ĐÊM MÙA ĐÔNG ẤM ÁP

Shion tức tối nhảy cẫng lên “AAAAA!!!!! Cậu làm tớ hết hồn, cứ tưởng kẻ sát nhân man rợ nào chứ, chỉ giỏi doạ người ta!”

Đáp lại Shion vẫn là nụ cười ma mãnh và cử chỉ kiêu ngạo như thường ngày, thế nhưng lúc nào cũng có một điều gì đấy vô cùng đặc biệt, khí chất quyến rũ của Nezumi nhanh chóng bao trùm lấy căn phòng nhỏ của hai người, trong khi đôi mắt trong veo của Shion vẫn đang nhìn chăm chăm vào Nezumi.

“Hưm.. dễ thương thật, thế cậu sẽ làm gì nếu tôi thật sự là một kẻ sát nhân? Cậu sẽ đập tôi một trận chứ?” Nezumi chậm rãi bước về phía cậu, thái độ anh có gì đó câu dẫn và quyến rũ hơn so với thường ngày. Nhưng đương nhiên, với tâm hồn trong sáng như Shion thì hoàn toàn không nhận ra được điều đó.

“Sao tớ có thể làm điều đó với cậu được, chúng ta là bạn mà!” Shion kêu lên, và vẫn không nhận ra điều khác biệt đang lởn vởn trong bầu không khí.

Nezumi tiếp tục bước từng bước về phía Shion, thậm chí là đầy cậu vào tường.

“Woa, Nezumi! Cậu đang làm gì thế?” – Shion như bị thôi miên bởi ánh nhìn của Nezumi, dục vọng thuần khiết ấy đủ để khiến cậu không thể tiếp tục duy trì sự ngây ngô được nữa. Cậu cố gắng nắm vững tình huống của mình hiện giờ, Nezumi hiện tại có gì đó rất lạ.

Mong đợi. Tình yêu. Và tội lỗi.

Những suy nghĩ nhanh chóng hiện ra trong đầu của Nezumi, nhưng đương nhiên ngoài mặt anh hoàn toàn không tỏ ra bất cứ thái độ nào liên quan đến truyện đó.

“Shion…”

“Hửm?”

“Cậu đã sẵn sàng chưa?”

“ Sẵn sàng cái gì?…. Ahh…”

Nửa câu còn lại của Shion đã bị chôn vùi trong một nụ hôn mạnh mẽ và đầy tính ép buộc, sự say đắm và cảm xúc đang diễn ra giữa hai người hiện giờ không thể cân đo đong đếm, những thứ lúc trước đã trải qua thì thật không thể so sánh với sự khát cầu đang vùi sâu trong tâm trí.

Shion chấp nhận nụ hôn bá đạo của Nezumi, bởi lẽ cậu biết cho dù mình muốn giãy ra nhưng cũng không thể nào đủ sức chống lại hành động của cậu ấy.

Nụ hôn của cả hai nhanh chóng trở nên nóng hơn khi da thịt bắt đầu kề cận, một âm thanh trầm thấp phát ra từ miệng của Nezumi khiến cho Shion hơi run lên, nhưng có thể nhìn ra, cậu thật sự không hề chán ghét điều đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi