ĐẾ VƯƠNG TIỀN TRUYỆN

Trong phòng họp đơn sơ mà tráng lệ của Châu Á Quân Khu, một bàn chật cứng người ngồi.

“ Ta không đồng ý, Lưu Kim hắn chắc chắn không có tội, tất cả phải được điều tra lại !!!” Nguyễn Nam rít lên.

“ Ngươi cho rằng như vậy, đã điều tra lại mấy lần rồi, bớt ảo tưởng đi, Lưu Kim chỉ là một cái trẻ tuổi dễ bị cám dỗ người, hắn ta sa ngã, chính là như vậy, không có sai biệt kết quả !!!” Một kẻ khác chen miệng.

Châu Á quân khu được vận hành theo một cái hệ thống…

Nhất Bộ - Một vị bộ trưởng…

Nhị Pháp – Hai vị Pháp Vương…

Tam Quản – Ba vị quân quản có quyền hành chỉ kém Nguyễn Nam một bậc.

Tứ Thánh – Đại diện cho bốn phương đông tây nam bắc trấn thủ.

Ngũ Lão – Ngũ đại trưởng lão luôn phải tuân mệnh chính quyền để hành động.

Lục Dạ - Sáu chi đội Nghĩa Dạ khác nhau.

Thất Dương – Bảy chi đội Nghĩa Dương khác nhau.

Nói chung là, Nguyễn Nam quyền hành cũng không quá lớn, bị phân chia cho Tam Quản, mọi quyết định đều cần bốn người mới có thể quyết.

Trong vụ nghi vấn Lưu Kim là sát nhân hàng loạt này, mọi bằng chứng đều đang chăm chú chĩa vào mặt hắn, nói rằng có tội.

“ Tên Bee võ phái kia cũng đã xác nhận việc hắn cùng Lưu Kim câu kết thông qua kiểm tra trung thực của một anh tú vô cùng nhà tâm lý học, ngươi còn muốn khăng khăng ??” Trịnh Dung Quân Quản nói.

“ Cái nào nhà tâm lý học ??”

“ Fomosa – người hậu tuyển Ironlance thần điện, một kẻ như vậy đức cao vọng trọng, ngươi dám nghi ngờ ư ???” Trịnh Dung tiếp tục đe doạ.

“ Ngươi không biết rồi, Lưu Kim hắn ta có mộ cái ước vọng cứu thế, hắn không bao giờ làm như vậy !!!” Nguyễn Nam đuối lý, chỉ đành cố cãi.

“ Hừ, câm đi, ta so ra chỉ kém ngươi cái tên gọi chức danh, về quyền hành, ba bọn ta ở đây áp đảo !!!” Trịnh Dung hét.

“ Không có chuyện Lưu Kim là sát nhân hàng loạt được !!!” Dương Liễu cũng là một đại biểu cao tầng trong quân đội, trực tiếp phản đối.

“ Tiểu thiên tài, ngươi cùng hắn đều dùng tư tình để nói chuyện, vô lý đùng đùng !!!” Trịnh Dung không khoan nhượng nói.

Xác thực, Dương Liễu biết lần này có kẻ cố ý hãm hại Lưu Kim, nàng vẫn không thể đưa việc hắn là Lê Tỉnh ra được.



“ Ta đề nghị, phát lệnh truy nã toàn cầu với tội phạm Lưu Kim, ngay lập tức cử người đến dinh thự của hắn và Linh Quang Trang để dò xét !!!”

Bốn người có quyền, ba người giơ tay lên đồng tình.

“ Phụng Tử, ngươi điên à, Lưu Kim hắn ta chắc chắn không phải là kẻ như vậy !!” Nguyễn Nam gào lên với Dạ Du Phụng đang giơ tay đồng tình.

“ Đây là cách tốt nhất rồi, phải làm triệt để, càng để bóng gió liền càng có hại cho Long Tử…” Dạ Du Phụng cười hiền nói.

Thường thường mà nói, bốn người bọn hắn sẽ vô cùng cân bằng, chắc chắn phải triệu hồi thêm một vị Pháp Vương đến để phân định.

Nhưng, lần này, Nguyễn Nam thua rồi, Lưu Kim đã trở thành kẻ đồ tể đáng khinh…

“Ta có một câu nói bản quyền của Lưu Kim, các ngươi hãy lắng nghe đi…

“ Ta vẫn còn muốn làm vua, sẽ ổn thôi…”

Vậy đó, hãy cứ cùng nhau khăng khăng hắn là tội đồ, đều là dối trá hết !!” Nguyễn Nam cố nói.

Hắn đẩy ghế, đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng, vẫn hầm hầm câu giận.

Long Tử, ngươi đâu rồi !!!

…..


Nguyệt Vĩ Hồ, Linh Linh, Lê Tỉnh, Sue đang ung dung tự tại ngồi trên khinh khí cầu mà ăn uống.

Cũng phải nói Sue là một bậc lo xa, buồng lái này bếp núc đều có, đồ ăn cũng có, phòng ngủ các thứ phân chia đều rất hợp lý.

“ Kì diệu thật nhỉ, hoả diễm của ngươi có thể chữa lành vết thương !!” Lê Tỉnh cười.

“ Đó bởi vì nó là Không Gian Chi Hoả, bản thân nó là Hỗn Kim, theo ý niệm của nàng chuyển hoá thành tế bào cơ thể, đem ngươi chữa…” Nguyệt Vĩ Hồ nói.

Hắn gật gù, thả mình vào bầu trời ngập trăng sao mà than thở:

“ Không biết lúc này Tiểu Nhiên Nhiên đang làm gì…”

“ Yên tâm, chắc nàng đang tham gia cái tranh cử vị trí hội trưởng hội học sinh…” Linh Linh ngồi trên lòng hắn, ngả người vào mà đáp.


“ Ta hồi trước cũng có làm qua rồi, tuy rằng đứng đầu, nhưng, chẳng có chút nào giống vương thế cả !” Hắn nói.

“ Vương, lại nói vương rồi ?!” Nguyệt Vĩ Hồ điều hai thanh Hoàng Kim đến, chòng chọc hắn.

Hắn lúc trước đã hứa, cho đến khi xong kì lịch luyện, hắn không được nói chữ Vương.

“ Lỡ mồm lỡ mồm…” Lê Tỉnh cười khổ.

“ Làm người cái gì cũng phải biết hối hận, cho dù sai, mình vẫn sửa được, chi bằng giờ gửi ta một cái lời xin lỗi có phải hơn không ??” Nguyệt Vĩ Hồ nói.

“ Ta xin lỗi, chỉ một lần này thôi…” Hắn hồi đáp.

“ Thật hả, đừng tưởng ta không biết, làm người mà như vậy, đạo lý để đi đâu ??” Nàng mỉa mai nói.

“ Nói là nói vậy, mà Sue này, bao giờ tới núi Phú Sĩ ??”

“ Nếu muốn nhanh, hết đêm nay liền tới, muốn nhây nhây ngắm cảnh lững lờ trôi liền tốn ba bốn ngày…” Sue đáp.

Lê Tỉnh gật khẽ, hắn lại hướng mắt ra xa, bỗng sực nhớ ra gì đó liền hỏi:

“ Sue, ngươi có muốn theo khinh khí cầu làm việc kiếm tiền không ??”

“ ?!?!”

“ Ừ, chuyện là ta có một cái rất đẹp sơn trang, có núi cao, có sông sâu, du lịch tiềm năng là cực lớn, nếu được, ngươi có thể tới đó kinh doanh dịch vụ cho thuê khinh khí cầu.”

“ Thật chứ ??”

“ Ngươi hỏi câu này hơi nhiều rồi đấy, tất nhiên là thật rồi, nó tên Linh Quang Trang…” Hắn cười khổ.

“ Linh Quang Trang…đúng chính xác là một nơi mới nổi rất đẹp, nhưng, nó là của một kẻ tên Lưu Kim mà…” Sue thắc mắc.

“ Khụ khụ, chuyện này nói ra rất dài, ngươi có thật muốn nghe ??”

“ Cứ nói, hôm nay trời có, trăng có, sao có, bằng hữu có, mỹ tửu có, còn gì thiếu thi vị sao ??” Sue ngồi trên lan can buồng lái nói.

Lê Tỉnh ngập ngừng, bắt đầu kể lại cuộc phiêu lưu của hắn…

“…khi ấy ta mạnh mẽ lao thẳng vào nắm đấm sắt to đùng, sợ ư, tuyệt nhiên không có…”


“…thoáng giơ lên cánh tay còn vết kim tiêm, Liễu tỉ liền hốt hoảng xử lý, ta từ đó mà kiếm được một vị thiên tài bên cạnh…”

“…Tiểu Nhiên Nhiên hài hước lắm, nàn nói Komodo là chiếu mệnh vật của mình…”

“…đếm chẵn mấy chục đòn giáng thâm dập hết người, Luna nàng mới dừng lại cho ta thở một chút…”

“…lão điện chủ ấy quả thực rất ngông cuồng, tuy vậy vẫn dưới ta mà thôi…”

“… gặp lại song bào muội muội như vậy, thực là rất hi hữu…”

“…ai ngờ được Quản Tống Hiên hắn ta hôm đó rầu rĩ vì yêu…”

“…cái mặt nạ này, tháo ra, ngươi còn có muốn theo ta…”

Hắn đắm mình trong những ly kì ấy, càng lúc càng tươi một nụ cười, cuối cùng liền dừng lại hỏi.

“ Lê…à nhầm, Lưu Kim, ta không phải là một người háo sắc, ngươi giờ đã khiến ta yêu từ chính tâm hồn, yên tâm mà…” Sue đưa đưa cốc rượu vang sánh đỏ nói.

“ Vậy được…” Lê Tỉnh đáp.

Hắn đưa tay lên, tháo xuống mặt nạ Hỗn Kim, trở về hình thái Lưu Kim cũ…

“ Hừm…vẫn đẹp lắm mà…” Sue nói.

Nàng lúc đó cũng nín thở, nhỡ đâu tháo ra lại là một kẻ đội đất lấm bùn, chắc ngượng chết mất.

May thay, vẫn là một kẻ ưa nhìn, hơi xương xương gò má sắc, sống mũi cao thanh tú, tóc một màu đen trùm lên.

Lưu Kim thoáng hít thở lại trong cái nhân diện này, cũng ra ngồi lan can, phóng mắt về phía trăng cao…

“ Mà này, tối nay chỗ ngủ thế nào ??” Hắn sực nhớ, hỏi.

“ Kia có sofa đấy…” Linh Linh đáp.

( Từ giờ đến tối còn chương...)

đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi