Tất cả đều được máy quay ghi lại, bên dưới có rất nhiều khán giả đang theo dõi, Nam Tri vừa nói xong, ekip chương trình cũng không có khả năng thay đổi tình thế, Tống Ảnh đã bị loại.
Tống Ảnh đứng trên sân khấu, đôi mắt đỏ lên.
Lần này không chỉ có vẻ đáng thương đáng yêu mà còn có chút tức giận.
Những lời đó của Nam Tri quá tuyệt tình, rõ ràng là nói Tống Ảnh cướp đi vị trí của người khác, không xứng đáng với vị trí.
Đây cũng không chỉ đơn giản là múa kém.
Lúc đầu Tống Ảnh đồng ý đến tham gia chương trình này, lúc đó không hề biết danh sách giám khảo có Nam Tri, chẳng qua là bản thân mình biết múa ba lê một chút, cho nên muốn thể hiện tài năng để tăng thêm độ nổi tiếng.
Nhưng không có nghệ sĩ đang lên nào sẽ thích được đánh giá như vậy trong quá trình ghi hình.
Ghi hình xong, quay lại sau sân khấu.
Nam Tri lại mở điện thoại lên, chẳng mấy chốc đã nhận được tin nhắn của Phượng Giai.
Không biết cậu ấy lấy tin tức ở đâu mà nhanh như vậy, có lẽ đã nhìn thấy phản hồi mới nhất về chương trình từ cộng đồng fan của Tống Ảnh.
“Phượng Giai: Tổ tông, tốc độ của cậu cũng nhanh quá rồi đấy, cậu chọc điên đám fan của Tống Ảnh rồi kìa.”
“Phượng Giai: Bây giờ trước tiên cậu đừng có lên mạng, dễ dàng nghi ngờ cuộc đời, những chuyện khác tớ xem giúp cậu.”
“Phượng Giai: Tớ đã xem quá trình buổi biểu diễn được fan của Tống Ảnh đăng trên mạng, cười chết tớ, cậu dám cho người ta không điểm, dũng cảm quá chừng.”
Nam Tri: “…”
Thật ra thì nếu như đổi lại Nam Tri là người đầu tiên chấm điểm, cho dù cô không hài lòng cũng sẽ không cho không điểm, dù sao thì cũng là tác phẩm biểu diễn của người ta, có kém thế nào cũng sẽ cho điểm cơ bản.
Nhưng mà ai bảo cô là người chấm điểm cuối cùng, nếu như cô không cho Tống Ảnh không điểm, không kéo điểm trung bình của cô ta xuống thì làm sao cô ta bị loại được, như vậy cũng đồng nghĩa với việc sẽ loại nhưng vũ công chuyên nghiệp xuất sắc hơn cô ta.
Cái này không công bằng.
Cho nên cô cũng không ngại sử dụng các quy tắc để đáp trả lại phần “Không công bằng” này, nên vậy.
Lúc cô đưa ra quyết định này, cô biết mình sẽ bị fan của Tống Ảnh mắng.
Sau khi nghĩ xong hậu quả, cô cũng không để ý là mình sẽ bị mắng như thế nào.
Lúc nói không điểm thoải mái không?
Thoải mái.
Như vậy là đủ rồi.
–
Ngoài hành lang sau sân khấu, quản lý của Tống Ảnh đang ồn ào với Lưu Đông Noãn.
“Đạo diễn, ban đầu lúc ký hợp đồng với Tống Ảnh của chúng tôi, chị đã đảm bảo là sẽ không xảy ra chuyện thế này, chúng tôi đến đây là để tăng lượt xem cho chương trình, nếu không thì chương trình múa này của mấy người có ai xem chứ? Bây giờ thì hay rồi, chương trình hot rồi, lại ném cái đống lộn xộn này về cho chúng tôi, chị muốn chúng tôi thanh minh chuyện này thế nào?!”
Tống Ảnh là người mới trong giới, mặc dù đang nổi và có rất nhiều fan, nhưng nền tảng chưa ổn định, chưa đủ mạnh.
Chẳng qua là quản lý của cô ta rất giỏi, quen biết rộng, đã dẫn dắt rất nhiều người nổi tiếng.
Lưu Đông Noãn mỉm cười lấy lòng: “Xin hãy bình tĩnh, chúng tôi có thể sắp xếp một buổi biểu diễn encore trong đêm chung kết, Tống Ảnh vẫn có thể biểu diễn solo, vẫn thỏa mãn điều kiện đêm chung kết trong hợp đồng.”
“Chị gài chúng tôi mà còn muốn chúng tôi tăng lượt xem cho chương trình à? Nghĩ hay lắm, tôi nói cho chị biết, không có cửa đâu!”Quản lý trợn mắt lên nói, “Trừ phi chị để cho vị giám khảo chó má kia lúc đó công khai xin lỗi Tống Ảnh! Loại bỏ tác động tiêu cực!”
Lưu Đông Noãn bị làm khó, quay đầu lại nhìn Nam Tri đang ngồi ở bên trong, lại phát hiện Nam Tri cũng đang nhìn bọn họ.
Nam Tri đứng dậy, cô bước đến, khoanh tay, cô liếc nhìn quản lý kia.
Cô khẽ cười, từ từ nói: “Tôi không thể nào xin lỗi được, ngoài ra, tôi là người ngoài giới, mấy người mới là người trong giới, nếu cô không giữ mồm giữ miệng thì không chắc sau này tôi có nói thêm gì khác đâu, cô cảm thấy tôi sẽ sợ à?”
Quản lý tức lên: “Lúc cô ký hợp đồng không đọc qua điều khoản à? Cô đang vi phạm hợp đồng! Phải chịu trách nhiệm!”
Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không thấp.
Cô ta không tin rằng một vũ công ba lê như cô có thể bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.
“Trong hợp đồng cũng không có viết là tôi cho điểm thấp thì phải xin lỗi, tôi được mời đến làm giám khảo, không phải để lót đường cho Tống Ảnh của cô.”
Nam Tri cười cười, “Hơn nữa, cho dù vi phạm hợp đồng, cùng lắm thì tôi trả tiền vi phạm hợp đồng, nhưng cô chọc giận tôi, sau này tôi có gì, cô dùng mấy triệu này có loại bỏ được ảnh hưởng tiêu cực không.”
Cô gái nhỏ rõ ràng trông xinh đẹp lạnh lùng, nhưng đe dọa người ta thì lại không hề kém cạnh.
Cô mang giày cao gót, cao hơn quản lý kia nửa cái đầu, khuôn mặt lạnh lùng nhìn thẳng người ta, khiến người ta cảm thấy mấy lời đe dọa vừa rồi của cô thật sự có thể làm được.
Mấy triệu tiền vi phạm hợp đồng, với một người bình thường thì không phải là một con số nhỏ.
Người này thì hay rồi, không thèm chớm mắt, thật sự không hề sợ số tiền bồi thường hợp đồng chút nào.
Quản lý bị cô dọa giật mình, không lên tiếng.
Đợi sau khi Nam Tri đi rồi, cô ta mới không nhịn được mà hỏi Lưu Đông Noãn: “Giám khảo kia có lai lịch thế nào vậy?”
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lưu Đông Noãn nói.
Ban đầu chương trình chọn giám khảo dựa vào chuyên môn, không liên quan đến bối cảnh gia đình.
Nhưng Lưu Đông Noãn chợt nhớ ra một chuyện, lúc trước thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị từng liên lạc với bà, nói là muốn cắt bỏ đoạn Tống Ảnh nói về chàng trai mình thầm mến thời cấp ba.
Lúc ấy Lưu Đông Noãn đã biết, người mà Tống Ảnh thầm mến chính là tổng giám đốc Cố kia, có lẽ người ta không muốn bị đem ra bàn tán, cho nên sau khi biết chuyện bà đã cho cắt bỏ.
Nhưng mà bây giờ.
Bà bỗng nhiên nghĩ đến, Nam Tri và Tống Ảnh cũng là bạn học cấp ba, trong khoảng thời này, bà đương nhiên rõ ràng, quan hệ giữa hai người trước giờ vẫn không tốt.
Nam Tri có ngoại hình xinh đẹp, ở đâu cũng thu hút được sự chú ý, đặc biệt là thời cấp ba.
Có khi nào, Nam Tri và tổng giám đốc Cố kia có gì đó?
Vậy thì những chuyện này đều có lý rồi.
Sau khi kết thúc Lưu Đông Noãn đến tìm Nam Tri, nghĩ là cho dù hai người thật sự có quan hệ, bà cũng chưa từng nghe thấy Nam Tri nhắc tới, nhất định là không muốn để cho người biết, bà cũng không nói rõ.
Lưu Đông Noãn gọi cô: “Nam Tri.”
Cô nghiêng đầu: “Đạo diễn Lưu, xin lỗi bác, gây thêm phiền phức cho bác rồi.”
Lời này là khách sáo, cho dù có cho cô thêm một cơ hội nữa cô cũng sẽ làm vậy.
Huống chi, ekip chương trình còn hy vọng tăng độ chú ý, mặc dù có thể trận chung kết sẽ mất đi người hôm mộ của Tống Ảnh, nhưng Nam Tri dùng cách quyết liệu như vậy để loại Tống Ảnh đã cho mang đến độ hot cho chương trình của họ.
Với ekip chương trình mà nói, không bị tổn hại gì.
Lưu Đông Noãn lắc đầu, bà hỏi: “Cháu xem tin trên mạng chưa.”
“Chưa ạ.”
“Được, trước tiên đừng xem, qua mấy ngày là ổn.”
Nam Tri mỉm cười, cô chỉ hỏi: “Đúng rồi đạo diễn, đêm chung kết vẫn phát trực tiếp sao?”
“Ừ, đến lúc đó chương trình sẽ sắp xếp bảo vệ cho cháu, chuyện này cháu yên tâm, nhất định bảo đảm an toàn.” Lưu Đông Noãn nói.
“…”
Đây là sợ cô bị đánh à…?
“Không có, chỉ là cháu muốn hỏi một chút, còn nửa tháng nữa mới đến đêm chung kết, có phải là không có yêu cầu ghi hình nào khác không, cháu phải về Bắc Kinh một chuyến.”
“Ừ, những cái khác thì không, chỉ là đêm chung kết thì các giám khảo cũng sẽ thể hiện phần trình diễn của mình, cái này cần phải chuẩn bị một chút.”
Nam Tri gật đầu: ” Được, có yêu cầu cụ thể gì không ạ?”
“Đến lúc đó bác gửi hướng dẫn cụ thể cho cháu, thật ra thì cũng không có gì khác ngoài việc xác định thời gian trên sân khấu.”
“Được.”
Nói chuyện với đạo diễn xong, Nam Tri mở điện thoại lên đặt vé máy bay về Bắc Kinh.
–
Bắc Kinh.
Tập đoàn Cố thị.
Cố Dữ Thâm vừa kết thúc buổi họp báo giới thiệu sản phẩm, anh xuống sân khấu, cầm điện thoại lên, nhìn thấy ảnh selfie mà Nam Tri đã gửi cho anh ba giờ trước.
Background là phía sau sân khấu của ekip chương trình, cô gái nhỏ trang điểm tỉ mỉ, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, đuôi mắt hơi nhếch lên, hàng mi lấp lánh.
“Nam Tri: Đẹp không?”
Cố Dữ Thâm nhếch môi, vừa định trả lời, thư ký ở bên cạnh chạy đến: “Sếp Cố.”
Anh nhìn sang bên cạnh.
Bên dưới còn có rất nhiều phóng viên được mời tham dự buổi họp báo
Thư ký đến gần tai anh, nói nhỏ: “Cô Nam tham gia chương trình《 Mũi chân nghệ thuật 》 xảy ra chút chuyện.”
Mặc dù thư ký không biết Nam Tri và sếp Cố có mối quan hệ thế nào, nhưng gần đây cô quan sát được, cô Nam này là người không thể làm ngơ được.
“Sao vậy?” Cố Dữ Thâm hỏi.
“Cô Nam cho màn biểu diễn của Tống Ảnh không điểm, bây giờ fan của Tống Ảnh đang phản đối ở trên mạng, không biết ekip chương trình bên kia xử lý thế nào.”
“Cô gặp đối tác sản xuất chương trình một chút.”
Cố Dữ Thâm dặn dò xong, anh lập tức đi sang một bên gọi điện thoại cho Nam Tri.
Cuộc gọi vừa kết nối, Nam Tri nói: “Sao anh không trả lời tin nhắn WeChat của em mà lại gọi điện thoại.”
Thấy tâm trạng cô không bị ảnh hưởng, Cố Dữ Thâm thở phào nhẹ nhõm, anh chầm chầm nói: “Chương trình xảy ra chuyện gì vậy?”
Nam Tri hơi ngạc nhiên: “Anh còn theo dõi cộng đồng fan à? Biết nhanh vậy.”
“Thư ký nói, rốt cuộc là sao vậy?”
“Không sao, em khó chịu cô ta, cho không điểm để cô ta bị loại.” Nam Tri nói rất thẳng thừng.
Cố Dữ Thâm cũng không thèm để ý rốt cuộc là lý do gì, anh chỉ hỏi: “Cần anh làm gì không?”
“Không cần.” Nam Tri bật cười, “Chuyện này em tự xử lý được, em cũng không muốn anh lại liên lạc với cô ta, hơn nữa đây vốn dĩ là cô ta thể hiện không tốt, không liên quan gì đến chuyện xấu trước kia cả.”
Cố Dữ Thâm hiểu rõ tính cách của cô.
Cô nói có thể tự xử lý, không cần anh nhúng tay vào.
Anh hỏi: “Khi nào em về Bắc Kinh?”
“Tối nay.”
Anh mỉm cười: “Được, tối anh đến đón em.”
–
Cúp điện thoại của Cố Dữ Thâm, Nam Tri vẫn lên mạng xem.
Quả nhiên giống như lời Phượng Giai nói, cô dễ dàng nghi ngờ cuộc đời.
Từng câu mắng chửi đều rất dơ bẩn.
Cũng may là Nam Tri mạnh mẽ, nếu là người bình thường, nói cô như vậy thì cô sẽ buồn một chút, nhưng những người này là fan của Tống Ảnh, cô có thể xem như không nhìn thấy.
Tối nay phải về Bắc Kinh.
Nam Tri định về khách sạn dọn dẹp đồ đạc trước, sau đó trực tiếp ra sân bay.
Cô gỡ tóc mà stylist đã bới lên, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lại không ngờ rằng lại gặp Tống Ảnh ở nhà vệ sinh.
Hai người ở đó, một mình.
Giống như lần đầu tiên cô đến tham gia ghi hình cho tập đầu tiên của chương trình gặp phải Tống Ảnh vậy.
Nam Tri đứng trước bồn rửa tay, không nhìn cô ta.
Tống Ảnh đứng ở cạnh cô, được một lát, cô ta lên tiếng: “Tại sao cô lại làm vậy?”
“Vì sao thì ở trên sân khấu tôi đã nói rất rõ rồi.” Nam Tri nói.
Hốc mắt Tống Ảnh đỏ lên, nhưng không còn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nữa, tức giận trợn mắt lên nhìn cô:”Cô đừng tự lừa dối mình nữa, chẳng lẽ cô cho tôi không điểm mà không hề có ý trả thủ sao, cô dám đặt tay lên ngực tự hỏi mình xem không điểm này không có chút ý nghĩ riêng nào sao?”
Không điểm này, Nam Tri đúng là không có chút ý nghĩ riêng nào.
Nếu như đổi lại là khách mời khác, cô cũng sẽ làm vậy.
Chỉ là có lẽ lời nói sẽ không như vậy, khiến người khác không xuống nổi sân khấu.
Kết quả thì giống nhau, nhưng lựa thời thì sẽ có cảm xúc cá nhân.
Nam Tri xoay người lại, cô nhìn thẳng Tống Ảnh: “Cô muốn nói gì, cô cảm thấy không điểm của cô có liên quan đến chuyện lúc trước của cô và Cố Dữ Thâm à?”
Cô ta nước mắt lưng tròng, nói từng chữ một: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Chút chuyện kia của cô và Cố Dữ Thâm thì tính là gì, cô đi hỏi Cố Dữ Thâm xem anh ấy còn nhớ không? Khi đó tôi không ở Bắc Kinh, cô hẳn là biết rõ hơn tôi, cho đến bây giờ anh ấy chưa từng xem cô ra gì.”
So với Tống Ảnh, Nam Tri bình tĩnh, cao cao tại thượng, vô cùng tàn nhẫn.
“Nói cho cùng, chuyện này là chuyện của cô và anh ấy, anh ấy phải giải quyết sạch sẽ, tôi quả thực không có thời gian để bận tâm về những gì được gọi là ‘quá khứ’ của cô và anh ấy, càng không cần phải vì những chuyện đó mà cho cô không điểm, những chuyện đó không có ý nghĩa gì với Cố Dữ Thâm cả, cô đánh giá mình quá cao rồi.”
Nước mắt Tống Ảnh rơi xuống.
Nam Tri không có hứng thú nhìn người phụ nữ khác khóc vì chồng mình, cô không thèm nhìn, rút một tờ khăn giấy ra lau tay, thong thả ném vào sọt rác, sau đó xoay người định rời đi.
“Cô không cảm thấy cô cũng đánh giá mình quá cao sao?” Bỗng nhiên Tống Ảnh nói.
Nam Tri không dừng lại.
Tống Ảnh nói: “Cố Dữ Thâm anh ấy đã từng từ bỏ cô.”
Tống Ảnh nhìn bóng lưng Nam Tri, sau đó thấy cô dừng bước lại.
Tống Ảnh biết những lời này có tác dụng, có lẽ đã chạm đến cái gai sâu nhất trong lòng Nam Tri.
Tống Ảnh bật cười: “Đương nhiên là tôi biết đến tận bây giờ Cố Dữ Thâm chưa từng coi trọng tôi, nhưng bây giờ lại đắc ý xem thường tôi, không cảm thấy mình rất buồn cười à?”
“Chúng ta ai mà không biết, lúc đó nhà cô phá sản phải rời khỏi Bắc Kinh, Cố Dữ Thâm hoàn toàn không giữ cô lại.”
“Dù sau đó có lẽ anh ấy nói rằng anh ấy vẫn luôn đợi cô về nước, sau khi cô về nước thì lại ở bên nhau, nhưng tất cả những điều đó không thể làm thay đổi sự thật rằng anh ấy từng từ bỏ cô.”
“Ít nhất bây giờ tôi rất tỉnh táo, cô không cảm thấy mình đang tự lừa dối bản thân, tránh né chuyện đó à?”
“Anh ấy từng từ bỏ cô, vì vậy cũng có nghĩa là một ngày nào đó, anh ấy có thể từ bỏ cô một lần nữa, giống như lúc trước vậy.”
“Nam Tri, cô thật sự cho rằng mình độc nhất vô nhị và không thể thay thế?”
“Sau khi cô đi, tôi học múa ba lê, Cố Dữ Thâm cũng đã đến xem tôi múa…”
Cô ta vừa nói xong, lại nghe thấy tiếng “Bốp ——!”
Vang vọng trong nhà vệ sinh.
Mặt Tống Ảnh nghiêng sang một bên.
Mà Nam Tri lại bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc lắc lòng bàn tay đang đau của mình, cô nhẹ nhàng nói: “Tống Ảnh, cô giữ lại chút mặt mũi đi.”
“Sau khi tôi đi tại sao cô lại học múa ba lê, một mình cô đang cố gắng thay thế tôi để thu hút sự chú ý của Cố Dữ Thâm, cô xứng để nói tôi là độc nhất vô nhị và không thể thay thế à?”
“Còn nữa, cho đến bây giờ, tôi chưa bao giờ phụ thuộc vào Cố Dữ Thâm, cho dù tôi không về nước ở bên anh ấy, tôi vẫn sẽ đứng trên đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, không giống cô, chỉ biết dựa vào sự chú ý của anh ấy với cô để tìm cảm giác ưu việt.”
Cô nói xong, giơ tay lên, lại tát lên mặt Tống Ảnh một bạt tai.
“Ngoài ra, cái tát này, trả lại ánh mắt kia cô nhìn tôi trên sân bóng sáu năm trước.”
Lúc học lớp mười một, Tống Ảnh đã yêu thầm nhiều năm, lần duy nhất cô ta đối đầu trực diện với Nam Tri chính là lần đó.
Tống Ảnh đứng trước mặt Cố Dữ Thâm, nhìn Nam Tri khiêu khích, như đang tuyên chiến.
Đã nhiều năm như vậy, cái tát này, có thể xem như là thắng lợi của Nam Tri trong trận chiến đã im lặng nhiều năm.