ĐẾ VƯƠNG TIỀN TRUYỆN

Trong cái nắng nhẹ mùa thu, một nam tử áo trắng quần âu, mang một đôi giày đen bóng, tay phải đang xách một cặp học sinh nhỏ. Hắn lướt đi, rất nhanh nhưng cũng thu hút rất nhiều ánh mắt, liền tự cảm thán bản thân có một cái khí soái đặc biệt. Nam sinh đó cứ từng bước, từng bước nhấn xuống vỉa hè sạch sẽ, thong thả tiến tới Nam Hà cao trung.

Tất nhiên, hắn là Lưu Kim, hôm nay đi nhập học.

Lưu Kim lúc này có một cái cảm giác rất lạ, dù sao đây cũng là lần đầu hắn tới trường, hoàn toàn không rõ nên phải làm gì. Trong cái tâm trí bối rối đó, lại hiện lên cái trò đùa không đỗ của Đào Hải Bảo, thực khiến hắn lại một lần nữa ức chế lộ ra ngoài mặt.

Hắn quay sang bên trái, nhìn Đào Hải Bảo đang thơ thẩn bước, phân vân liệu ở chốn cổng trường hành hung người có sao không.

Bỗng, giọng Đào Hải Bảo vang lên:

“ Lưu huynh, đại mỹ nữ kìa !!! “

Lưu Kim đảo mắt, hắn với sự tình thế này khẳng định có hứng thú rất lớn, rất nhanh dán nhãn quan vào một bạch y nữ sinh.

Từ từ... đồng phục học sinh sao lại là bạch y...mà thôi không sao.

Nàng kì thực áo sơ mi là thuộc đồng phục, chỉ là váy trắng kia khác thôi.

Với nữ sinh váy xanh đồng phục, hoàn toàn có thể ngắn trên đầu gối như rất nhiều người ở đây, riêng nàng một bộ kín đáo phủ kín hết chân, nhưng vẫn khẳng định mị lực cường đại hơn mấy lần. Về nhan sắc, hẳn là nơi đây không ai sánh bằng, một vẻ cao quý thanh khiết cành vàng lá ngọc, nhưng đồng thời không kém phần sinh động thiếu niên trong mắt.

Phải gọi trong thời nay, mang vẻ đẹp của nàng chính là mang nguy hiểm to lớn, một vẻ đẹp bất cứ nam nhân nào cũng có thể buông bỏ tất cả mà làm việc cầm thú !!!

Lưu Kim ánh mắt giờ phải gọi là thiếu đi minh mẫn, toàn bộ chú ý của hắn đều đã đặt tại nàng, khiến cả cái Tiểu Bảo bên cạnh cũng thấy xấu hổ khi có một háo sắc sư huynh như vậy.

Và...

Ánh mắt của hắn va phải ánh mắt của nàng...

Nàng không hề hoảng khi thấy một tên đang nhìn chằm chằm mình, à không, vài chục tên ở đây đều đang làm vậy, đơn thuần vẫn có một kẻ nổi bật hơn, chính hắn, nàng lên tiếng:

“ Bạn học, ngươi nhìn gì vậy ? “

Mấy tên nam nhân ở đây như lịm đi ...

Giọng nàng mang vẻ rất dịu dàng thục nữ nhưng đồng thời lại mang những nhấn đầy quyến rũ, cảm như chính cái âm thanh đấy tới vuốt ve người nghe vậy.



Có vài tên ậm ừ lên tiếng, rất nhanh chúng nhận ra nàng không phải hỏi chúng, đành dằn xuống cái xấu hổ mà bỏ đi.

Nàng vẫn là không quan tâm, uyển chuyển mà nhanh nhẹn như một tiểu miêu bước tới chỗ Lưu Kim. Nàng hỏi lại, hắn cũng phải giật mình rồi mới từ từ đáp lại:

“Ta chỉ là một người ưa thích cái đẹp qua đường thôi, nhưng, lần này là do ta chưa từng thấy ai đẹp như ngươi.”

Phải gọi những lời này là hắn thật lòng, vì hắn đang dán mắt vào mấy đường cong kề trước mắt mà.

“ Ngươi thật sự biết khen.” Nàng nhẹ đáp lại, trước giờ những câu tán dương nhan sắc của nàng vẫn nhiều như sao trời, không mấy phải bận tâm.

“ Bạn học, ngươi cho ta biết tên được không ?” Lưu Kim cố vận cái soái khí đồng thời dùng đặc biệt ngữ điệu đáp lại.

“ Sao ta phải làm vậy ?” Nữ sinh kia ngước nhìn Lưu Kim, lộ ra vẻ khó chiều.

“ Chúng ta coi là có qua có lại đi, ta là Lưu Kim. “

“ Không thích qua lại với ngươi ! “ Nàng quay người đi thẳng.

“...” Lưu Kim cạn lời, đành khoác vai Đào Hải Bảo mà nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng đang rời đi.

.........

Cũng phải gọi là duyên số, vốn chẳng hẹn nhưng nàng với hắn lại chung một lớp, còn tên Tiểu Bảo kia ở đâu hiện còn không rõ. Lưu Kim nói chung là ngồi trong góc lớp, chờ đợi đến chuyên mục điểm danh, không biết qua bao lâu, một thầy giáo trung niên bước vào.

Thầy này nói chung cũng đồng dạng với mấy chục đầu nam sinh tại đây, mắt để tại nơi bạch y nhân, vấp chân vào bàn ngay tức khắc.

Nàng lừ mắt, phùng má lên rồi thở dài, đối với nàng mấy cái non nớt nam sinh ánh nhìn còn có thể chịu, chứ cái dê cụ thầy giáo ánh nhìn phải tránh đi. Nàng nhấc cặp nhỏ lên, lướt nhẹ, xuống cuối lớp ngồi cạnh Lưu Kim.

Lưu Kim cố không nhìn nàng, mong sao tạo ra một ấn tượng bất phàm một chút, hắn ho lớn, giúp nàng ngắt đi ông thầy đang nhìn chăm chú kia.

Thầy giáo giật mình, nhanh chóng định thần lại, bắt đầu điểm danh. Lưu Kim không mấy để ý, chỉ cố chờ xem khi nào nữ nhân bên cạnh mình có phản ứng.


“ Lưu Kim ? Ta nghe kẻ này làm Săn Thưởng Giả nổi tiếng chốn Nam Hà này, thật là lại gặp mặt nơi đây ư.” Thầy giáo chép miệng nói.

“ Ta ở đây !!” Lưu Kim giơ tay báo hiệu.

Thầy giáo nheo mắt nhìn, xác định hắn chính là kẻ đang ngồi cạnh nữ học sinh kia, cũng ngờ ngợ một chút, nghĩ rằng hai tên này thế nào cũng có ẩn tình.

“ Bạch Tiểu Linh ! “ Ông thầy hơi nhấn giọng, thực cũng bởi cái tên này nghe rất quen, như là của một tiểu thư tập đoàn nào đó.

Nàng giơ tay lên...

Lưu Kim mỉm cười, cuối cùng nàng cao danh quý tính cũng đã được biết, hắn mở miệng hỏi:

“ Vậy ngươi tên Bạch Tiểu Linh ?? “

“ Gọi ta Linh Linh !!” Nàng liếc hắn một nhát, khi nãy nghe một tiểu điều giới thiệu về hắn cũng cảm thấy có chút thiện cảm.

“ Rồi, chúng ta giờ là cùng bàn thân cận, cũng nên hoà thuận !!”

“...”

..........

" Lưu huynh, mạn phải liền có hai tên đang tới, hình như là hơn Tiểu Đội cấp !" Đào Hải Bảo tung quyền, đem đầu một tên ấn xuống sát đất, quay sang cảnh báo Lưu kim.

" Rồi, vị trí này giao cho người, ta qua đó đánh chặn trước."

Lưu Kim đầu tiên để ý đến tên nhỏ thó cầm gậy, liền một đường lướt tới, tay không đỡ lấy đòn gậy, tiếp đến gạt tay. Tên kia mất đà chúi xuống, chỉ nghe một tiếng hô, hắn ăn trọn một quyền vào bụng, lăn ra ngay tức khắc. Tên còn lại thấy đồng bọn chết thảm, liền dấy lên một chút lo sợ, tuy vậy vẫn nhào tới. Lưu Kim tựa như một vị kĩ sĩ, tránh đi con bò mộng to lớn này, tiếp đến nhằm đầu hắn tung một cước, hảo hảo hạ gục.

" Lưu huynh, dạo gần đây làm việc cật lực như vậy, tiền cũng đã tích được kha khá, tiếp đến chắc sửa lại sân võ quán a !" Đào Hải xử lý xong liền uống một ngụm nước lớn, mong được mau chóng xua đi cái cảm giác khát khô cổ này.

" Ừ, ta cũng là có ý này." Lưu Kim hồi đáp, bọn hắn đâu phải dư dả, đều là lao lực mãi mới đủ tài chính.

Hắn càng nghĩ liền càng sắt đá ý chí, trong vương quốc tương lai của hắn, sẽ không có kẻ nhu nhược không lao động, nhưng cũng không có cảnh chém chém giết giết lấy tiền như đây, tất cả sẽ bình thường...một sự bình thường mà trong chiến loạn này không có....



..........

Thầy giáo trên bảng nhìn vào máy tính, đăm chiêu tìm câu hỏi rồi nói:

“ Các em, tại sao trăm năm trước súng đã không còn tồn tại ?”

Lão dê cụ này cười cười, hắn đi dạy bao lâu, câu hỏi này nói chung học sinh không thể trả lời, có thể nhân cơ hội này kêu chúng lười học cho đã cái miệng. Bỗng, hắn nhìn thấy một cánh tay ở góc lớp giơ lên, tuy có một chút phật ý nhưng vẫn nói:

“ Nói đi, Lưu Kim.”

“ Thưa, do súng cần có thuốc súng để hoạt động mà nguyên liệu cho nó đã cạn kiệt, không thể sản xuất thuốc súng, nên không thể sản xuất súng. “ Lưu Kim dứt lời, lộ ra một chút tự cao, hắn nhìn sang Linh Linh bên cạnh đang tặng cho hắn một cái ngưỡng mộ ánh mắt.

Nàng học với tên này cũng đã được mấy ngày, thấy môn gì hắn cũng dốt, trừ lịch sử thôi, tưởng như mấy cái việc xa xưa hắn đều đọc thuộc.

Lưu Kim quay sang, nhân cơ hội này nói với nàng:

“ Linh Linh, chuẩn bị có giải võ thuật cấp trường, ngươi đi cổ vũ ta chứ.”

“ Không thích !!!” Linh Linh tránh ánh mắt hắn mà trả lời.

“ Thật, ngươi đi cùng ta, ta hứa sẽ có nhiều thú vị !!!” Hắn kinh nghiệm vô sỉ cho biết, cố nhây hoàn toàn có thể nhận được đồng ý.

“ Thú vị gì ?? “ Linh Linh tròn mắt hỏi.

“ Thú vị, phải dựa vào ngươi tự khám phá !!!” Lưu Kim thấy cuộc nói chuyện này đi đúng theo kịch bản hắn tưởng tượng, rất nhanh chốt lấy một câu.

“ Ta sẽ cân nhắc...” Nàng nhỏ giọng đáp lại.

........

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi