ĐẾ VƯƠNG TIỀN TRUYỆN

Lưu kim nghỉ ngơi hơn 1 tuần, cũng đã đỡ vết thương, liền muốn lên đường đi tới Bán Hổ Phái võ quán, dạo này Lưu Y Nhiên làm con nuôi hắn, đi đâu cũng bám theo, hắn cũng đành gật đầu cho nàng đi cùng đến đó. Liên hệ Nguyễn Nam lấy địa chỉ, sao mà lại thấy quen thế.

Lưu Kim đứng trước một con phố rộng, đèn đủ màu tỏa sáng, nhấp nha nhấp nháy, người đi qua lại nhộn nhịp vô cùng, hắn hơi giật giật khóe miệng, xem lại địa chỉ, cuối cùng quay sang nói với Y Nhiên:

" Tiểu Nhiên Nhiên, cha lần này không cho ngươi theo được, ngươi có tự về được không ??”

“ Không, ta cũng có võ công, tuy còn cách xa ngươi nhưng cũng có thể phòng thân.” Lưu Y Nhiên cố làm mặt nghiêm túc như của quân phục tỉ tỉ kia mà nói.

“ Cái này, đâu phải về nguy hiểm, nó là về...văn hóa.” Lưu Kim hơi mất công để tìm từ cho phù hợp.

“ Văn hóa ư, ngươi có bệnh kì thị hả cha ??”

“ Ấy không, thôi được, ta dẫn ngươi vào...”

Lưu Kim bịt mắt nàng, dẫn qua mấy cái cặp đôi trẻ tuổi, bịt tai nàng, dẫn qua mấy tên say đang văng tục, đi một lúc, đến trước của một quán bar kiểu cổ điển, hắn xem lại địa chỉ, lắc đầu ngao ngán rồi dẫn nàng vào.

Bên trong, có một kẻ đang đàn, một kẻ đang hát, một tên đang cười vô kiểm soát, lại có tiếng liên tục bảo chúng im đi, Lưu Kim cũng chen họng vào lấy chú ý, mấy lần không được, đành phải hét:

“ Ta tìm Bá La !!!!”

Cũng chỉ có một tên quay sang nhìn, còn lại đều tiếp tục như không nghe thấy, kẻ kia đi tới Lưu Kim, hỏi, hơi thở sặc mùi rượu:

“ Ta đây, ngươi tìm ta có việc gì ??”

“ Ta muốn đến lĩnh hội một chút về Bán Hổ Phái, mong được chỉ giáo !” Lưu Kim lễ phép thưa, tuy rằng có hơi nghi ngờ tên này.

“ Được thôi, chạy thi với ta đã !!!” Bá La nhấc chai rượu lên, nốc tiếp.

“ Chạy thi ???” Lưu Kim ngẩn người.

“ Ừ, đúng vậy, ngươi chỉ tập võ suông, không rèn thể lực hả mà sợ thế ??”



“ Không..” Lưu Kim vừa đáp, vừa lấy một chút tiền khẽ giấu vào tay Y Nhiên, dặn nàng nếu muốn về thì cứ bắt taxi đi, nàng lắc đầu bảo cũng muốn xem hắn so tài, nhìn đáng yêu bộ dạng như vậy, Lưu Kim cũng đành chịu.

Bá La ra ngoài đường, hét lớn một tiếng như sấm, ngay lập tức xe cộ các kiểu đều có người ra nhặt vào, cũng chẳng còn kẻ nào trên phố nữa, hắn lại quay lại nói:

“ Từ đầu phố đến cuối phố dài hơn 200m ngươi thích chạy cự li nào??”

“ Ta chạy 200m. “ Lưu Kim đáp bừa.

“ Được thôi...” Bá La đặt chai rượu xuống đất. Rảo bước về đầu phố, Lưu Kim cũng theo sau.

….

“ Miêu Chi Tẩu !!”

“ Thanh Long Du !!!”

Hai kẻ này đứng ở đầu phố, hét lên, rồi song song bứt tốc mà chạy. Lưu Kim mỗi bước đều sải đi rất xa, thậm chí tới vài mét, bên cạnh Bá La lại chạy kiểu bước ngắn, tuy vậy chân đưa nhanh đến khó tin. Hai kẻ lướt qua Lưu Y Nhiên, để lại một tiếng vụt dài, thêm vào cả dư phong táp tới mát da, bụi sau lưng tung mù lên.

Lưu Kim càng chạy càng tụt ra sau, còn lão kia cứ càng về cuối chạy càng nhanh, chân đưa thoăn thoắt, thi thoảng còn vang lên tiếng cười sảng khoái.

Cuối cùng, Bá La đứng ở đích, chống hông cười lớn, chờ Lưu kim về tới, vỗ vai hắn mà nói:

“ Ngươi cũng khá lắm, giai đoạn đầu còn vượt qua ta, nhưng ta đoán chiêu thức đó tiêu hao khá nhiều, chỉ có thể cho ngươi tốc độ tring thời gian ngắn.”

Lưu Kim vẫn thở hơi dốc, chịu cái lão bợm rượu này là cao thủ, cung kính đáp lại:

“ Thưa, ta thấy tên chiêu thức ngươi dùng khá lạ, lại có mèo, không phải các danh phái đều lấy những mạnh mẽ vật để đặt sao??”


“ Ngươi nói vậy là sai rồi, chúng ta yêu cầu vào phái chính là phải yêu mèo, thấy được sức mạnh của chúng, một loài lắm lúc điều khiển được cả con người, chân gồm ba đoạn cho chúng những di chuyển tuyệt mĩ mà nhanh chóng, đuôi rõ như cả vũ khí, cả thăng bằng vật, còn có vô cùng những ưu điểm ta muốn nói tới !!” Bá La nói, mặt lộ ra một vẻ say mê, Lưu Kim cũng nhớ lại, avatar của Nguyễn Nam đích xác là một con mèo.

Sư tổ yêu mèo, trưởng môn yêu mèo, võ sinh yêu mèo....

Nói nghe rất ngang tai a !!!

“ Ta cũng mong được lĩnh giáo một chút đạo lí, mong được chỉ giáo …"

“ Ngươi thấy côn trùng đó, tựa như châu chấu, bọ nhảy đều chân đều có ba khúc, tốc độ vô địch, cả mèo cũng vậy, khó nhân loại nào đuổi được chúng, vậy ta chiêu thức Miêu Chi Tẩu ấy, là khiễng chân lên chạy, tạo thêm một khúc cho chân, thử đi !!” Bá La rút ra một bình sắt nhỏ, mở ra tợp rượu tiếp.

Lưu Kim làm theo, thấy đứng còn khó vững, huống chi là chạy, lại nghe lão già kia nói tiếp:

“ Ngươi không vững, hãy lợi dụng điều đó, nghiêng người về phía trước, dựa vào nghiêng của trọng tâm mà tăng tốc !!”

Hắn làm theo, khiễng chân, nghiêng người, không kịp để ngã liền chạy luôn, phải nói cảm giác khác Thanh Long Du vô cùng.

Cảm như có ai đó đẩy lưng mình chạy, càng đi càng nhanh, hắn vận huyết tới chân, tăng cường sức mạnh tại cơ quan ấy, liền đối với cưỡi mô tô đi còn muốn nhanh hơn.

….

Lưu Kim dạy lại cho Lưu Y Nhiên, cùng dưỡng tử tập một lúc, rồi trả tiền rượu cho Bá La, cáo lui đi về, bỗng trên đường thấy mấy kẻ áo đen, hắn bắt taxi cho nàng rồi một mình đuổi theo.

Đồng phục đó, khẳng định của Tử Sắc Giáo Phái !!!

Lưu Kim vận Miêu Chi Tẩu suốt quá trình đuổi theo, thấy cái chiêu này còn tăng khả năng nhảy cao, tăng khả năng đáp đất, cũng im lặng hơn nhiều. Không biết qua bao lâu, hắn đuổi tới trước cửa đấu trường, chính cái nơi hắn thi đấu đợt trước, thấy mình đã bị bao vây. Từ xa, có một kẻ đi tới, hắn tháo mũ trùm xuống, nói:

“ Lưu Kim, chúng ta lại gặp nhau rồi, nhưng đừng lo, đến khi chết rồi, ngươi không được thấy ta nữa đâu, không phải nhăn mặt như lúc này nữa!!!!”

Lưu Kim nhăn mặt cũng bởi, khi giơ thiết bị thợ săn lên soi vào mặt mấy kẻ cũng vừa bỏ mũ xuống kia, ấy toàn là Tiểu đoàn cấp, Đại đội cấp ở trên, tổng lại mười mấy tên. Hắn khẽ rút Hoàng Kim ra khỏi túi quần, thả theo mặt đất, lần mò tới giết đi vài tên, Lỗ Tại thấy thế, hét lên:



“ Lao đến đánh đi, không được khinh địch !!!”

Lưu Kim bị vây, nhanh chóng thu Hoàng Kim về, gọi lên Thiên Hoàng Kim Bổng, vung một đòn, cắt xuống cánh tay một tên, mấy kẻ tránh được lại lao vào đánh.

…..

“ Ngươi là Lưu Y Nhiên ??” Bạch Tiểu Linh nhìn cái nữ nhân trước mặt mà hỏi, nàng hôm trước có nghe Lưu Kim kể hắn nhận nuôi một nữ hài, giờ mới có thời gian tới gặp.

“ Vâng, mụ mụ có gì hỏi ạ ??” Y Nhiên ngừng đấm vào cái bao cát, quay sang hỏi.

“ Mụ mụ ??” Linh Linh nghĩ một hồi, xác đinh chính tên Lưu Kim lợi dụng cái dưỡng tử này để biến nàng thành vợ hắn.

“ Chính cha ta đã nói vậy...” Y Nhiên nhớ lại Lưu Kim hôm nào cũng nói chuyện với một nữ nhân, nàng hỏi thì hắn bảo vậy, đích thị là giọng nói này.

“ Thế hắn đâu ??” Linh Linh hỏi, cũng lâu rồi nàng chưa gặp hắn.

“ Hắn đuổi theo tội phạm từ sáng, bảo ta về võ quán trước, có chuyện gì vậy ??” Y Nhiên tròn mắt, tiến tới gần Linh Linh mà hỏi, lộ ra một vẻ lo lắng cho dưỡng phụ.

“ Không ổn, hắn không đi lâu như vậy được, chắn chắn có biến !!” Linh Linh không nghĩ Lưu Kim đánh từ sáng đến tận tối như vậy mà vẫn ổn, đã thế lại còn không gọi điện hỏi thăm nàng như mọi ngày.

“ Cho ta đi theo đi mụ mụ, ta cũng lo cho hắn !!” Y Nhiên hơi rơm rớm nước mắt khi nhìn bạch y nữ nhân kia đi khỏi.

“ Ở nhà ngoan, để mụ mụ đi cứu ba ba.” Linh Linh nói, coi như một cái tiểu khẳng định mối quan hệ nàng với hắn sẽ về đâu.

…..

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi