ĐÊM ĐÔNG HÔN ĐÓA HỒNG

Nơi uống rượu mà Châu Việt nói là một quầy rượu ngoài trời.

Ở chốn đô thị ồn ào náo nhiệt, nhịp sống nhanh và áp lực từ nhiều phía khiến cuộc sống về đêm nơi đây rất phong phú, mọi người tìm để quán bar để lắng đọng, gác lại những mệt mỏi và gò bó trong ngày, tìm kiếm sự an ủi giữa những người xa lại.

Lúc Cố Dữ Thâm và Châu Việt đi vào, họ bị ánh mắt của mọi người vây quanh.

Châu Việt đã quen với những nơi thế này, anh như cá gặp nước, thậm chí còn nhiệt tình quan tâm đến những ánh mắt tán tỉnh xung quanh.

Mà Cố Dữ Thâm thì lạnh lùng hơn nhiều, thật ra thì anh cũng có một gương mặt bất cần đời, nhưng hôm nay bờ vai của anh thẳng tắp, anh ngậm một điếu thuốc lướt qua đám đông, không để lây nhiễm bất cứ thứ gì.

Châu Việt thành thục gọi rượu, anh tựa lưng vào ghế, hai cánh tay khoác lên trên ghế, anh đùa giỡn: “Mượn rượu giải sầu à?”

Cố Dữ Thâm nhả một hơi khói, anh cười cười: “Lâu rồi cậu không ăn đòn đúng không?”

“Chẳng phải vậy à.” Châu Việt cười hì hì, “Da cũng ngứa rồi.”

Phục vụ nhanh chóng đem rượu đến, rót ra cho bọn họ.

Chất cồn lạnh lẽo thấm vào cổ họng, xen lẫn với tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ngay cả chất cồn cũng như đang hòa theo tiếng nhạc nhảy múa hò reo.

Có thể nhìn thấy có người trốn trong góc khuất hôn môi, vừa nồng nàn vừa mãnh liệt, không xem ai ra gì, nhưng đại đa số đều không quan tâm đến họ.

Mọi người tùy ý xem nhẹ nhau, thấy ai vừa mắt thì kết bạn, bị từ chối cũng không đau buồn.

Còn trong mắt bọn họ, những người như Cố Dữ Thâm và Châu Việt giống như rồng phượng thu hút ánh nhìn, nhưng thật sự không có mấy ai dám bước ra.

Nhưng mà mà vẫn có mấy người phụ nữ nổi bật trong đám đông, mặc những chiếc váy cổ sâu ôm sát, mang giày cao gót, trang điểm giống hệt nhau.

Châu Việt lịch sự từ chối bọn họ, nhìn qua chỗ Cố Dữ Thâm như đang xem trò hay.

Người phụ nữ hỏi: “Cùng uống rượu được không?”

Khoảng cách rất gần, mùi nước hoa nồng nặc.

Cố Dữ Thâm cau mày, anh đưa tay đẩy tay của người phụ nữ kia ra, rượu bị đổ ra ngoài hơn nửa anh cũng không thèm liếc mắt nhìn.

Nhưng có vài người sinh ra đã mang bản chất buông thả.

Người phụ nữ không những không tức giận, mà còn dùng giọng nói mềm mại nói: “Lát nữa tôi phải nhảy rồi, anh muốn đi cùng tôi không, hay là, anh muốn xem không?”

Cố Dữ Thâm nhìn qua sàn nhảy, một đám người đang nhảy nhót điên cuồng.

Lúc này anh bật cười, dập điếu thuốc trong tay xuống bàn, anh thoải mái vui vẻ nói: “Hóa ra cái này cũng được gọi là nhảy múa à.”

Trông anh rất vô lại, giống như chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự châm chọc đâm thẳng vào lòng tự ái của đối phương.

Người phụ nữ xấu hổ đỏ mặt, xoay người rời đi.

Châu Việt nhìn bóng lưng của người phụ nữ kia, anh giả vờ than thở: “Trái tim này đã vỡ thành nhiều mảnh rồi đấy.”

Cố Dữ Thâm lạnh lùng liếc anh một cái.

Châu Việt sờ mũi cười cười, cuối cùng cũng yên tĩnh, anh lại hỏi: “Vậy tôi nhiều chuyện thêm một chút nhé, kiểu nhảy múa nào mới được gọi là nhảy múa vậy?”

Cố Dữ Thâm thấy phiền, trực tiếp đạp anh: “Không uống thì cút đi.”

Hiếm khi thấy Cố Dữ Thâm như vậy, Châu Việt cười đến nỗi ho sằng sặc: “Này, người anh em, đúng là chỉ có Nam Tri mới có thể khiến cậu có chút cảm xúc của con người.”

Cố Dữ Thâm lười để ý đến mấy lời nói nhăng nói cuội của Chu Việt.

“Nhưng mà hỏi thật, cậu ấy có bạn trai chưa?”

“Không có.”

“Thật sự không có?”

Anh “chậc” một tiếng.

Châu Việt cũng không thèm để ý là anh nhất thời tức giận nói vậy hay là đã thật sự điều tra rõ ràng, anh cười cười rồi gật đầu: “Được rồi, được rồi, được rồi.”

Châu Việt và Cố Dữ Thâm quen nhau từ nhỏ, từng nhìn thấy đủ kiểu tính khí của Cố Dữ Thâm, có thể nói, so với Nam Tri được dung túng chiều chuộng, Châu Việt thậm chí còn hiểu rõ Cố Dữ Thâm hơn cô.

Lúc này, anh thấy tốt nhất là dừng lại, biết điểm giới hạn của cậu ta rồi cho qua là đươc rồi.



Ban đầu Nam Tri không nói tiếng nào đã ra nước ngoài, khoảng thời gian đó Cố Dữ Thâm sống thế nào, Châu Việt biết rất rõ.

Cậu thiếu niên quen được người khác kính nể, anh vừa tuyệt vọng vừa giận dữ, vừa sợ hãi vừa bất lực, anh có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại im lặng lẻ loi vượt qua khoảng thời gian đó.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương.

Sau đó, cái tên Nam Tri này biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ, ngay cả trong trường cũng không nghe ai nhắc đến.

Cố Dữ Thâm môi mỏng bạc tình.

Cuộc sống khôi phục lại như thường, anh cũng trở lại như bình thường, đa số là lạnh lùng lười biếng quan tâm đến người khác, có lúc lại cà lơ phất phơ bày trò với bọn họ, ah cũng không tránh đi mọi quan tâm từ người khác phái, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó, khiến người ta cảm thấy anh lười biếng phong lưu

Thỉnh thoảng có người lại nhớ tới Nam Tri, cũng chỉ cảm thấy là một mối tình khắc cốt ghi tâm.

Không đáng nhắc tới.

Nhưng trong những ngày cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp, trong buổi học tối, có mấy người lén mang rượu đến.

Càng đến gần kỳ thi tốt nghiệp, mọi người không hề căng thẳng, còn tổ chức tiệc chia tay.

Mấy người bọn họ vừa uống vừa nói chuyện, càng về sau Châu Việt phát hiện Cố Dữ Thâm không thấy đâu.

Châu Việt đi tìm.

Cuối cùng, trên tầng thượng của của tòa nhà dạy học, Cố Dữ Thâm một thân một mình, đúng lúc  đang đi xuống, trong màn đêm, bóng hình anh rất mờ ảo.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, hơi cúi đầu, mái tóc đen bị gió thổi rối bời.

Châu Việt hỏi: “Sau cậu lại đến đây?”

Cố Dữ Thâm nói: “Lần cuối cùng tớ gặp cô ấy, là ở chỗ này.” Anh uống hơi nhiều.

Châu Việt nhất thời không theo kịp: “Ai chứ?”

Cố Dữ Thâm không lên tiếng.

“Nam Tri?” Lúc thật sự nói ra cái tên này, Châu Việt cũng thấy xa lạ.

“Cậu đừng gọi tên cô ấy.”

“…”

Anh chán nản cúi đầu, màn đêm chia nhỏ anh ra, xé vụn, thành từng mảnh.

“Cô ấy không cần tôi nữa.”

Nghe được câu này từ trong miệng Cố Dữ Thâm quá đáng sợ, đến bây giờ Châu Việt cũng không thể quên được.

Chỉ là đã nhiều năm như vậy, ngay cả tửu lượng cũng lên rồi, chuốc say Cố Dữ Thâm e là không thể nào.

Trước khi đi, ánh mắt của Cố Dữ Thâm vẫn rất sáng.

Trước khi rời khỏi quán bar, Châu Việt cuối cùng cũng nói với anh: “Tôi khuyên cậu nghĩ thật kỹ xem mình muốn cái gì, với điều kiện bây giờ của Nam Tri, không biết ngày mai có bị ai khác giành trước không đấy.”

Cố Dữ Thâm chỉ vẫy vẫy điếu thuốc trong tay, không thèm quay đầu lại rồi rời đi.



Sáng sớm hôm sau.

Phượng Giai đã gửi tin nhắn nhắc nhở cô đừng quên buổi họp lớp từ sớm.

Nam Tri trả lời tin nhắn, hôm nay phải diễn thử vở 《 Nàng vũ công 》sẽ biểu diễn vào tuần tới, còn phải đến vũ đoàn một chuyến.

Cô thay miếng dán giảm đau thắt lưng, lại lấy hai viên thuốc hạ sốt và chống viêm, trước khi bỏ vào trong miệng, cô lại nhớ đến buổi họp lớp có thể sẽ uống rượu, cô lại kiểm tra thành phần ghi  trên hộp thuốc, cuối cùng chỉ uống một viên thuốc hạ sốt.

“Tư Tư.” Lần trước vũ đoàn trưởng nghe thấy voice chat mà Phượng Giai gửi cho cô, bây giờ cũng học theo gọi cô là Tư Tư, “Em xem ai đến này?”

Nam Tri nhìn ra sau lưng vũ đoàn trưởng: “Giáo sư Trần, sao anh cũng đến đây vậy?”

Trần Phong Du: “Tôi đến tìm vũ đoàn trưởng có chút việc, nghe nói hôm nay mọi người diễn thử nên muốn xem một chút.”

Nam Tri không trò chuyện với anh quá lâu: “Vậy lát nữa gặp, tôi đi thay đồ với trang điểm trước đã.”

Không lâu sau, vũ đoàn trưởng cũng đi vào phòng trang điểm, Nam Tri vừa mới thay xong trang phục múa ba lê cổ điển, vũ đoàn trưởng đụng vào vai cô: “Có biến nhỉ?”

Nam Tri cũng không giả vờ làm ngơ: “Không có biến gì.”

Vũ đoàn trưởng cười: “Em cũng nhìn ra Trần Phong Du có ý với em à?”

“Anh ấy cũng đã nói rõ với em rồi.”

“Không nhìn ra giáo sư đại học này lại thẳng thắn như vậy đó, em không có ý gì à?”

Nam Tri đẩy cô ra rồi đi đến trước gương trang điểm, buộc mái tóc dài lên đỉnh đầu, cô cười đáp: “Thật sự không có.”

Múa ba lê, tóc tai phải chải gọn gàng, Nam Tri cầm gel xịt tóc lên phun, vừa mới phun được hai cái cô cảm thấy không ổn nên xoa hai ngón tay.

Dính.

Cô lập tức buông tay ra.

Vũ đoàn trưởng hỏi: “Sao vậy?”

“Gel xịt tóc có keo.”

“Hả? Hết hạn à? Không thể nào, gel xịt tóc của chúng ta đều là đồ chuyên dụng, chưa từng xảy ra chuyện này bao giờ.”

Đúng lúc có người đi vào, Nam Tri hỏi cô có thấy ai vào đây không, người kia trả lời hôm nay cần diễn thử chỉ có cô và chị Cao Tịch, chị Cao Tịch đến sớm, đã lên sân khấu rồi.

Vũ đoàn trưởng hơi ngạc nhiên: “Tư Tư, em nghi ngờ…?”

Nam Tri nhìn cô, trực tiếp đi ra ngoài, Trần Phong Du đang ngồi ở bên ngoài xem điện thoại, anh lên tiếng chào hỏi cô, cô cũng không để ý.

Cô gái nhỏ bình thường nhìn dịu dàng ngoan ngoãn, chọc giận lên rồi thì không ngăn lại được.

Chiếc váy ba lê cổ điển rũ xuống, bị gió thổi ngược ra sau.

Cao Tịch vừa mới kết thúc lần tổng duyệt đầu tiên, vừa đi xuống sân khấu đã nhìn thấy Nam Tri, Nam Tri đi thẳng đến trước mặt cô ta, lạnh giọng hỏi: “Là cô làm đúng không?”

Cô ta giả bộ ngu: “Cô đang nói gì vậy?”

Mái tóc đen dài của Nam Tri xoăn lại, chất keo ở đuôi tóc dần khô lại, tạo thành những sợi dây trắng.

“Tôi hỏi cô lại một lần cuối cùng.” Nhìn cô dễ nói chuyện, nhưng giờ phút này cô không hề cười, “Có phải là cô không.”

Cao Tịch bị cô dọa không dám phản bác.

Hai giây sau, Nam Tri mở nắp chai gel xịt tóc ra, trực tiếp đổ toàn bộ lên đầu Cao Tịch.

Kèm theo đó  là tiếng thét chói tai của Cao Tịch, cô vứt chai sang một bên, tiến lại gần Cao Tịch nói: “Lần sau cô còn dám bày trò sau lưng thế này, sẽ không đơn giản là ăn miếng trả miếng như vậy đâu.”



Vũ đoàn trưởng vì chuyện này mà bận rộn cả buổi sáng.

Vũ đoàn múa kỵ nhất là những kẻ xấu ganh tị hãm hại người khác, thật ra thì vũ đoàn trưởng cũng coi trọng Cao Tịch, nhưng chuyện này cô ta quả thật rất quá đáng, Nam Tri cũng không phải là người im lặng chịu đựng, chuyện này ầm ĩ đến nỗi mọi người đều biết.

Cao Tịch phải đến xin lỗi Nam Tri, cô đang ngồi chải tóc.

Cũng may không xịt nhiều, chỉ có chút gel bám ở đuôi tóc, càng chải càng rối, kéo ra cũng không được.

Cô so tóc ở trước gương, trực tiếp cầm kéo lên, dứt khoát cắt đi phần bị dính lại, gần 10cm tóc.

Vũ đoàn trưởng và Trần Phong Du cũng sững sờ.

Vũ đoàn trưởng thấy cô không thèm để ý đến Cao Tịch, xua tay bảo người đang khóc sướt mướt rời đi, sau đó lại nói: “Cắt như vậy không dẹp thì sao.”

“Sắp không kịp giờ diễn thử rồi.”

Cô buộc tóc lại, chải gọn gàng rồi lên sân khấu.

Có thể giành được vị trí vũ công chính mà vũ công múa đơn ở độ tuổi này không phải là một chuyện dễ dàng, thậm chí ở trong nước, vũ công có thể múa tốt vở 《 Nàng vũ công 》  cũng không nhiều.

Mà tận mắt chứng kiến Nam Tri diễn toàn bộ vở múa, còn ấn tượng hơn cả việc xem các video trước đây của cô ấy.

Mũi chân chạm đất nhảy, từng một động tác, đều mềm mại, dứt khoát, vô cùng nhẹ nhàng.

Quá đẹp.



Lúc buông tóc xuống, cô mới hiểu tại sao vũ đoàn trưởng nói cắt như vậy sẽ không đẹp.

Lúc cắt tóc cô chải không kỹ, lúc này kéo đuôi tóc xuống giống như bị chó gặp, không đều.

Múa xong, tâm trạng được phát tiết ra hết, cô cũng không còn tức giận nữa.

Trần Phong Du nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, anh cười nói: “Không sao, cũng rất đẹp.”

Nam Tri: “Giáo sư Trần, anh đừng an ủi tôi.”

“Tôi nói nghiêm túc đấy, rất đáng yêu, đến lúc đó đi sửa lại một chút là được rồi.”

Cũng chỉ có thể như vậy, Nam Tri thở dài, cô gật đầu.

Sau đó Trần Phong Du nghe điện thoại từ trường, có việc nên phải đi trước.

Vũ đoàn trưởng đưa mắt nhìn anh rời đi, lắc đầu cảm thán: “Em vậy mà không động lòng à?”

“Hả?”

“Ngoại hình đẹp trai, tính cách tốt, gia thế công việc cũng không tệ, ga lăng dịu dàng, mái tóc chó gặm này của em cũng có thể khen đáng yêu, người tình trong mắt hóa Tây Thi, còn có ai có thể là ứng cử viên sáng giá hơn giáo sư Trần được chứ?” Vũ đoàn trưởng nói, “Giáo sư và vũ công múa ba lê, rất xứng đôi đó.”

Nam Tri dừng lại một lúc, cô bỗng nhiên nói: “Lúc học cấp ba em đã từng cắt tóc như thế này rồi.”

Vũ đoàn trưởng: “Sao em có nhiều kẻ thù quá vậy?”

“…” Nam Tri nói, “Không phải, lần đó là bị thợ cắt tóc mà trường mời đến cho đêm hội giao thừa cắt xấu.”

“Sau đó thì sao?”

Cô nhìn xuống, dịu dàng nói: “Sau đó em cảm thấy rất xấu, không vui, lúc đó… Bạn cùng bàn, xem như là muốn đồng cam cộng khổ nhỉ, để em cầm kéo cắt tóc cho cậu ấy, cắt sát da đầu.”

“Emcắt?”

“Không, emkhông dám, cậu ấy lấy tông đơ kéo thẳng, kiểu cắt sát da đầu.”

Vũ đoàn trưởng ngẩn người, trêu cô hỏi: “Bạn cùng bạn này của em, quan hệ không bình thường đúng không?”

“Bạn trai cũ.” Cô thản nhiên thừa nhận.

Vũ đoàn trưởng cười: “Ở độ tuổi đó có cậu bạn sẵn sàng cạo đầu chỉ để làm em vui hẳn là rất cảm động nhỉ, thời chị còn đi học, các bạn nam đều rất yêu quý mái tóc của mình, có người còn lén dùng sáp mỗi ngày nữa đó.”

“Cũng không cảm động lắm.” Nam Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhớ lại chuyện khi đó, “Sau đó em còn tức giận, bởi vì cậu ấy để tóc húi cua lại càng đẹp trai hơn, còn hớp hồn được các bạn nữ trường khác.”

“Đẹp trai, tính tình còn tốt như vậy.” Vũ đoàn trưởng nói, “Thảo nào em không coi trọng giáo sư Trần,  em đúng là minh chứng cho câu nói —— lúc còn trẻ không nên gặp được người quá tốt.”

“Tính tình tốt?”

“Không tốt à, cậu ấy cạo đầu vì em rồi, kết quả em còn tức giận cậu ta đào hoa, kiểu này chị nghĩ còn không dám nghĩ.”

“…”

Cố Dữ Thâm tính tình tốt sao?

Nếu như đi hỏi tất cả những người biết anh ấy, có thể tất cả đều nói không tốt.

Nhưng khi Nam Tri nhớ lại những ngày họ ở bên nhau, Cố Dữ Thâm thật sự không hề nóng nảy với cô chút nào, có lúc còn phải kiềm chế cơn giận để dỗ cô vui trước.

Không ai là không thích sự thiên vị như vậy.

Nhưng anh cũng bất ngờ lấy đi hết những thứ này, cuối cùng hóa thành một câu không mấy quan tâm đến “Cũng đã chia tay bao nhiêu năm rồi”.

Lúc này Phượng Giai gửi địa chỉ họp lớp cho cô: “Lúc đó cậu tự đến hay là tớ dến đón cậu?”

Nam Tri trả lời: Tớ tự đi.

Cô không trả lời câu hỏi của vũ đoàn trưởng, cô đổi chủ đề nói có việc phải đi trước.

“Được, vậy chị cũng trước.” Vũ đoàn trưởng nói xong thì ra ngoài.

Nam Tri nhìn mái tóc mình trong gương, đến buổi họp lớp thế này, cô thở dài.



Thất tịch vui vẻ nha cả nhà iuuuuu!!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi