ĐỂ Ý TÔI ĐI MÀ


Bác sĩ Phùng thở dài: "Chú lớn tuổi rồi, không hiểu được suy nghĩ của đám trẻ bọn cháu.

Tóm lại cháu chuẩn bị sớm đi, đừng bỏ lỡ cơ hội, cũng đừng bỏ lỡ người thích hợp."
Doãn Triệt cười nhẹ: "Cháu biết."
Rời phòng làm việc của bác sĩ Phùng, cậu tiện đường đi thăm Từ Thủ.
"Không ngờ em cũng là omega." Chắc Từ Thủ đã nghe nói từ chỗ bác sĩ Phùng nên không mấy ngạc nhiên: "Nhìn thế này trông em giống omega thật, trắng trẻo đáng yêu..."
Doãn Triệt ho khẽ, Từ Thủ lập tức biết ý: "Biết rồi, em còn A hơn cả A cao to cơ bắp lực điền!"
"...!Cũng đâu có như thế."
Từ Thủ bình phục rất tốt, trước đó đã chịu được qua kỳ ph@t tình nhờ bạn trai giúp đỡ, nghỉ hè làm thêm một cuộc phẫu thuật là có thể bình phục hoàn toàn, thời gian này luôn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
"Anh nói em nghe này tiểu Triệt." Từ Thủ đỏ mặt: "Đám alpha xấu xa cực, bình thường im ỉm dịu dàng mà vừa ngửi thấy pheromone đã hiện nguyên hình, cực kỳ dữ..."
Doãn Triệt không nhìn dấu đỏ chưa nhạt bớt trên cổ anh, cố hết sức nói giọng đàng hoàng: "Đau lắm hả anh?"
"Mới đầu hơi đau, về sau..."
Từ Thủ không tiện nói hết câu, Doãn Triệt cũng không tiện hỏi tiếp.
Về sau như thế nào, sách sinh học có viết đầy đủ.
Cả hai nói thêm vài chuyện vặt vãnh thì bạn trai của Từ Thủ là Đỗ Tường cũng đến, chào hỏi lịch sự: "Chào cậu, cảm ơn cậu đã tới thăm em ấy."
"Việc nên làm ạ."
"Bây giờ em ấy vẫn đang trong thời gian hồi phục, tôi tới giúp em ấy."
Doãn Triệt cảm thấy hình như hắn có ý khác bèn dùng ánh mắt hỏi dò, Đỗ Tường nói thẳng: "Có thể phiền cậu tránh đi được không? Xin lỗi."
Từ Thủ đỏ bừng mặt, bịt miệng hắn lại: "Đừng nói nữa...!Em không gấp, anh chờ một lúc hẵng tới."
Đỗ Tường kéo tay anh: "Nhưng anh rất gấp."
"..."

Doãn Triệt thức thời tránh đi, ở lại nữa e là phải xem giảng dạy trực tiếp mất.
Rời khỏi phòng bệnh, cậu đi về phía cổng bệnh viện, chưa ra tới nơi đã gặp một tốp khách không mời mà đến.
"Anh Triệt! Anh đã xuống giường được rồi à!"
Doãn Triệt nhìn Triệu Tranh Thắng và Phan Huy nở nụ cười tươi rói lấy lòng trước mặt, hơi nghi ngờ thế giới này.
"Bọn em định đến thăm anh lâu rồi mà anh Nghiêu bảo anh phải nghỉ ngơi, không cho bọn em quấy rầy."
"Anh Nghiêu?" Doãn Triệt nhướng mày, trong lòng đã hiểu tương đối.
Kể cả cái này cũng là đóng kịch.
"Ầy, anh Nghiêu giành mất địa bàn của bọn em ở Đông Thành rồi, bây giờ bọn em không còn chỗ nào để đi, đành nghe anh ấy thôi..." Triệu Tranh Thắng dè dặt phủi sạch quan hệ: "Em xin lỗi vụ hôm trước, bọn em cũng bị ép mới cực chẳng đã, anh Nghiêu kêu bọn em diễn cho chân thật, không cần nương tay, kết quả sơ ý một cái là bọn em...!lại làm nghiêm túc.

Anh không sao chứ?"
Chuyện này thật sự ngày càng hoang đường.
"Dùi cui điện cũng là cậu ấy đưa cho bọn mày?"
"Vâng vâng vâng, anh ấy xúi giục hết đấy, không liên quan đến bọn em tí nào."
Đổ lỗi đến là giỏi.
Doãn Triệt hít sâu: "Tao không quan tâm ai xúi giục, trong vòng năm giây biến khỏi tầm mắt tao, nếu không..."
"Biến ngay đây biến ngay đây!" Đám Triệu Tranh Thắng rất có mắt nhìn, tức tốc chạy mất dạng, trước khi đi còn nhét túi quà thăm hỏi vào tay cậu.
Có đồ ăn vặt, thuốc bổ và một chiếc hộp dài trông rất giống hộp đựng dùi cui điện, dán thêm tờ giấy nhớ: Chúc hai anh bền lâu!
Doãn Triệt xé tờ giấy, thình lình nhìn thấy mấy chữ "rung, xoa bóp" trên mặt hộp.
Cậu không đọc hết vì ngay lập tức thứ đó đã chui tọt vào thùng rác.
*
Tối chủ nhật, tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ hè, Doãn Triệt cài lại tất cả ứng dụng mạng xã hội.
Trong ứng dụng có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, chủ yếu đến từ bạn cùng lớp, không có tin nhắn của anh người yêu cũ bị chặn nào đó.

Nhóm lớp đang tíu tít nghỉ hè đi đâu chơi.
Hầu hết mọi người đều phải học thêm, dù sao kỳ sau cũng lên lớp 12 rồi, thành thử trên thực tế chỉ có vài ba đứa mơ tưởng kỳ nghỉ hè tuyệt vời.
Chương Khả gắn thẻ Tưởng Nghiêu: "Anh Nghiêu, biển ở Đông Thành các cậu xanh lắm đúng không? Tôi chưa đi bao giờ, nào nghỉ hè bọn mình đi bơi nhá? Dẫn bạn gái cậu với bạn của bạn gái cậu theo nữa."
Trần Oánh Oánh: "Ông muốn ngắm các em mặc áo tắm chứ gì?"
Chương Khả: "Tôi là hạng người ấy sao!"
Tưởng Nghiêu: "Ngại quá, không có bạn gái."
Chương Khả: "Hả? Bữa trước cậu thừa nhận rồi mà?"
Tưởng Nghiêu: "Chưa từng thừa nhận, tự cậu đoán mò."
Chương Khả: "?? Anh Nghiêu, cậu trở mặt nhanh quá đấy?"
Hàn Mộng bỗng dưng xen vào: "Không có bạn gái thì có bạn trai à?"
Sau câu hỏi này, tụi kia cũng bắt đầu ồn ào: "Phải đó! Anh Nghiêu đừng khắt khe giới tính quá, trường mình cũng nhiều em trai đáng yêu mà."
"Cậu có biết rất nhiều bạn nữ đu couple nam nam của cậu không? Toàn nói cậu là tổng công."
"Mặc kệ là trai hay gái, mau mau kiếm một người để omega toàn trường bỏ cuộc đi, bớt cho bọn tôi ngày ngày bị tụi lớp khác hỏi này hỏi nọ."
Tưởng Nghiêu không tiếp lời như thể đã sủi mất tăm, các bạn chờ một lúc không thấy trả lời thì lại hi hi ha ha buôn chuyện khác.

Có đứa than thở chắc mai có điểm, bị cả bọn xúm vào chửi "nhắc gì không nhắc đi nhắc chuyện này!"
Tưởng Nghiêu hạ bút, gấp mẩu giấy vừa viết xong thành hình vuông dẹt.
Sau đó hắn mở cửa đi sang phòng bên cạnh, ngồi xuống vất vả nhét mẩu giấy qua khe cửa.
Hắn vừa nhét vừa cảm thấy hành động của mình có thể được bầu chọn giải khó hiểu.
Nhưng tất cả cách liên lạc đều bị chặn, hắn còn làm sao được.
Hắn làm rất nhẹ nhàng, gắng sức không phát ra tiếng động, sợ người trong phòng lại mở cửa ném trả giấy.

Dù rằng nhét vào cũng chưa chắc cậu đã đọc.
Đợt trước ở bệnh viện hắn đã nhét biết bao mẩu giấy và xin lỗi rất nhiều lần, ngày nào gửi tin nhắn cũng có dấu chấm than màu đỏ.
Doãn Triệt không muốn tha thứ cho hắn, cậu không muốn gặp hắn.
Cũng đúng, ép một người đến bước đường muốn chết, sao có thể không bị người ta hận.
"Tiểu Triệt rất thiếu cảm giác an toàn." Hôm đó sau khi nói rõ kế hoạch của mình, bác sĩ Phùng nhắc nhở hắn hậu quả: "Một người sắp chết không thể nào có cảm giác an toàn, trong quá trình trị liệu tâm lý, cậu ấy nói điều cậu ấy không thể chịu đựng nhất là lừa gạt, dẫu là lừa gạt mang ý tốt.

Suy cho cùng ngay cả cái chết cậu ấy cũng dám đối mặt thì còn thứ gì không đối mặt được đây?"
"Vậy nên nếu cháu gạt cậu ấy, cháu phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị oán hận."
"Dù cậu ấy tha thứ cho cháu, có lẽ cũng sẽ không tin tưởng cháu nữa."
Tưởng Nghiêu ngồi ngoài cửa phòng một lúc, ngẩng đầu dựa lưng lên ván cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Đêm im ắng, căn phòng sau lưng cũng rất im ắng.
Mấy phút sau trong phòng vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, đi từng bước lại gần, dừng một hai giây rồi lại dần cách xa.
Tưởng Nghiêu chờ tầm mười phút, lạc quan phỏng đoán Doãn Triệt đã đọc hết nội dung mẩu giấy, vì thế gửi tin nhắn đi.
Đáng tiếc vẫn bị chặn.
Hắn đã viết trên giấy rằng có vài lời muốn nói, nếu bằng lòng nghe thì hãy bỏ chặn hắn.
Kết quả này xem ra hoặc là Doãn Triệt không muốn nghe, hoặc là không hề đọc mà ném thẳng vào thùng rác.
Những câu từ hắn đã nghĩ suốt một đêm, trong đầu có rất nhiều lời muốn giãi bày, kìm nén thật sự khó chịu.
Cậu nghe thấy hay không cũng được, dù sao hắn nhất định phải nói.
Tưởng Nghiêu giữ nút tin nhắn thoại:
"Triệt Triệt."
Gọi hai chữ này mà bản thân hắn có phần không dằn lòng nổi, phải bình tĩnh một chốc: "Triệt Triệt, kỳ sau cậu định chuyển trường ra nước ngoài phải không? Hôm ấy ở ngoài phòng karaoke tôi nghe thấy rồi."
"Tôi muốn xin cậu đừng đi, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách."
"Tôi biết tôi đã làm rất nhiều việc quá đáng, dù là giả thì cũng vô cùng quá đáng, cậu không muốn tha thứ cho tôi, tôi hiểu, nhưng tôi mong cậu bình an, đừng buông bỏ bản thân nữa...!Cuộc sống của cậu có thể không có tôi, nhưng thế giới của tôi không thể không có cậu."
"Nếu cậu giận tôi thì đánh tôi một trận được không? Cứ việc đánh đến khi nào cậu nguôi giận.


Đừng bơ tôi, như thế cảm giác như tôi thật sự không còn chút xíu hy vọng nào nữa rồi..."
"Có lẽ từ lúc tôi chọn gạt cậu là đã không còn hy vọng, rõ ràng biết cậu ghét nhất bị lừa, rõ ràng biết chia tay với cậu sẽ không thể theo đuổi lại cậu nhưng tôi vẫn ôm một chút may mắn và tự đại, cảm thấy chắc hẳn cậu rất thích tôi, chờ cậu nhận ra sự thật biết đâu vẫn sẽ tha thứ cho tôi."
"Ai dè tối ấy chia tay, mắt cậu còn không hề đỏ."
"Cậu cũng không nổi cáu với tôi, bỏ đi cực kỳ phóng khoáng, tôi suýt không nhịn được đuổi theo nói với cậu tất cả đều là giả.

Nhưng tôi không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thể phá hủy cơ hội sống sót duy nhất của cậu chỉ để cậu tha thứ cho tôi."
"Chỉ là, giây phút ấy tôi mới chợt ngỡ ra bọn mình mới quen nhau được mấy tháng, có lẽ cậu không thích tôi như tôi tưởng tượng, tôi còn gạt cậu, làm tổn thương cậu, khả năng cậu nản lòng rồi..."
"Nhưng dù như vậy tôi vẫn muốn nói với cậu, từ đầu đến cuối tôi đều một lòng một dạ thích cậu."
"Tôi không tiêm chất ức chế, nhưng cả đời tôi sẽ chỉ rung động vì cậu."
Tin nhắn thoại gửi đi, trước mỗi tin đều có dấu chấm than đỏ, không ai nghe thấy những nội dung này.
Tưởng Nghiêu nắm điện thoại, nhìn sợi dây màu nâu xám đen trên cổ tay mình, rành rành không phải màu sắc sặc sỡ nhưng chói đến đau mắt.
Không biết sợi dây trên chân Doãn Triệt có còn hay chăng, có lẽ đã bị cắt đứt rồi.
Nói cắt là cắt, trước nay Doãn Triệt luôn quả quyết dứt khoát.
Hắn đã nói gần hết, chỉ thiếu vài câu cuối cùng: "Cứ vậy đi, sau này cậu phải sống tốt đấy."
"Nếu hôm nào đó muốn để ý tôi, gọi lúc nào tôi cũng đến ngay."
Vốn dĩ hắn còn muốn nói mấy lời chúc phúc, thế nhưng thật sự không thể tiếp tục.
Tưởng Nghiêu lau mặt: "Ngủ ngon mơ đẹp nhé...!Trong mơ đừng có tôi."
Vòng tròn nhỏ trước tin nhắn thoại quay mãi như đang cười nhạo việc làm vô ích của hắn.

Tưởng Nghiêu nhìn mà phiền lòng, đứng dậy về phòng mình, quẳng điện thoại cạnh gối, che đầu ngủ vùi.
Vòng tròn nhỏ trên màn hình quay tiếp một lúc rồi đột ngột biến mất, tuy nhiên lần này không hiện dấu chấm than.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Triệt đứng sau cánh cửa: Hơ, tự ý quyết định hộ tôi đã đành, còn tự ý tưởng tượng vớ vẩn tôi không đủ thích cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi