ĐẾ VƯƠNG TIỀN TRUYỆN

“ Hợp…thể ???” Gần như tất cả đồng thanh đáp.

“ Đúng, ta từng nói, phân tử là hoa, ta là thợ cắm…

Hoa tươi mãi mãi, ngừng lại lão hoá, ta có thể làm…

Gượng ép tháo dỡ một lọ hoa, một con người, ta cũng có thể làm…

Cố chấp cắm hoa của 4 lọ này làm một, ta cũng không phải không làm được…

Tất cả các hoa, đủ màu đủ loại, cùng tụ họp, chính xác là tạo nên một lọ hoa đẹp đẽ, mạnh mẽ vượt trội !

Các nàng sau khi nhất thể, được gia cường về mọi mặt, ấy là chuyện tốt !”

Nguyệt Vĩ Hồ bất giác giơ tay lên, tựa như một cái đích thực nghệ sĩ đang diễn thuyết về tác phẩm của mình.

“ Thế ta hỏi phát… nếu như vậy mà hợp thể mang thai, ta nhi tử sẽ mang hỗn huyết từng này người ???” Lưu Kim hết sức vô sỉ nói.

Mấy nàng mắt trợn ngược lên, tất cả đều rõ, chồng chung còn có thể, con chung…quá đáng a !

“ Ta cũng là không biết, hay bây giờ…thử luôn…” Nguyệt Vĩ Hồ cười.

Nàng đóng bụi hơn 2000 năm, vẫn chờ ngày xuất kho đây…

“ Thôi, thôi…” Lưu Kim đính chính.

“ Ta muốn nói như này, ta sẽ không trốn tránh bằng cách đó, không, đúng hơn là ta sẽ không trốn tránh !” Lưu Kim nói tiếp.

Hắn hả, dù là Lưu Kim thân phận hay Lê Tỉnh thân phận, hắn đều sẽ không trốn chạy.

“ Tống Hiên hắn đang bị thương, chính xác là cần một người thế chỗ, ta có thể dùng thân phận Lê Tỉnh để làm vậy, sẽ là một dịp tốt để luyện kiếm…”

“ Như vậy, nếu ta thua, câu chuyện sẽ đổ lên người Lê Tỉnh, nếu ta thắng, liền có thêm một cái thân phận tốt đẹp…”

Ấy chính là, sai thì kệ, đúng liền hưởng !

Lưu Kim hắn không phải là hám danh, nhưng, hăng say tập luyện mà còn có thể thu thêm lợi ích, chính là hợp lý.

“ Ta thấy ngươi nói cũng có đạo lý, vậy là hợp thể sẽ dùng thân phận của ngươi để đấu, ngươi sẽ dùng huy hiệu Quản Tống Hiên và thân phận Lê Tỉnh !” Luna chốt lại.



“ À mà…hợp thể này còn cần một chút nguyên liệu khác nữa… như cắm hoa vậy, ta cần lập một bản đồ cấu trúc từng người thì sau đó mới có thể tách ra…

Vậy… tới núi Phú Sĩ nào !!!” Nguyệt Vĩ Hồ nói.

Lưu Kim nhoẻn miệng cười, đưa mặt nạ lên, huyễn hoá thành Lê Tỉnh nhân diện, hắn chậm chân bước ra cửa, liên tục bàn bạc kế hoạch.

Nói tóm lại, bọn hắn vẫn sẽ thực hiện hợp thể, nhưng, nếu muốn sau khi xong chuyện các nàng có thể tách ra như trước đây, cần một chút đặc biệt khoáng thạch ở núi Phú Sĩ để lập bản đồ cấu trúc.

Lưu Kim…nhầm, Lê Tỉnh trên đường sẽ bắt đầy học kiếm pháp từ Nguyệt Vĩ Hồ, hảo hảo hoá thân thành Hắc Hoàng Hiệp Sĩ.

Hắn đã có dự định rồi, tới Nhật Bản Cổ Quốc, không phải không có người quen, kéo được tên đó, Danh Tam Cương đi được liền tốt.

….

Lê Tỉnh đi trên đường, đúng vậy, đơn thuần đi thôi, vậy sao cứ có cảm giác như đang hịch tướng sĩ vậy, ánh mắt đổ dồn về phía hắn, từng cái từng cái đều biệt lập cảm xúc…

Có kẻ nhìn ghen tị…

Có kẻ nhìn ngưỡng mộ…

Có kẻ nhìn, như hoài nghi gen mình có chút lỗi…

Có nữ nhân nhìn, cảm giác như ăn tươi nuốt sống một dạng vậy…

Hắn giờ như muốn làm lại, quay sang hỏi:

“ Ta…có chút quá đẹp hả…”

“ Chứ còn gì nữa !!!” Các nàng đồng thanh đáp.

Bọn ta là ai chứ, toàn tuyệt sắc mỹ nhân, trước giờ quen ánh mắt về mình mà đổ, bây giờ thấy thiêu thiếu a !

……

Hắc Hoàng Hiệp Sĩ, hừ, nhiều hơn là Hắc Kiếm Sĩ, bắt ta mặc một cái áo choàng đen, một cái mặt nạ đen đeo thêm, hoàn toàn không có màu vàng kim quý phái !

Hắn bị che đi nhân diện, cảm thấy có gì đó sai sai, thế này coi ra chính là đang đồng thời đeo hai cái mặt nạ…



“ Lưu Kim, nhìn này !!!” Linh Linh lớn giọng.

Hắn ngước mắt lên, thấy trước mặt nàng đang làm mấy chục, à không, có khi hơn trăm mũi nho nhỏ phi lao, Linh Linh đưa tay nhẹ, chúng liền răm rắp theo hiệu lệnh mà di chuyển.

Nhiều và nhịp nhàng, mũi lao Hoàng Kim di chuyển, tựa như một cái sóng bạc đầu, tựa như du dương tiếng chuông gió.

“ Lưu Kim, ta có thể cảm nhận từng mũi tên nhỏ này, chúng…như đang đòi một cái tên…

Ỷ Lan Trâm ???”

Linh Linh dứt lời, mắt long lanh chớp chớp, Lưu Kim mỉm cười nhìn nàng, hắn hiểu chứ, vũ khí, tên gọi, chiêu thức, tất cả đều là từ nội tâm mà xuất ra…

Có được hợp ý, vũ khí hoá thần khí, chiêu thức hoá tuyệt sát !

“ Được rồi, tỉ học nhanh đến sợ, thử đem cột gỗ kia đánh xem !!” Lưu Kim vỗ tay nói.

Nàng biết dinh thực này là nhà của cả hai, chuẩn bị sẵn cột gỗ cho hắn, ai ngờ giờ đến chính mình dùng.

“ Diệp Phong Tấu…”

-Xạc xạc xạc xạc….-

Những cái kia Ỷ Lan Trâm, đã hết sức nhu mì, nhận được điều khiển lại căng người lên, uy lực như nộ vũ thần tiễn rời cung.

Từng miếng gỗ bị đánh tung ra, thoáng một lượt, cột gỗ, hầu như chỉ sót lại một cái chỏng gọng trơ trọi chân cột.

Ỷ Lan Trâm rẽ gió, có chút quá cường đại…

Hắn giật mình, có chút hoài nghi về đạo lý vừa nêu trên.

Tên chiêu thức của hắn, thường gắn với Thiên Không, với Long Tộc… như Thiên Hoàng Kim Bổng, Lôi Long Nộ Vũ…

Tên chiêu thức của Đào Hải Bảo, gắn với cái tính tối giản của hắn, luôn chỉ nội trong ba từ…

Tên chiêu thức của Quản Tống Hiên, chính là gắn với Ngân Hà, Vũ Trụ, Không Gian…

Tên chiêu thức của Lưu Ngân Sa, gắn với Đại Hải, với Bình Định, như Định Hải Lôi Hoàng trong giao đấu với Lưu Kim…



Tên chiêu thức, ít nhiều phải có đặc điểm na ná, liền Linh Linh ở đấy lấy tinh tế cao ngạo phong lan, lấy du dương chữ Tấu mà đặt, cớ sao…có chút mạnh bạo a !

“ Hảo, ngươi chính xác đã vượt qua hắn !!!” Nguyệt Vĩ Hồ nói.

Linh Linh không đáp, điều khiển Hoàng Kim, đẩy dựng lên mười mấy cái cột, nàng lùi lại mấy bước, hô lên:

“ Vạn…Trâm…Tử…Tấu !!”

Ỷ Lan Trâm cuồng loạn di chuyển, không còn giữa đồng điệu nữa, chúng gia tốc, càng gia tốc càng mỏng hơn, như con suốt đẩy quanh.

Tiếng gió, nhiều hơn là tiếng rít gió, bụi cũng như vậy bốc lên, thấy chúng càng lúc càng đan vào nhau.

Lưu Kim nhãn lực vốn đã rất tốt, khi nãy Diệp Lan Tấu còn có thể theo dõi, giờ phút này, triệt để hoa mắt chóng mặt.

Chúng nhiều cũng không nhiều, nhưng nhanh đến mức dư ảnh huyễn thành hình một lưỡi liềm trăng vàng, còn miết vào nhau, doạ người hết sức khí thế…

Đúng vậy, Vạn Trâm, ở tốc độ này cũng đúng đấy…

Lưu Kim chớp mắt cũng tiếc, căng ra theo dõi, chỉ thấy mười mấy xấu số chuột bạch cột gỗ bốc thành bụi, đã vậy, còn mạnh đến mức bắn toé lên không, như vừa trải qua một vụ nổ hình nấm vậy…

“ Lưu Kim, từ giờ, mỗi khi mở mồm nói với nữ nhân khác, hãy nhớ đến mấy cột gỗ này…” Linh Linh trên mặt hiện ra một cái rất lạ nụ cười nói.

Hắn gật đầu lia lịa.

“ Hừm, ta cũng…., Lưu Trang Chủ, mỗi lần ngươi rút Calibur, hãy nhớ đến ta…”
Nguyệt Vĩ Hồ nhái lại.

Hắn xanh mặt.

Hoàng Từ hỡi Hoàng Từ, ngươi không sợ Ỷ Lan Trâm vì chúng làm từ Hoàng Kim, nhưng, tiểu họ Lưu này sợ a !

“ Lưu Kim, ngươi mấy lần phiêu lưu đều đem người về, lần này, ta đã có năng lực, sẽ đi theo để giám sát !!”

Nàng vừa nói, vừa điều một đám Hoàng Kim tới trước mũi hắn, cảm giác mấy chục mũi Ỷ Lan Trâm ấy có thể ngay lập tức cắt cái đẹp đẽ tuấn mỹ kia.

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi