ĐỂ Ý TÔI ĐI MÀ


Đầu Tưởng Nghiêu ong ong, ngơ ngác hoàn toàn.
"Không thể nào...!Không phải vẫn còn chất ức chế sao? Chất ức chế có thể hoãn kỳ ph@t tình cơ mà."
"Vô ích, thứ mà chất ức chế áp chế thật ra là pheromone, hoãn cũng là hoãn pheromone bạo phát.

Không có pheromone thì hoãn thế nào?"
Một dự cảm mơ hồ bỗng dâng lên cực kỳ mãnh liệt trong lòng Tưởng Nghiêu, hắn túm cánh tay cậu: "Vậy cậu, bệnh của cậu, cũng thế ư?"
Doãn Triệt không hé răng, đáy mắt chẳng mảy may dao động, hệt như đầm lầy chết.
Khi ánh mắt ấy đã làm Tưởng Nghiêu suy sụp, bấy giờ cậu mới nói: "Không giống."
Trái tim thấp thỏm của hắn nhẹ nhõm hẳn.
"À phải, cậu là beta, không có kỳ ph@t tình, tôi nghĩ gì không biết..."
"Đúng, cậu nghĩ gì không biết." Doãn Triệt xoay người đi tiếp.
Tà dương kéo dài cái bóng đen sau lưng hai người, mặt đất như nứt ra một vực thẳm sâu hoắm.
Chuyện cái chết đối với lứa tuổi của họ vẫn quá xa vời.
Tuy Tưởng Nghiêu từng dọa người khác những câu kiểu như "đánh chết mày", nhưng thực tế không có một chút khái niệm nào về từ này.
Đến tận bây giờ được biết người mà mình vừa gặp, một người sống sờ sờ, có khả năng chỉ còn lại vài tháng, tâm trí hắn mới bất chợt nảy sinh cảm giác chân thực.
Hóa ra từ này lại cách mình gần tới vậy.
"Chắc chắn có cách chữa mà phải không?" Hắn không cam lòng.
Tưởng Nghiêu không thể nào tin, một thiếu niên tuổi xuân phơi phới như Từ Thủ chỉ vì không có pheromone mà phải ra đi như thế.
"Bệnh bẩm sinh, trong nước hay ngoài nước đều không có trường hợp chữa khỏi."
Tưởng Nghiêu đờ đẫn: "Sao lại..."
"Nhưng có trường hợp tự khỏi."
"Tự khỏi?"
"Ừm, chỉ cần có tuyến thể thì thật ra vẫn có pheromone, chỉ là không được khơi thông mà thôi, nếu alpha có pheromone phù hợp đang trong kỳ ph@t tình cho anh ấy k1ch thích mãnh liệt, có lẽ có thể giúp anh ấy khơi thông pheromone.

Hội trưởng nghỉ học là để điều dưỡng cơ thể, chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ ph@t tình."
"Tỉ lệ thành công là bao nhiêu?"
"Theo đánh giá hiện giờ của bác sĩ thì vào khoảng 80%."
Tưởng Nghiêu thở phào nhẹ nhõm: "Cậu không nói sớm, làm tôi sợ chết khiếp, tưởng là bệnh nan y đấy chứ."
"Bệnh khuyết thiếu pheromone bẩm sinh khá dễ chữa vì tình trạng bệnh đơn giản, chỉ cần k1ch thích của alpha là được." Giọng Doãn Triệt nhỏ dần, gần như là lẩm bẩm: "Nếu vào ngày kia sẽ phức tạp lắm, tỉ lệ thành công cũng rất thấp..."
"Vậy thì tốt, yên tâm rồi." Tưởng Nghiêu chắp tay: "Từ nay bắt đầu cầu phúc cho hội trưởng, phù hộ anh ấy bình an."
"Nếu cầu phúc có tác dụng thì cần bác sĩ làm gì?"

"Có thờ có thiêng." Chẳng biết Tưởng Nghiêu vái thần thánh phương nào: "Về sau sinh hoạt câu lạc bộ bọn mình đừng làm thủ công nữa, bày vài bức tượng Phật lạy Bồ Tát đi."
"..." Doãn Triệt nhấc chân: "Cậu quên vừa nãy đã hứa với anh ấy thế nào rồi? Lần sau không mang gì tới sẽ có hậu quả gì?"
Tưởng Nghiêu nhảy tót ra xa mấy mét, chạy đến điểm buýt: "Biết mà biết mà, đang ở ngoài đường, cậu giữ mặt mũi cho tôi với."
Doãn Triệt hạ chân, mỉm cười đi theo hắn.
"Ngứa đòn."
*
Hai ngày cuối tuần lay lắt trôi qua.
Từ khi biết bệnh khuyết thiếu pheromone có thể đáng sợ nhường nào, Tưởng Nghiêu lo lắng gấp bội, cuối tuần dặn đi dặn lại cậu người yêu nhà mình:
"Tuần này cũng phải đi điều trị, đừng lười đấy biết chưa?"
"Dậy chưa? Đi chưa? Đến bệnh viện chưa?"
"Đừng nghĩ mình là beta mà thiếu cảnh giác, cậu đáng yêu như thế, nhỡ đâu con ma bệnh coi cậu là omega thì làm sao?"
"Tuần này bác sĩ nói thế nào? Điều trị có hiệu quả không? Có thể ngửi được pheromone chưa?"
"Nhắc lại lần nữa, anh đây tuyệt đối không chê cậu không có pheromone, cậu đừng nghĩ lung tung, dù không sinh được tương lai chúng mình cũng có thể nhận con nuôi."
"À mà cậu thích con gái hay con trai? Tôi khá thích con gái, đáng yêu như em tôi ấy, tất nhiên cậu muốn con trai tôi cũng không phản đối.

Hay là nhận nuôi cả hai nhé, đủ nếp đủ tẻ..."
Doãn Triệt không chịu đựng nổi, tối ấy trở về trường việc đầu tiên làm là đạp hắn.
Tưởng Nghiêu vịn ghế bò dậy, cười hề hề: "Thấy cậu đạp tôi khỏe re là tôi yên tâm rồi."
Chương Khả: "Tưởng Nghiêu có làm sao không? Ăn đạp hơn một học kỳ sinh ra đam mê kỳ quái à?"
Hàn Mộng thờ ơ nhìn đôi cẩu nam nam ấy: "Hơ hơ, một đứa muốn đạp, một đứa sẵn lòng ăn đạp, đồ khoe mẽ."
Thời gian lặng lẽ qua đi.
Đến một ngày Ngô Quốc Chung đứng trên bục giảng, tuyên bố một tin cực kỳ lớn:
"Tuần sau chúng ta đi chơi xuân."
Dưới lớp lập tức dậy sóng.
Chương Khả đã nghe ngóng tin tức này từ lớp khác nên không phải không ai biết, nhưng nghe lão Ngô đích thân xác nhận vẫn không thể đè nén sự kích động.
Học kỳ hai lớp 11, cách lớp 12 chỉ còn vài tháng, gần như không có hoạt động giải trí nào, kỳ sau lên lớp 12 lại càng không có, hiển nhiên tụi học sinh vô cùng mong đợi chuyến chơi xuân này.
Buổi tối trước ngày xuất phát, học sinh nội trú nóng lòng đi mua đồ ăn vặt.
Mọi người vẫn đến siêu thị lần trước mua nguyên liệu cho lễ hội, nhưng lần này không thể đi quá muộn mà phải về đúng giờ.

Tuần trước nhà trường vừa sửa lại tường vây cao hơn, trừ khi chân dài hai mét tám, nếu không đừng mơ trèo nổi.
Một đàn rồng rắn nhau vào siêu thị, đi hai bước đã gặp học sinh lớp khác mặc đồng phục cùng trường.

Doãn Triệt đơn thuần là bị Tưởng Nghiêu lôi đi.
Cậu không thích ăn vặt lắm, nhìn Tưởng Nghiêu ném hết cái này đến cái kia vào xe hàng, chẳng mấy mà đầy nửa giỏ.
"Bao nhiêu thế cậu ăn hết không?"
"Ăn không hết thì làm lương thực dự trữ, lo trước không thừa." Tưởng Nghiêu chỉ khoai tây lát trên kệ hàng ở góc chéo đối diện: "Lấy hộ tôi gói kia, vị dưa chuột ấy."
Doãn Triệt cạn lời đi lấy, đến dưới kệ hàng mới biết vị dưa chuột chỉ còn một gói.
Rõ ràng khoai tây lát để ở ngăn dưới, không biết ai thất đức lôi gói vị dưa chuột duy nhất lên ngăn trên cùng.
Cậu không với tới.
Doãn Triệt ngoái đầu nhìn, Tưởng Nghiêu vẫn đang chăm chú chọn nước, có vẻ không để ý bên này.
Cậu lặng lẽ kiễng chân, vươn tay cố sức với.
Thiếu mấy xăng ti mét, vẫn chưa với được.
...!Đệt, mất mặt.
Cậu với tay cao quá, phần eo hở ra lành lạnh, cứ cảm thấy có người đang nhìn mình.
Doãn Triệt bỏ cuộc, toan quay lại gọi Tưởng Nghiêu tự lấy thì có một toán học sinh tiểu học khoác cặp chạy đến, đoán chừng cũng mua đồ ăn vặt đi chơi xuân, ríu ra ríu rít hệt đám sẻ non, có đứa để ý gói khoai tây lát vị dưa chuột ở ngăn trên cùng kệ hàng, đáng tiếc lùn quá nên đành xin anh trai bên cạnh giúp đỡ:
"Anh ơi anh lấy hộ em gói khoai tây lát kia được không ạ?"
"...!Không lấy được."
"Á, vậy thôi..." Nhóc con rất hụt hẫng, nói với bạn mình: "Anh này không đủ cao, tụi mình tìm người khác đi."
"..."
Doãn Triệt một mét tám thầm dấy lên một ngọn lửa.
Nhóc tiểu học vừa nói chuyện lập tức được nhấc bổng.
"??"
"Thế này đủ cao rồi." Doãn Triệt nâng cậu nhóc lên, trầm giọng nói: "Lấy nhanh."
Cậu nhóc lấy được khoai tây lát thì sắp bị dọa phát khóc, các bé khác cũng sợ hãi chớp mắt, chốc lát sau mới phản ứng: "Hu hu hu hu hu cô giáo ơi!"
Doãn Triệt: "..."
Tưởng Nghiêu đi sang, quen tay kéo nhóc tiểu học khóc nhè đến trước người mình: "Bạn nhỏ làm sao nào? Sao em lại khóc?"
Cậu nhóc thấy anh trai này đẹp quá, vô cớ sinh lòng tin tưởng, chỉ Doãn Triệt lẩm bẩm: "Anh kia...!dữ ạ..."
Doãn Triệt cau mày: "Anh dữ chỗ nào?"
"Hu hu hu anh xem, dữ lắm..." Cậu nhóc nhoẹt miệng, nước mắt đã ầng ậng.
"..."
"Không khóc không khóc, đây, anh làm ảo thuật cho tụi em xem nhé?"
Các bé lập tức bị hấp dẫn: "Ảo thuật gì ạ?"

"Nhìn hai tay anh có phải trống trơn không?" Tưởng Nghiêu xòe tay rồi lại nắm chặt, làm trò ảo thuật biến ra đồ vật rất đơn giản, thật ra không quá hoàn hảo nhưng để dỗ con nít cấp một vẫn dư sức.
Làm xong ảo thuật thì giáo viên của các bé tìm đến, lúc sắp tạm biệt, Tưởng Nghiêu đổi kẹo gôm vừa biến ra lấy gói khoai tây lát vị dưa chuột của cậu nhóc.
Doãn Triệt nhìn mà kinh ngạc.
"Học tập anh đi." Tưởng Nghiêu đắc chí lắc gói khoai tây lát trong tay: "Trẻ con là phải dỗ."
"...!Rắc rối."
"Sao lại rắc rối, dỗ trẻ con vui biết bao, cậu không cảm thấy trẻ con cực kỳ đáng yêu à?" Tuy hồi nhỏ Tưởng Nghiêu luôn gây chuyện, nhưng kể từ ngày Uông Tiểu Nhu ra đời, hắn lập tức thích chăm trẻ.
Tiếc rằng người yêu hắn không nghĩ thế.
"Có gì đáng yêu?"
"Vừa mềm vừa cưng này, trẻ con, mèo con, thỏ con...!tôi đều thích." Mắt Tưởng Nghiêu chan chứa tình mến thương: "Nói thật, không cân nhắc đủ nếp đủ tẻ hả?"
Doãn Triệt không đạp hắn cũng không ưng lời hắn: "Tôi không thích trẻ con."
"Hả? Vì sao?"
"Trẻ con quá mềm yếu, chẳng làm được gì."
Lý do này hơi kỳ lạ, Tưởng Nghiêu không thể ừ bừa: "Trẻ con vốn dĩ mềm yếu mà, thế nên mình mới phải bảo vệ tụi nó."
"Nhỡ không bảo vệ được thì sao?"
"Ý gì?"
Doãn Triệt lắc đầu: "Thôi, không có gì, dù sao tôi cũng không thích."
Hai người lượn quanh một chốc, thấy gần đến giờ bèn đẩy xe hàng tới quầy thu ngân thanh toán, tính ra Tưởng Nghiêu lại không phải người mua nhiều nhất.
Quách Chí Hùng mua đầy bốn túi lớn đồ ăn vặt, từ bim bim cho đến ô mai, cái gì nên có đều có, nói là mua cả phần bạn gái.
"Cô nàng bị sức ăn của mày dọa chạy mất thôi." Dạo này Hàn Mộng đang ăn kiêng nên chỉ mua bánh quy thay thế bữa ăn, còn chẳng cần dùng túi đựng, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Trần Oánh Oánh: "Người ta chiều bạn gái đấy được không, con trai kiểu này mới được yêu thích."
Tan tiết tự học tối, ký túc xá dô hò vang trời, đèn đuốc sáng trưng, tụi học sinh lớp 11 đều phấn khích không muốn ngủ.
Tưởng Nghiêu kéo cậu người yêu nhà mình đến phòng mình, kêu cậu lựa đồ ăn, đang lựa thì Hàn Mộng cũng đến.
"Bán tôi một ít, dù sao ông cũng không ăn hết."
"Ông phải giữ dáng cơ mà?"
"Ai bảo tôi ăn?" Hàn Mộng nhặt một ít trong đống đồ Doãn Triệt chừa lại, cũng được một túi, lấy điện thoại định chuyển tiền.
Tưởng Nghiêu xua tay: "Không cần, thành công thì mời tôi ăn là được."
Hàn Mộng cười đẩy hắn: "Đáng ghét, anh em tốt."
"..." Tưởng Nghiêu nổi da gà.
Doãn Triệt không hiểu: "Cái gì thành công?"
Tưởng Nghiêu lấp lửng: "Bí mật giữa alpha dũng mạnh bọn tôi, nhóc beta không cần biết."
Giọng điệu ngạo mạn quá mức, Doãn Triệt híp mắt.
*
Ngày đi chơi xuân.
Sáng sớm toàn thể học sinh lớp 11 đã tập trung tại phòng học, những ai bình thường không dậy nổi hoặc là đi học muộn, hôm nay đều cực kỳ đúng giờ.
Đúng bảy giờ, Ngô Quốc Chung dẫn tụi học sinh lên xe du lịch.
Mặc dù đứa nào đứa nấy đều là học sinh cấp ba cao to hơn cả giáo viên, nhưng nội tâm vẫn là tụi nhóc đơn giản, tìm chỗ cũng phải chọn tới chọn lui, ai cũng muốn ngồi cùng bạn thân.

Tưởng Nghiêu lên xe sớm, chiếm ghế đôi ở hàng sau, ai đến cũng nói "đi đi đây là chỗ bạn cùng bàn của tôi."
Cuối cùng cũng đợi được Doãn Triệt lên xe, hắn vẫy tay gọi ngay: "Triệt Triệt! Chỗ này!"
Doãn Triệt đi xuống đứng giữa lối đi, chống tay lên lưng ghế mỉm cười với hắn: "Nhóc beta không xứng ngồi cùng alpha dũng mãnh."
"..."
Nhóc beta mà ác lên đúng là chẳng vừa.
Alpha dũng mãnh nhận thua: "Tôi sai rồi, tôi muốn ngồi với cậu, cực kỳ muốn ngồi với cậu, không ngồi với tôi là tôi chết đấy." [1]
"Khụ khụ!" Hàn Mộng ho dữ dội, nói nhỏ: "Mở mồm ra là làm làm làm, đê tiện thế? Nơi đông người, hai cậu có thể kiềm chế chút không?" [2]
[1-2] "Sai", "ngồi" và "làm" trong tiếng Trung đọc na ná nhau.
"..."
"..."
Cuối cùng Tưởng Nghiêu vẫn được như ý.
Xe khách rộng rãi nhiều ghế, học sinh A1 đã ngồi hết mà hàng sau vẫn thừa vài chỗ trống.
Tưởng Nghiêu thấy ghế bên cạnh không có người bèn để balo và đồ ăn vặt, rất muốn bế chú thỏ con nào đó lên chân mình, ôm giấu trong lòng.
Doãn Triệt nhìn ngoài cửa sổ, không để ý ánh mắt thâm hiểm khó lường bên cạnh.

Sáng nay cậu dậy sớm, bây giờ mệt rã rời, định dựa cửa xe ngủ một lúc.
Xe vẫn chưa lăn bánh, đang dàn hàng đợi ở cổng trường, lớp nào đủ người thì lên xe trước.
Xe bên cạnh lớp A1 được lớp A3 nhanh chân chiếm trước.
Toán học sinh líu ríu chia chỗ ngồi, trong xe ồn ào nhốn nháo.
Doãn Trạch nghe mà mất kiên nhẫn, đi thẳng xuống mấy hàng cuối, chọn một chỗ cạnh cửa sổ, vừa yên vị thì các học sinh khác cũng ngồi kín ngay.
Người bên cạnh thấy cậu ta nhìn ra ngoài bèn ngó theo, bỗng phát hiện: "Ế Doãn Trạch, kia là anh cậu đúng không?"
"Tôi biết." Cậu chàng khó ở trả lời.
Trên chiếc xe đối diện, đầu Doãn Triệt tựa lên cửa kính, mắt nhắm hờ không để ý phía họ, hình như đang định ngủ bù.
"...!Doãn Trạch, cậu trợn mắt ác vậy làm gì? Cũng có hù được anh cậu đâu." Học sinh A3 đều biết Doãn Trạch ghét anh mình, nhưng không ngờ ngay cả nhìn cũng phải dữ dằn tới mức này.
"Tôi nhìn anh ấy quá đần."
Ai đời lại dựa vào cửa kính...!Chốc nữa xe chạy, đi đường xóc nảy cam đoan bị đập đầu.
Doãn Trạch cầm điện thoại định gửi tin nhắn mắng cho một trận.
Đúng lúc này có một cánh tay thò ra sau đầu Doãn Triệt.
"Đấy không phải Tưởng Nghiêu sao!" Có người hô khiến tất cả lập tức nhìn ra ngoài: "Ở đâu ở đâu?"
Tưởng Nghiêu đỡ gáy Doãn Triệt hướng về phía mình, để đầu cậu dựa trên vai hắn.
Doãn Triệt cựa quậy.
Học sinh A3 chứng kiến sợ hết hồn: "Vãi chưởng, Tưởng Nghiêu chạm vào Doãn Triệt? Thế là lại đánh nhau à?"
Tuy nhiên Doãn Triệt chỉ chỉnh sơ tư thế, thậm chí còn cọ đầu lên hõm vai Tưởng Nghiêu.
Năm ngón tay Tưởng Nghiêu luồn trong tóc cậu, sờ sợi tóc tơ mảnh và vân vê d ái tai mềm mại, đoạn ngước mắt nhìn phía đối diện, nhếch miệng cười.
Trước những cái nhìn trân trân, hắn kéo rèm cửa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi