ĐẾ VƯƠNG TIỀN TRUYỆN

Lê Tỉnh cùng Linh Linh cứ như vậy hung hăng, Nhật Bản kiếm sĩ cứ như vậy từng kẻ xuống đài, chung quy cũng không quá khó.

“ Mỏi mỏi mỏi, ta là muốn đi suối nước nóng hôm trước !!” Lê Tỉnh đỡ kiếm sĩ cuối cùng dậy, mở miệng cảm thán.

“ Ừm, ta cũng có nhu cầu…” Linh Linh phụ hoạ.

“ Linh tỉ, thế…chung phòng nhé ??” Lê Tỉnh áp sát nàng, chọc ghẹo.

“ Ta không thích ăn cơm trước kẻng !” Linh Linh đáp lại.

“ Chỉ đơn thuần là tắm chung thôi mà…” Hắn vẫn nhây trầy trật nói.

“ Đối với ngươi thực sự có cái như vậy đơn thuần à ?” Nàng mạnh giọng đáp.

Ấy ấy, nói chung là cái này hội thoại đủ nhỏ, nếu không thì nàng đã trực tiếp vận Ỷ Lan Trâm nhằm hắn xiên mấy mũi.

“ Thôi thôi, cần thiết thì vẫn có một đầu cổ đại hồ ly đợi ta…” Hắn cười đầy ẩn ý, ngữ điệu châm biếm vô cùng.

“ Ngươi…!! Hừ, nói chuyện này sau !!” Linh Linh lớn tiếng, đưa chân dẫm thẳng vào chân hắn.

“ Đau !!”

“…”

Bọn hắn cảm tưởng như đã thắng, liền cứ như vậy trò chuyện, bỗng, từ đâu truyền lại một âm thanh lớn.

-Ầm !!!-

Vị kia trưởng lão tay nắm chặt kiếm quý, nhảy một bước xa chục mét, hung bạo hết sức lên đài.

“ Hai ngươi nói ai muốn đấu liền cứ đấu, vậy, ta mạn phép tiếp chiêu !!!” Trưởng lão hô lớn.

Lê Tỉnh cũng một trận sởn gây với lão này, hà cớ vì sao không thể tinh tế nhỏ nhẹ một chút, cứ phải ép giọng như sấm rền vậy.

“ Trưởng lão các hạ, hạ tông hạ giọng a !” Lê Tỉnh cười khổ nói.

“ Nam nhi thân phải lớn như núi đá, giọng phải vang như chuông đồng, đi, đứng, nằm, ngồi đều phải có khí phách, ngươi, ta thấy chính là một kẻ ẻo lả !!!” Trưởng lão đáp.

“ Khụ khụ, ta nói thật, nếu ta là không phải trai thẳng, đi cùng ta đã không phải là hai mỹ nữ này, còn ngươi, Trưởng lão ạ, ở cùng nam nhân quanh năm suốt tháng mới có khả năng cong !!” Lê Tỉnh mồm sắc như dao cạo nói.

“ Đồ ẻo lả, ta tiễn ngươi xuống đài !!!” Trưởng lão hét lên.

“ Ta quyết so với lão này, ngươi lùi lại một chút…” Lê Tỉnh nhỏ giọng nói với Linh Linh.



Nàng huyễn hoá Hoàng Kim thành một cái ghế tựa, thoải mái ngả lưng theo dõi, hoàn toàn không có vẻ gì lo lắng.

“ Nguyệt Hồ Trọng Kiếm – Thức thứ năm – Hải Hận Hư Vô !!!”

Hận thù lớn như biển, đem ra đều giãi bày, Hải Hận Hư Vô trọng kiếm mang đậm cái sảng khoái, tựa như kiếm này sẽ trút hết cáu gắt hờn giận, khẳng định mạnh mẽ vô cùng.

Hắn trong người có lửa giận, chủ động một chút, đem chúng bộc phát, liền để đòn này nặng tựa Thái Sơn !

Calibur giơ cao ngang vai, Lê Tỉnh hít một hơi thật sâu, lao mình về phía trước, nhanh như thiểm điện một đạo dũng mãnh.

Cái kia trưởng lão vẫn im lìm, khẽ đưa chân lấy tấn thế, tay áo hắn rung rung, càng lúc càng nhanh.

“ Thanh…Tinh…Tượng !!!”

Katana xuất ra, vừa khít thời điểm Lê Tỉnh gạt kiếm !

Người ta thấy cảnh này, đều có chung một cái cảm giác, Katana trước Calibur như một tiểu thanh nga trước một con cọp núi, nhỏ bé mà linh hoạt, chống lấy một vồ của cọp vẫn vô sự.

“ Kiếm pháp Nhật Bản đa dạng bậc nhất thế gian, ta có thể lấy một cọng lông vũ để đỡ lấy ngươi một trọng hiểm đòn, lấy nhu thắng cương, ấy là đạo lý !!

Ngươi, dẫu mạnh ra sao, liệu có thể chém đứt ngang một sợi cỏ lau với trọng kiếm ấy ??

Không, sai rồi, kĩ thuật của ta, là thiên giai kiếm pháp, không còn hạ đẳng tục phu như ngươi nữa !!”

Trưởng lão một hơi thuyết giáo, đem trọng kiếm Calibur đẩy ra dễ như bỡn.

“ Tục phu hả ???”

“ Hạ đẳng hả ???”

“ Có lý chứ !!”

“ Nhưng !!”

“ Liệu ta có cam chịu như vậy ??”

Lê Tỉnh mỗi đòn giáng xuống đều đáp một câu, chung quy càng lúc càng nhanh.

Tiếng kiếm chạm nhau vang vang liên tục, thoáng chốc lại thấy loé sáng tia lửa.


“ Ngươi…có phải là đang che giấu thực lực ???” Trưởng lão chật vật đỡ đòn, nghi vấn hỏi.

Hắn ta có chết cũng không tin, kiếm pháp tên này dùng càng lúc càng không giống trước, tựa hồ như một cái hoàn toàn khác lạ so với đầu trận.

“ Calibur tiến hoá rồi ??” Nguyệt Vĩ Hồ cười, khắp mặt một vẻ tự hào về học trò.

Calibur vốn từ bụi Hoàng Kim mà tạo hình, qua thiết bị đeo tay liền cải thiện mật độ và độ cứng chắc, đồng thời vì vậy mà mất đi đặc tính biến hình của Hoàng Kim.

Nhưng, nếu qua nhiều giao tranh, thiết bị bị ảnh hưởng bởi chính Hoàng Kim bên trong người Lê Tỉnh, dẫn đến hình dạng mặc định của Calibur cũng tăng thêm một loại khác.

Cái này…có vẻ là một thanh trường kiếm !

Đúng, Lê Tỉnh bây giờ dùng chính là Song Đô Kiếm Pháp học lỏm của Quản Tống Hiên !

“ Calibur hỡi Calibur, ngươi kiếm được một chủ nhân thật tốt, cho ngươi thành một thanh trường kiếm, vậy…có hay không nên chọn tên khác ??

Liền lấy…Amago đi !!!” Nguyệt Vĩ Hồ thì thầm.

“ Lê Tỉnh, từ giờ trường kiếm ngươi đang dùng tên là Amago !!” Nàng lớn tiếng thông báo.

Lê Tỉnh gạt mạnh, quét một đường rộng, ép trưởng lão kia nhảy ngược ra sau, liền tự lẩm bẩm:

“ A…ma…go…, hảo mệnh danh !!”

Lê Tỉnh bỗng có một chút tự cười thầm, hắn song song thân phận Lưu Kim và Lê Tỉnh, kiếm hắn dùng song song Calibur cùng Amago, gọi là…chủ nào tớ nấy đi !

Trưởng lão tại Nhật Bản, vốn trong tiềm thức Katana đã là rất dài nhất, ai ngờ giao lưu với kẻ ngoại lai này mới thấy có thứ vũ khí còn vượt trội chiều dài như vậy.

Hắn bất ngờ, nhưng, dù sao cũng là một bậc tiền bối, nho nhỏ cái thách thức này tính sao ?

Hắn lao lên, kiếm như hoà vào thành một cơn thuỷ cuồng triều, đòn đánh dày đặc như nêm, đem huyễn hoá thành thiên binh vạn mã cùng tấn công một dạng.

Lê Tỉnh giật mình, hắn trên đường phiêu lưu tại Nhật Bản Cổ Quốc đã từng nghe kể, khi xưa chốn này tuỳ tiện chọn một người cũng có thể là thiên tài, khiến cho vô số những thứ xung quanh đều vi diệu.

Chiêu kiếm này, không hiểu vì sao có thể đánh lừa thị giác, đem chiến ý của đối phương hạ xuống mấy cái bậc.

“ Vô Danh Thức – Thức thứ nhất !!”

Trưởng lão tiếng hô hoà vào tiếng gió vun vút, thanh katana theo chuyển động quỷ dị ấy cứ như kéo dài ra, càng lúc càng như múa một thanh tre rỗng, âm điệu hết sức bắt tai.

“ Lê Tỉnh, ngươi ráng học lỏm đi, ta thích nghe giai điệu này !!!” Linh Linh lên tiếng, ngón tay khe khẽ gõ nhịp, toàn thân toát lên một vẻ quý phái khó sánh kịp.



Lê Tỉnh hắn cũng đồng dạng một suy nghĩ đấy, ráng sức tiếp thu, nhưng, bây giờ ngay cả hoá giải cũng không được, học trộm cách nào đây ?

Hắn nhìn đến hoa mắt, từng nhịp, từng nhịp kiếm trôi qua đều tốn hắn lượng lớn thể lực để đỡ…

Dập dìu dập dìu…

Lao xao lao xao…

Vù vù vù vù…

Hắn bỗng dưng nhớ lại câu nói của trưởng lão: “…ngươi không thể chém một ngọn cỏ lau…”

“ Thật sự là như vậy ư ??” Lưu Kim nghĩ thầm.

Hắn mường tượng ra cảnh đồng cỏ lau bạt ngàn, nơi những thanh âm kia hoà trộn mà không xung đột. Cỏ lau, cỏ lau, chém được chứ.

Lê Tỉnh nhảy dựng lên, đưa kiếm bổ xuống, liền như cũ bị hoá giải, hắn không dừng lại, tiếp tục chém.

“ Cỏ lau có cỏ lau trị !!”

Hai luồng xung đột, một bên là liên tiếp biến ảo theo phương nằm ngang của trưởng lão, một bên là bổ thiên đòn không dứt cuả Lê Tỉnh.

Hai bên cỏ lau va chạm, cái nào cứng hơn, cái ấy thắng!

“ Amago thức thứ nhất – Vọng Nguyệt !!”

Lê Tỉnh sau khi đảo cho cái chiêu thức kia của trưởng lão loạn lên liền xuất kiếm, đánh dấu chiêu đầu tiên của Amago Trường Kiếm.

Đàn hồi như cỏ lau, hắn cong mình, chém xuống một hình bán nguyệt dư ảnh hét sức diễm lệ, thành công đẩy ngã trưởng lão.

Hắn đỡ trưởn lão dậy, nhặt kiếm cung kính đưa cho.

“ Đa tạ trưởng lão khai sáng !!!” Lê Tỉnh chống trường kiếm xuống, tựa người vào mà nói.

“ Ngươi…thật ra là ai, không phải là đằng đằng sát khí của kẻ khát máu, không phải là phàm tuý man lực của kẻ dũng phu, ngươi, đến cùng là ai ???” Trưởng lão tò mò cực điểm về người dưới lớp mặt nạ này.

“ Ta chỉ là một hiệp sĩ mặt nạ qua đường thôi, nhớ vậy đi !!!” Lê Tỉnh thu kiếm, khoát tay đầy oai phong đáp lại.

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi