho đội B đi.”

Lưu Kim đối diện 5 vạn quân, mắt vẫn đảo đến sắc lẹm, mấy tên đầu hàng vô tình nhìn thấy đều một trận rét lạnh sống lưng.

Bụi Hoàng Kim bay lên, cuốn thành một cơn lốc, đem lá cây gần đó đều gặt xuống, từng cái từng cái lại bạo xoay vòng.

Vàng, xanh, trắng, một cái ba màu cơn lốc.

“ Nam quốc sơn hà Nam Đế cư.
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm.
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.

Tuy không rõ ai chắp bút, nhưng, tứ tuyệt này tương truyền là do Lý Thường Kiệt viết, ta lấy đó làm tâm đắc.

Ngang ngang cùng cạnh tranh thương trường, các ngươi yếu kém, các ngươi thua, vậy mà dám cậy người đông sức lớn động binh đao với chúng ta.

Nay, nhìn hành động ngu ngốc của các ngươi đi, hậu quả sẽ ra sao !

Các ngươi thắng, muốn cười cũng không được.

Các ngươi thua, nước mắt cũng không xong.

Chi bằng rút về, tất cả vụ việc này đều cho làm chưa từng xảy đến, Linh Quang Thành cùng Phong La Quốc hảo hảo giao thương.

Nếu giờ còn cố tiến, ta e sẽ phải nghiền ép.

Thiên đạo, đẩy lui !!!”

Lưu Kim dứt lời, Hoàng Kim điều động, tất cả lá cây cùng kim sa cuồng loạn lao tới, tuy chỉ là hư chiêu, một chút sát thương cũng không có, nhưng, dễ như bỡn để mấy hàng lính đầu ngã ra.


Bọn chúng không tin thần, không tin thánh, vậy mà hôm nay nghe hùng hồn như vậy hịch, đều là phát hoảng, cho rằng thiên đạo thực sự hộ thể Linh Quang Thành thành chủ.

“ Các ngươi vẫn biết, phạm phải phép trời, đều bị lôi phạt, hôm nay nếm !!”

Lưu Kim hai tay từng điểm tích tụ tia điện, uy mãnh hiện ra hai cái lôi cầu.

Hắn hấp thụ Hỗn Kim từ mỏ đá Linh Quang Thành được rất nhiều, thực lực tăng tiến cũng vô cùng đáng kể.

-Xẹt xẹt !!-

Liên tiếp âm thanh như vậy vang lên, lắm lúc hiếm hoi một cái lá rơi vào lôi trường xung quanh Lưu Kim nắm đấm đều bốc lên hoả diễm, bén lửa mà cháy đến mất tro.

“ Lôi Long Quyền – Thiên Đạo Đại Khai !!”

Hắc Kim trợ lực, hắn lao đi như cuồng tiễn rời cung, toán quân Phong La Quốc sợ tái mét mặt, dạt sang hai bên như thuỷ triều.

Chúng cảm giác như đang là bất bại, cảm giác như cái thành trì nho nhỏ này nhổ nước bọt cũng dìm chết người, vậy mà…

Công chúa, người lôi chúng thần tới nơi địa ngục dung lôi làm gì !!!

Lưu Kim thoáng nở nụ cười, xẹt qua người Nhật Kinh Nghiệt Thể, mấy đạo lôi điện như linh xà, không chút nào kiêng nể mà khắc lên người hắn mấy đạo cháy đen.

“ Cứu !!”

“ Chạy nhanh !!!”

“ Cút sang một bên, ta còn muốn sống !!”

Cứ như vậy Phong La Quốc binh linh dãn ra cả một vùng trống trải, Lưu Kim phi thân vào giữa chốn không người ấy, tiếp tục hét:

“ Lôi Hoàng Dung Hợp – Nộ Vũ Giao Long !!”

Hoàng Kim bụi bay ra từ tà áo hắn, bao trùm một vùng cả cây số.

“ Thiết bị hỗ trợ từ trường này cũng tốt thật…” Hắn thoáng cảm thán.

“ Chầu trời !!!”

Lôi điện nhảy nhót, một màu xanh bao phủ, choán hết mắt người xem, càng là thu không biết bao nhiêu lính Phong La Quốc vào lôi trường.

Như một cái đèn led giữa trời thanh bạch, hình cầu lôi trường sáng đến chói vô cùng, âm thanh lẹt xẹt kéo dài như pháo nổ.

Từ hạt Hoàng Kim này đến hạt Hoàng Kim khác, tia điện cảm ứng liên miên không dứt, đan đan dệt dệt, tựa như vô ngần sợi chỉ chạy đến bức cả tầm nhìn.



Lưu Kim bên trong ngay lập tức triệu hồi Hajime Nhật Kiếm, dùng sống kiếm đập cho ngất xỉu không biết bao nhiêu kẻ đang bấn loạn.

Một hồi kinh hoàng qua đi, mùi khét lẹt thịt cháy trong không gian bốc lên, người nằm la liệt, máu không chảy, nhưng, vẫn là lấy mất vài nhịp thở của người quan sát.

“ N-Nghịch thiên quá thành chủ ơi !!!”

“ Thành chủ uy dũng !!”

“ Thành chủ vô địch !!!”

“…”

Lưu Kim từ lâu đã thu lại Hajime Nhật Kiếm, hắn giơ tay lên đáp lại vô ngần những lời tán dương kia.

Trong mắt Linh Quang Thành nhân dân, thành chủ hôm nay là họ lớn nhất thần tượng.

Trong mắt La Phong Quốc binh lính, Lưu Kim là một cái sát thần !!

Hắn thoáng một chút lảo đảo, rất nhanh trấn tĩnh, không để lọt chút nao núng nào ra.

“ Xem ra không có thương vong…” Lưu Kim nói khẽ, chỉ đủ mình nghe.

Tán xạ một vùng rộng lớn như vậy, lôi lực đã yếu đi rất nhiều, chỉ đủ giật sốc, không đủ giật chết, nhưng, mùi tóc cháy cùng da bỏng, vĩnh viễn là ám ảnh.

“ Còn muốn cùng ta khiêu chiến không !!!” Lưu Kim gượng giọng, nói.

Phong Thục Cơ nghiến răng, nàng xác nhận, hắn đã đem chiến ý của toàn quân hạ xuống mấy bậc, giờ càng là để nhiều kẻ muốn đào ngũ.

“ Nhật Kinh Đại tiên phong nghe lệnh, bất cứ kẻ nào lùi, dù chỉ một bước, run, dù chỉ một giây, đều đem chém ngay !!!” Nàng gào lên ra lệnh.

-Xạc !!! Phụt !!!-

-Xạc !!! Phụt !!!-

Liên tiếp hai kẻ bị Nhật Kinh chém xuống.

Lưu Kim nghiến răng.

Hắn đã cố gắng, ngay cả địch nhân cũng không giết, vậy mà nữ nhân kia đều muốn dùng quân lệnh trấn áp tàn nhẫn như vậy.

“ Phong La Quốc là thực thể bất bại, từ vĩnh cửu đến viễn cực, tất cả đều không thể thay đổi !!!”

“ Phong La Quốc bất bại !!!”



“ Phong La Quốc bất bại !!!”

Lưu Kim lảo đảo rồi, hắn đã chuẩn bị tinh thần để thất bại rồi, dù sao Phong La Quốc tinh thần của binh lính đều rất vững chãi, nhưng, nào ngờ có thể đến mức này.

Tựa hồ những kẻ nằm la liệt trên đất kia đều là không khí vậy.

“ Lưu Kim một đòn đánh gục phen địch đến hơn 2000 lính, vậy mà bọn chúng vẫn như thành đồng tâm lý một dạng, không hề suy chuyển…

Phong Thục Cơ, ngươi luyện binh thực rất tốt…” Linh Linh nhíu mày nói.

“ Ta phải tới hộ giá, hắn sau khi tung Lôi Long Quyền đều sẽ suy nhược !!” Đào Hải Bảo nôn nóng nói.

“ Không được, hình tượng hắn uy mãnh gây dựng, hãy để từ từ đã, có biến hẵng tính !!” Linh Linh gàn.

“ Lưu Kim, đội B đã thành công bước đầu, ngươi mau rút về tĩnh dưỡng.” Nàng thông qua khuyên tai tâm thức cảm ứng nói.

Sau lần hợp thể thành Lưu Thanh, liên kết tâm thức qua khuyên tai giữa Linh Linh và Lưu Kim đã đạt đến độ tương thông, qua một chút thiết bị hỗ trợ liền có thể thần giao cách cảm.

Nếu là thiết bị liên lạc thường, trong trận Nộ Vũ Giao Long vừa rồi đã vỡ không biết bao nhiêu lần…

Nhưng, khuyên tai giao cảm chịu được.

Nói cách khác, ngoài Linh Linh, thậm chí Sue cũng không, lúc này trên tường thành không còn ai giao tiếp được với Lưu Kim.

“ Được.”

Lưu Kim xoay người từng bước từng bước tiến trở lại thành, vừa đi vừa lớn giọng:

“ Người cần suy nghĩ chính là các ngươi, không phải ta, hãy nghĩ về cái đức tin của ngươi, ngươi sẽ theo chính nghĩa công chính hay dùng vũ lực trấn áp ?

À quên…

Các ngươi có trấn áp được đâu…”

Nhấn nhá, ngữ điệu, phong thái, hình thức, theo Lưu Kim mà nói, đạt !

Nhật Kinh Nghiệt Thể đay nghiến nhìn Lưu Kim, bỗng hét lên:

“ Đồ khốn !!”

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi