Bởi vì sáng nay bị Cố Dữ Thâm ép thay quần áo, mặc dù bây giờ đang ở trước mặt Tống Ảnh, Nam Tri cũng không muốn nghe điện thoại của anh.
Ánh mắt Nam Tri dừng lại trên màn hình điện thoại hai giây, sau đó tắt máy.
Cô cất điện thoại, nhìn Tống Ảnh mỉm cười: “Tất nhiên nhớ rồi, lúc học cấp ba tôi có nghe mọi người bàn tán về cậu.”
Tống Ảnh mỉm cười, khiêm tốn nói: “Không có gì đâu.” Cô ta lại hỏi, “Chị Nam Tri sao chị lại ở đây?”
Chị Nam Tri?
Xưng hô này làm cô đơ ra.
“Đến họp với đạo diễn Lưu, tôi là một trong những giám khảo của chương trình 《 Mũi chân nghệ thuật 》.”
Tống Ảnh hơi ngạc nhiên.
Nhìn vẻ mặt đó thì không thể giả vờ được, Nam Tri là vị giám khảo cuối cùng được quyết định, xem ra cô ta không biết.
“Trùng hợp vậy sao, em cũng tham gia chương trình này.” Tống Ảnh nói.
“Ừ, lúc trước tôi có nghe đạo diễn nói rồi, trùng hợp thật đấy.” Nam Tri cười cười, lấy giấy ra lau tay, “Trước đây tôi chưa từng nghe nói cậu còn biết múa ba lê.”
Vẻ mặt Tống Ảnh thay đổi một chút, nhưng chẳng mấy chốc lại khôi phục lại bình thường, Nam Tri không để ý đến.
Tống Ảnh trả lời: “Không giỏi như chị đâu, em chỉ học một chút, chỉ là biết đôi chút, múa lung tung thôi.”
Nam Tri nhếch môi, cô không nói thêm gì, nói với Tống Ảnh vài câu đơn giản rồi đi trước.
Tài xế đã đợi ở dưới.
Nam Tri lên xe, cô mở điện thoại ra tìm ngày tháng năm sinh của Tống Ảnh, đúng là nhỏ hơn cô một tháng thật.
“…”
Một tiếng “chị Nam Tri” kia cô gánh không nổi.
Nhưng người ta là tình địch cũ, một tháng chênh lệch này giống như ngàn cân đè nặng trên người Nam Tri, biến thành năm chữ lớn —— cô ta trẻ hơn cô.
Tức.
Tức quá.
Điện thoại lại rung lên, Cố Dữ Thâm lại gọi tới.
Nam Tri nghe điện thoại, cô nói: “Gì vậy.”
Tông giọng rất thẳng thừng.
“Ăn thuốc súng à?”
Ăn thuốc súng đấy, Nam Tri oán thầm trong lòng.
Nhưng cô không nói ra: “Không có.”
Cô không biết phải giải thích chuyện gặp Tống Ảnh thế nào, cũng không muốn nghe thấy cái tên Tống Ảnh từ trong miệng anh.
Nam Tri hỏi: “Tìm em có chuyện gì?”
“Anh dựa theo lịch trình của em mà hẹn bác sĩ vật lý trị liệu, hai ngày nữa bác ấy đến.”
Nam Tri chớp mắt: “Anh mời bác sĩ vật lý trị liệu đến Thượng Hải à?”
“Ừ.”
Nam Tri cảm thấy hơi làm phiền người ta, cô nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra thì không cần gấp như vậy đâu, đợi em về Bắc Kinh rồi đến chỗ bác ấy là được.”
Anh xùy một tiếng: “Em đừng nói nhảm nữa.”
“… Chỉ là em thấy để bác ấy chạy qua chạy lại giữa Bắc Kinh và Thượng Hải thì phiền người ta quá.”
Trong mắt nhà tư bản thì chuyện này không được xem là phiền phức: “Anh trả lương cho bác ấy cao như vậy, em còn đau lòng thay bác ấy à.”
“…”
Được rồi, anh nói cũng không sai.
Các bác sĩ vật lý trị liệu giỏi được trả lương cao theo giờ, người hẹn trước cũng rất nhiều, mỗi khi Nam Tri gửi tin nhắn hẹn lịch thì bác ấy đều rảnh, không cần nghĩ cũng biết Cố Dữ Thâm đã trả bao nhiên tiền, để bác ấy làm bác sĩ vật lý trị liệu của một mình Nam Tri.
Cúp điện thoại, xe đã chạy đến khách sạn.
Nam Tri xuống xe, vừa mới bước vào sảnh đã bị quản lý khách sạn gọi lại, quản lý tươi cười hỏi: “Cho hỏi cô là cô Nam đúng không?”
“Vâng, sao vậy?”
“Thật sự xin lỗi, chúng tôi không biết cô đến nên đã sơ suất, bây giờ đã nâng hạng phòng của cô lên Executive Suite rồi, đợi cô đến rồi tôi sẽ nhờ người mang hành lý của cô qua.”
Nam Tri hơi ngjac nhiên, cô không phản ứng kịp.
Quản lý khách sạn rất nhạy bén, nhìn biểu cảm trên mặt cô cũng biết cô đang nghĩ gì, anh giải thích: “Là tổng giám đốc Cố dặn dò, tổng giám đốc Cố là cổ đông của khách sạn chúng tôi.”
“…”
Sao mà cô cảm thấy đi đến đâu cũng không thoát khỏi được tầm mắt của anh vậy.
Nam Tri gật đầu, cô lên tiếng đáp lại.
Căn phòng mà ekip chương trình đưa quả thật hơi nhỏ, nhưng bây giờ được nâng lên Executive Suite, đúng là rộng rãi thoải mái hơn nhiều.
Phượng Giai nói không sai, gả cho Cố Dữ Thâm, có thể tùy tiện tiêu tiền của anh đúng là không tệ.
Nếu anh đã tìm được một Tống Ảnh để khiến em tức giận, vậy thì em sẽ tiêu tiền của anh để mua vui. Nam Tri chuyển hết sự bất mãn về Tống Ảnh sang người Cố Dữ Thâm.
–
Chuyển đồ sang phòng Executive Suite, Nam Tri nghỉ ngơi một lúc rồi ra ngoài dạo phố.
Có lẽ là vì lúc múa không thể đeo trang sức, từ trước đến giờ, cô không quá hứng thú với món đồ này, bình thường đi dạo phố, cô cũng chỉ mua quần áo và túi xách.
Nam Tri mở WeChat ra xem các cửa hàng mà mình thường mua, biết được có một chiếc túi mà cô luôn muốn mua đang có hàng ở Thượng Hải.
Nam Tri trực tiếp đến cửa hàng kia, chẳng mấy chốc mua được túi xách.
Người bán hàng ngay lập tức biết cô là khách hàng sẵn sàng mua sắm, nên nhiệt tình giới thiệu các sản phẩm khác.
Lúc này Phượng Giai gọi điện thoại tới.
“Đang làm gì vậy Tư Tư.”
“Đi dạo phố.”
“Đi dạo phố một mình ở Thượng Hải à?”
“Đúng vậy.”
Nhân viên bán hàng thấy cô đang nghe điện thoại, không quấy rầy nữa, rót cho cô một ly nước, Nam Tri nói cảm ơn rồi ngồi xuống ghế sofa.
Phượng Giai nói: “Tư Tư của chúng ta độc lập thật rồi, bây giờ đã có thể dạo phố một mình rồi.”
Nam Tri mỉm cười, mắng cô một câu, còn nói thêm: “Tớ có thể đi dạo phố một mình từ lâu rồi nhé.”
Phượng Giai xúc động: “Sáu năm ở nước ngoài quả thực không hề uổng phí.”
“Gần đâu cậu có gì muốn mua không, đúng lúc tớ đang ở trung tâm thương mại, có một cái túi mà ở Bắc Kinh đợi mãi không có, vừa hay ở đây lại có, cậu có muốn tớ hỏi giúp cậu không.”
Phượng Giai: “Đúng lúc, chẳng phải tớ đang theo đuổi anh chàng nghệ sĩ kia sao, hôm trước tớ mua một cái nơ, giờ muốn mua thêm một chiếc váy đi kèm, mấy ngày nữa tớ cùng anh ấy đi nghe hòa nhạc.”
Nam Tri cười nói: “Có tiến triển à?”
“Đương nhiên rồi.” Phượng Giai dừng lại một lát, cô còn nói, “Tớ gửi hình cái nơ cho cậu nhé, hai người đều học nghệ thuật, thẩm mỹ giống nhau, cậu giúp tớ chọn một chiếc váy đi.”
Nam Tri đồng ý.
Cô xem màu của chiếc nơ, nhìn một vòng trong cửa hàng, nhanh chóng chọn một chiếc váy.
Nam Tri chụp một tấm ảnh, gửi cho Phượng Giai hỏi trông thế nào.
“Phượng Giai: Đẹp lắm! Bọn họ ra màu này lúc nào vậy, tớ không biết đấy!”
“Nam Tri: Bộ sưu tập thu đông vừa mới ra mắt mấy ngày trước.”
“Nam Tri: Vậy tớ mua nhé?”
“Phượng Giai: Sao vậy, muốn tặng tớ à.”
“Nam Tri: Đúng vậy, tặng cậu chiếc váy cho lần đầu tiên hẹn hò với bạn trai tương lai.”
Chỉ là những bộ quần áo trong cửa hàng này, lại còn là mẫu mới ra mắt, Phượng Giai cũng đoán được giá của chiếc váy này chắc có thể mua được một chiếc xe.
Mà Nam Tri lại khác với cô, Nam Tri đã bắt đầu kiếm tiền từ khiêu vũ từ rất lâu rồi, không thường xuyên tiêu tiền của người nhà.
“Phượng Giai: Gì đây, sao đột ngột giàu lên rồi, tiền cát-xê của chương trình cao lắm à?”
“Nam Tri: Cát-xê cũng bình thường thôi, tớ chỉ trả trước thui.”
“Nam Tri: Nhưng tớ có thẻ của Cố Dữ Thâm.”
“Phượng Giai: ………”
“Phượng Giai: Cậu có thẻ của Cố Dữ Thâm mà chỉ mua cho tớ một chiếc váy, cậu có phải chị em của tớ nữa không vậy?”
“Phượng Giai: Tư Tư! Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi, tiền Cố Dữ Thâm kiếm được chẳng phải để cho cậu tiêu sao!”
Cuối cùng, dưới sự khuyến khích của Phượng Giai, Nam Tri lại mua thêm hai chiếc túi và một chiếc vòng tay đơn giản tinh tế, còn Phượng Giai thì cô lại mua một đôi giày cao gót cho buổi hẹn hò.
Cô nhờ nhân viên bán hàng chuyển hàng tặng cho Phượng Giai trực tiếp đến Bắc Kinh, Nam Tri xách túi lớn túi nhỏ trở về.
Không giống Phượng Giai, lần đầu tiên Nam Tri tự do tiêu tiền của người khác thế này, cô cảm thấy hơi lo lắng, áy náy.
Nhưng mà cả đêm Cố Dữ Thâm đều không gửi tin nhắn hỏi cô chuyện này, chẳng lẽ anh không nhận được thông báo trừ tiền?
–
Ngày hôm sau bắt đầu chính thức ghi hình.
Lần đầu tiên Nam Tri tham gia ghi hình cho một chương trình truyền hình thực tế, cô cảm thấy thú vị.
Tổng cộng có bốn vị giám khảo, ngồi ở trung tâm của sân khấu, bên dưới là các vũ công tham gia và khán giả, đến lượt ai biểu diễn thì họ sẽ ra sau sân khấu chuẩn bị, biểu diễn xong có thể quay lại khán đài xem màn biểu diễn còn lại, hình thức khá là tự do.
Mà các khán giả, có không ít người là fan của hai khách mời, có người còn giơ bảng đèn có tên “Tống Ảnh”.
Nam Tri làm như không thấy.
Cô luôn nghiêm túc với những vấn đề mang tính chuyên nghiệp, lời nhận xét của cô cũng chuyên nghiệp và khách quan.
Dù ban đầu có người cho rằng cô quá trẻ và thiếu kinh nghiệm so với bốn người còn lại, nhưng sau khi nghe cô nhận xét, mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Chương trình lần này cũng chuyên nghiệp hơn so với những gì cô tưởng tượng. Rất nhiều người tham gia cuộc thi đều là những vũ công chuyên nghiệp xuất sắc, một số người còn có những kỹ thuật đặc biệt của riêng mình. Không chỉ biết ba lê, mà còn kết hợp nó với các loại nhạc khác nhau, tạo nên sự độc đáo và hiện đại.
Cô xem từ đầu đến cuối, xem qua đủ màn biểu diễn đỉnh cao, tâm trạng cũng tốt lên, chỉ là ngồi thẳng một lúc, thắt lưng cô lại bắt đầu đau.
Chẳng mấy chốc, đến lượt hai vị khách mời ra sân.
Tống Ảnh diễn cuối cùng, được MC nhiệt tình giới thiệu, người hâm mộ dưới sân khấu cũng rối rít giơ bảng đèn, hét ra những tiếng thét chói tai, gọi tên Tống Ảnh.
Tống Ảnh mỉm cười, vẫy tay với người hâm mộ.
Cô ta thể hiện một phần của vở ba lê “Người đẹp ngủ trong rừng” trong tác phẩm biến tấu “Chú chim xanh”.
Biến tấu của “Chú chim xanh” có nhịp điệu chậm hơn và động tác tương đối dễ kiểm soát, phù hợp với những người không phải vũ công ba lê chuyên nghiệp.
Nhưng cô không thể không thừa nhận, Tống Ảnh múa rất tốt, suốt những năm qua, cô ta luôn đóng phim,có thể nhảy theo nhịp điệu, có thể nhìn ra được cô ta đã đặc biệt luyện tập cho buổi biểu diễn này.
Hơn nữa, ngoại hình của Tống Ảnh cũng phù hợp với vở “Chú chim xanh”, nhanh nhẹn và sống động, váy ba lê làm tôn lên đôi chân dài duyên dáng.
Trước khi bắt đầu ghi hình, ban tổ chức đã giải thích rằng đánh giá của hai khách mời và các vũ công chuyên nghiệp không giống nhau, vì là người nổi tiếng, cho nên hy vọng lúc nhận xét nên khích lệ nhiều hơn.
Lần này, Nam Tri không tham gia nhận xét, cô để hai vị giám khảo khác đánh giá.
Nhận xét xong xuôi, MC phỏng vấn nhanh Tống Ảnh, hỏi cô tiếp xúc với múa ba lê từ khi nào.
Tống Ảnh cầm micro, nụ cười dịu dàng: “Tôi bắt đầu học múa từ rất sớm, ban đầu tôi học múa dân tộc, sau đó mới tiếp xúc với ba lê.”
MC: “Khi đó cô bao nhiêu tuổi vậy?”
“Khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, lúc học cấp ba.”
“Mọi người đều nói, múa ba lê là chủ yếu luyện tập mà thành, bạn bắt đầu học ba lê từ khi còn học cấp ba mà đến giờ đã đạt được như vậy thực sự ấn tượng.”
Tống Ảnh mỉm cười trả lời: “Không có, có lẽ vì từ nhỏ tôi đã có nền tảng về các kiểu múa khác, nên cảm thấy không thật sự khó khăn.”
“Vậy Tống Ảnh học múa ba lê là do cơ duyên gì?”
Cô dừng lại một lát, tay cầm micro không tự chủ được mà dùng sức, vẻ mặt ngay lập tức hiện lên nỗi niềm khó nói.
Biểu cảm kia rất khó nói, người ở dưới sân khấu ngay lập tức ngửi được mùi “dưa”, ngay cả người hâm mộ cũng ngay lập tức im lặng.
Tống Ảnh nhìn xuống dưới sân khấu, mỉm cười ngây thơ.
“Thực ra là vì lúc đó, tôi rất rất thích một người, khi đó còn nhỏ mà, thích một người thì cũng ngốc lắm, thầm mến cậu ấy rất lâu, học múa ba lê cũng là vì cậu ấy.”
Nam Tri:
?
??
???
Người này có vấn đề gì không vậy?
Kỹ năng diễn xuất của Tống Ảnh không tệ, khi nói câu này, cô ta nghiêng đầu thấp xuống, trên gương mặt cũng hiện ra vẻ hoài niệm, chỉ còn thiếu mỗi dòng chữ, “Tôi cũng nhớ tôi của ngày xưa đã từng thích anh như vậy.”
Dù nói về mối tình thầm kín trong quá khứ nhưng ai cũng cảm thấy cô ta rất trong sáng và ngây thơ.
Đúng như dự đoán, khán giả dưới sân khấu hò hét ầm ĩ.
Nếu không phải trước mặt có một cái máy quay, Nam Tri đã trợn tròn mắt rồi.
Ai mà không biết các câu hỏi của MC đặt ra trên sân khấu đều là được bàn bạc trước, vừa mới được hỏi câu có, có cần phải ngạc nhiên vậy không!?
Trong lòng Nam Tri nín giận, vất vả lắm cô mới kết thúc buổi ghi hình đầu tiên với nụ cười trên môi.
Sau khi kết thúc, các giám khảo phải họp lại với ban tổ chức để thảo luận về danh sách thăng hạng tiếp theo.
Đúng lúc Tống Ảnh cũng ở đây.
Nam Tri không vui, liếc nhìn cô ta một cái, không thèm để ý.
Nhưng lúc này, EQ của Lưu Đông Noãn thấp hẳn, không nhìn ra hai người bây giờ không hợp nhau, thậm chí còn chủ động nhắc tới: “Đúng rồi, nghe nói Nam Tri và Tống Ảnh là bạn học cấp ba, lâu rồi không gặp đúng không?”
Nam Tri mỉm cười: “Ngày hôm qua đã gặp rồi.”
“À vậy à, hôm qua cả hai người gặp nhau à, thật là trùng hợp.”
Tống Ảnh cười rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
Xung quanh còn có những người khác đang đợi, cũng may là Lưu Đông Noãn không tiếp tục nói chủ đề này, nhanh chóng bắt đầu nói chuyện chính.
…
Vừa mới kết thúc, Cố Dữ Thâm gọi điện thoại tới.
Đầu ngón tay Nam Tri dừng lại một lúc, cô nghe máy.
Trong đầu cô nghĩ, không phải chỉ là giả vờ ngây thơ thôi sao, kiểu này cũng không cần kỹ thuật gì nhiều, ai mà không biết chứ.
Giọng Nam Tri mềm mại như nước, mỉm cười dịu dàng, cô gọi: “Chồng.”
Giọng nói của cô vừa phải, Tống Ảnh rất gần cô, đủ để nghe thấy.
Nam Tri nhìn thấy cô ta dừng chân lại, mặc dù đang quay lưng lại, không nhìn rõ được biểu cảm, nhưng có thể chắc chắn rằng, cô ta nghe thấy rồi.
Nam Tri chỉ để ý đến việc trả đũa Tống Ảnh, lại không cân nhắc đến cảm xúc của Cố Dữ Thâm.
Ở bên kia, âm thanh tiếng bật lửa ngắt quãng truyền, có lẽ là tiếng đầu tiên bị cô dọa sợ nên không phát ra lửa.
Ngay sau đó, anh bật cười, như là cảm thấy buồn cười, giọng nói lười biếng trêu chọc: “Chẳng phải hôm qua chỉ mua chút đồ thôi sao, không đến nỗi phải ân cần như vậy.”
Nam Tri: “…”
Em nghĩ em nên giết anh rồi đấy.
Cố Dữ Thâm cười cười, dỗ dành cô: “Bà Cố, chồng em có tiền, một một ít đồ không cần phải cảm thấy áp lực tâm lý như thế đâu.”