ĐÊM NAY RẤT DÀI

Giọng thiếu niên trầm thấp và lạnh nhạt, trước khi mở cửa, Thịnh Li có thể mường tượng ra gương mặt cậu lạnh lẽo nhường nào. Cô mở cửa, Dư Trì đứng bên ngoài, hai người nhìn vào mắt nhau, cô nhướng mày tươi cười mấp máy môi: “Vào đi.”

Nhìn người con gái ăn mặc mát mẻ trước mặt mình, Dư Trì không tỏ thái độ gì. Quả nhiên cậu không nên tin cô, nào có chuyện đau bụng, nào có chuyện sợ ảnh hưởng đến việc quay phim, còn không muốn quấy rầy Viên Viên nữa chứ, cô bốc phét thì có.

Cậu nhét túi thuốc vào lòng cô, xoay người đi ngay.

Thịnh Li sốt sắng níu tay cậu, khẽ uy hiếp: “Cậu không vào là tôi la lên đấy, để cho tất mọi người biết đêm hôm khuya khoắt cậu còn đến tìm tôi, sáng hôm sau hai chúng ta cùng lên tiêu đề trang nhất.”

Dư Trì cúi đầu nhìn cô đầy khó tin.

Bỗng nhiên, một tiếng “ting” khe khẽ phát ra từ chỗ ngoặt đằng xa.

Đêm khuya thanh vắng, tiếng mở thang máy chậm rãi vang trên hành lang rõ mồn một, cậu nhanh tay lẹ mắt giãy khỏi tay cô rồi đẩy cả người cô vào cửa. Thịnh Li đứng hình trước loạt hành động đột ngột ấy, túi thuốc trong lòng rơi thẳng xuống đất. Dư Trì chống lưng vào cửa, “rầm” một tiếng, cửa đóng lại.

Phòng 1029 là một căn phòng cao cấp, đèn ngoài huyền quan vẫn chưa mở, ánh sáng xung quanh mờ mờ, cơ thể hai người kề sát tựa sát, nhịp tim nhảy vọt, cảm giác chộn rộn trong lòng như đang yêu đương vụng trộm. Có lẽ lúc nãy Dư Trì vừa tắm xong, mùi hương trên người cậu rất dễ chịu, thoang thoảng hương bạc hà thanh mát.

Thịnh Li đã từng hợp tác với nhiều diễn viên nam, còn có cả lưu lượng đang hot, trai đẹp đương nhiên là có rồi, cũng đã đóng kha khá ảnh ôm hôn, nhưng cô chưa bao giờ rung động, nhịp tim cũng chẳng đập tựa sấm thế này với bất kỳ người nào lúc ngoài cảnh quay.

Dư Trì buông cô ra khoanh tay trước ngực, thân hình cao gầy thẳng tắp yên lặng tựa vào cửa, cậu cúi đầu nhìn thẳng vào cô, nụ cười bên môi lạnh lùng: “Đêm hôm khuya khoắt chị ăn mặc như thế, còn rắp tâm lừa tôi đến khách sạn, muốn tặng tôi một đại lễ đánh dấu tuổi trưởng thành sao?”

Nhịp tim Thịnh Li vẫn chưa thể bình ổn, cô ngỡ ngàng trước lời cợt nhã đột ngột ấy của cậu.

Ngẩng lên nhìn cậu, nhịp tim cô nhảy tưng tưng, miệng lưỡi khô không khốc.

Hai người đọ mắt nhau, không ai chịu dời đi, dường như ai dời mắt trước người đó chính là kẻ nhận thua.

Thinh Li nhăn mày, cúi người nhặt túi thuốc.

Ánh mắt Dư Trì chững lại, lặng lẽ lãng nhìn sang chỗ khác.

Thịnh Li đứng thẳng người lên, khi thấy ánh mắt cậu dừng lại tại cửa phòng vệ sinh, cô bỗng mỉm cười: “Nếu cậu dám nhận phần đại lễ này thì tôi cũng dám chiều.”

Dư Trì lặng yên giây lát, cậu nâng mắt nhìn cô, cười giễu cợt: “Tôi chẳng có gì không dám, còn chưa chắc ai là người chịu thiệt đâu.”

Thịnh Li nhướn mày: “Vậy thì vào đi chứ.”

Cô cầm theo túi thuốc xoay người đi, mái tóc đen dài xõa ngang vai, vạt váy đung đưa, bóng lưng mảnh mai mềm mại, trông rất gợi cảm và mê người.

Dư Trì nuốt khan cổ họng, dựa lưng vào cửa không nhúc nhích, tay nhét vào túi quần, bàn tay phải xoay chiếc điện thoại bên trong vài vòng.

Vài giây sau, cậu cất bước đi qua.

Thịnh Li đặt túi thuốc lên tủ rồi mở ra xem, bên trong có tận mấy loại thuốc. Cô xoay đầu nhìn cậu, giọng điệu vui sướng và hài lòng: “Từ lúc tôi gọi điện cho cậu đến khi cậu tới khách sạn chỉ chưa đầy hai mươi phút, vậy mà mua nhiều thuốc thế này. Đi nhanh như vậy, xem ra thật sự rất lo cho tôi đây mà.”

Dư Trì cúi đầu nhìn cô, bình thản lên tiếng: “Tốc độ bình thường là như vậy.”

“Thôi được.” Thịnh Li đi đến mở tủ lạnh, cô ôm chiếc bánh sinh nhật rồi xoay người, mỉm cười với Dư Trì, “Nể mặt cậu đã dành nhiều sự quan tâm cho chị đến vậy, chị đây sẽ cùng cậu đón sinh nhật mười tám tuổi, nhé?”

Dư Trì sững người, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào cô.

Thịnh Li đặt bánh kem lên chiếc bàn trà nhỏ, ngẩng đầu nhìn cậu, nở nụ cười trong vắt dịu dàng: “Hay là cậu không muốn ăn bánh kem, muốn nhận đại lễ trưởng thành à?”

Dư Trì: “………”

Tai cậu hơi đỏ, nhìn cô không tỏ thái độ gì.

Đùa với cậu vui lắm đúng không?

Dư Trì nhìn không dời mắt, bóng dáng cao gầy thẳng tắp ngồi xuống sofa, đôi chân dài mở rộng, bàn tay tháo dây ruy băng trên hộp bánh, mở nắp hộp bánh sinh nhật.

Thịnh Li mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cậu, bóc hộp đựng nến ra, rất chân thành rất nghiêm túc cắm lên mặt bánh một con số: 18.

“Đừng nói chị lừa tôi đến khách sạn chỉ để tôi ăn bánh sinh nhật.” Giọng cậu trầm trầm, tựa hẳn người ra sau, đưa mắt nhìn Thịnh Li.

Thịnh Li mò mẫm chiếc túi, nhưng không tìm thấy bật lửa, ngay cả quẹt diêm cũng không có lấy một cái.

Cô chìa tay ra: “Đưa tôi bật lửa.”

Lúc nãy Dư Trì đi gấp, chỉ mang theo di động và chìa khoá, “Không mang.”

Không có bật lửa thì thắp nến kiểu gì? Thịnh Li chỉ đành đứng lên tìm, có phải rớt ở đâu không? Hay vốn dĩ không có? Cô lấy điện thoại nhắn Weixin cho Viên Viên: [Viên Viên, bật lửa đâu?]

Viên Viên nơm nớp lo sợ cả buổi tối, chỉ sợ bên này xảy ra chuyện gì, căn bản chẳng dám ngủ, cô ấy trả lời ngay tức thì: [Dư Trì đang ở phòng chị hả? Trong hộp bánh kem không có bật lửa hả?]

Viên Viên: [Bên đây em cũng không có, không thì……em xuống lầu mua?]

Thịnh Li: [Em cố ý phải không?]

Bình thường cô nhóc Viên Viên này xử lý mọi chuyện rất khéo léo, việc trong hộp bánh kem không có bật lửa là một sai sót rất nhỏ, cô nhóc này sẽ không bao giờ phạm phải.

Viên Viên: [Huhu em không cố ý mà! Giờ em đi mua ngay.]

Dư Trì thấy cô loay hoay cả buổi vẫn không tìm được bật lửa, cậu từ tốn mở chiếc túi lấy dao nĩa ra, “Không có thì thôi, trước đây tôi cũng không thổi nến, bánh sinh nhật cũng rất ít khi ăn.”

Lúc cậu còn bé, Dư Mạn Kỳ chưa lấy cho Giang Đông Mẫn, mỗi khi đến sinh nhật bà sẽ mua cho cậu một chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ. Sau khi cưới Giang Đông Mẫn, chưa đầy một năm sau bà mang thai rồi sinh ra một cậu em trai, kể từ đó, sinh nhật của Dư Trì dường như bị quên lãng.

Lúc đầu cậu cảm thấy rất tổn thương, mỗi năm đều âm thầm chờ mong mẹ sẽ nhớ đến ngày sinh nhật của mình, nhưng lâu dần, cậu cảm thấy việc này đã không còn quan trọng nữa.

Sau khi bị bọn họ bán đi, cậu hoàn toàn chết lặng.

Những năm cấp hai là thời kỳ cậu nổi loạn nhất, không có bạn thân, các bạn học nữ cũng không dám tiếp cận cậu. Khi lên cấp ba, vẫn có các bạn nữ nhét quà và bánh sinh nhật vào ngăn bàn của cậu, nhưng từ trước tới nay chưa một ai dốc lòng lừa cậu chỉ để cùng cậu đón sinh nhật, huống chi đến việc thổi nến.

“Khoan đã.” 

Thịnh Li lấy lại dao nĩa rồi nghiêng đầu nhìn cậu: “Tôi biết cậu rất hiếm khi đón sinh nhật, những lần trước có thể cho qua, nhưng sinh nhật tròn mười tám tuổi thì khác, nó mang một ý nghĩa đặc biệt.” Đuôi mắt cô hơi nhướn lên, “Điều ước sinh nhật tuổi mười tám rất linh nghiệm.”

Động tác của Dư Trì khựng lại, cậu cúi đầu nhìn cô: “Vậy điều ước năm chị mười tám tuổi đã trở thành sự thật?”

Thịnh Li gật đầu: “Đúng vậy, tôi ước mình sẽ nổi tiếng, giờ tôi nổi tiếng lắm còn gì?”

“Mê tín.” Dư Trì phản bác.

Điện thoại trong túi Dư Trì rung lên mấy bận, cậu lấy ra xem thử, là nhóm Triệu Thù Đồng gửi lời chúc mừng sinh nhật cậu trong nhóm chat.

Triệu Thù Đồng: [@Dư Trì, sinh nhật vui vẻ.]

Hồ Nhất Dương: [Anh Trì, ngày mai bọn này qua bên đó đón sinh nhật với anh? Thế nào hả?]

Từ Dạng: [Nhất Béo, tôi ngửi thấy mùi cậu chẳng muốn đón sinh nhật cùng anh Trì gì cho cam, muốn sang phía đoàn phim gặp nữ thần chứ gì?]

Hồ Nhất Dương: [Tui là loại người như vậy sao?]

Từ Dạng: [Sinh nhật năm ngoái của anh Trì, làm gì thấy cậu nói muốn cùng anh ấy đón sinh nhật.]

Hồ Nhất Dương: [Còn không phải vì năm ngoái anh Trì không thích sao, không lẽ cậu không biết…..]

Sau trận cãi vã giữa Dư Trì và Từ Dạng, đã một khoảng thời gian hai người không nói chuyện với nhau, hôm về trường dự cuộc họp cả hai vẫn bơ nhau. Lúc này Từ Dạng chủ động gọi cậu một tiếng anh Trì, rõ ràng là cậu ấy muốn giảng hoà với cậu.

Từ Dạng cũng đã ký hợp đồng với tên khốn Khương Nam, Dư Trì có nói gì thêm đi nữa cũng vô ích, Từ Dạng không phải là phú nhị đại có tiền, chỉ là gia cảnh nhà cậu tốt hơn những gia đình bình thường một chút, việc theo học nghệ thuật vốn dĩ đã tốn kém, chuyện chấm dứt hợp đồng thì khỏi phải nghĩ tới, phía cậu ấy chắc chắn không bồi thường nổi khoản tiền vi phạm hợp đồng.

Càng nói, sẽ càng đả kích lòng tự trọng của Từ Dạng.

Cũng có thể, sự việc không rắc rối như cậu nghĩ.

Dư Trì chống khuỷu tay lên đùi, khéo léo nhắn lại vài câu, từ chối luôn đề nghị của bọn họ.

Thịnh Li thản nhiên lướt nhìn: “Các bạn của cậu muốn đến đây đón sinh nhật với cậu à? Cho các em ấy đến đi chứ.”

“Phiền phức.” Giọng cậu nhạt nhoà, trả lời tin nhắn xong thì tắt điện thoại.

Cộc, cộc, cộc ~

Cửa phòng bị ai đó dè dặt gõ vang.

Thịnh Li mỉm cười ra mở cửa.

Ngoài cửa, Viên Viên ló đầu nhìn, bị Thịnh Li dùng tay đẩy nhẹ một cái: “Em có thẻ phòng mà? Còn gõ cửa làm gì?”

“Sợ nhìn thấy mấy cảnh cấm trẻ em chứ sao?” Viên Viên thì thầm một cách bất lực, rồi lại trông mong hỏi cô, “Em vào ăn một miếng bánh kem được không?”

Thịnh Li vui vẻ nhận lấy bật lửa: “Bánh kem ngày mai em tự đi mà mua, mua mấy cái cũng được, chị bao.” Nói xong, cô đóng cửa lại không một chút lưu luyến.

Đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ để lại ngọn đèn tường vàng dịu. Ngọn nến mang theo số 18 được thắp lên, ánh sáng nhẹ nhàng lay động, hắt lên khuôn mặt hai người. Dư Trì bị Thịnh Li nhìn chằm chằm, miễn cưỡng nhắm mắt ước một điều ước rồi thổi nến.

Thịnh Li cũng không hỏi cậu ước gì, cô bắt đầu cắt bánh, “Lần gần đây nhất tôi ăn bánh sinh nhật buổi tối là vào ba tháng trước, lúc đó sinh nhật bố tôi. Còn lần gần nhất ăn bánh sinh vào sáng sớm, là sinh nhật năm ngoái của tôi.”

Cô đưa miếng bánh sinh nhật đã cắt đâu vào đấy cho Dư Trì.

Dư Trì không thích đồ ngọt, nhưng miếng bánh kem to thế kia, dường như cậu đã miễn cưỡng ăn hết.

Cậu thu dọn rác vào thùng rác, đứng dậy lấy điện thoại trên bàn, tựa hồ như không muốn nán lại đây một giây nào nữa: “Bánh sinh nhật đã ăn xong rồi, tôi đi đây.”

“Đợi một chút.” Thịnh Li níu tay cậu, ngẩng đầu chớp mắt, gương mặt thấp thoáng nét hụt hẫng, “Ăn bánh sinh nhật xong là đi vậy à? Đây là lần đầu tiên tôi dốc lòng tổ chức sinh nhật cho một người. Thái độ này của cậu làm tổn thương người khác lắm.”

Dư Trì cúi đầu nhìn phần bả vai và cánh tay hở ra ngoài của cô, dưới ánh đèn vàng nhạt, chúng càng trở nên loá mắt, cơn phiền não bỗng chốc ập tới: “Vậy chị còn muốn làm gì? Muốn giữ tôi qua đêm ở đây?”

“Nếu cậu muốn thì không thành vấn đề.” Thịnh Li cười tươi rói, cô khom lưng ôm một chiếc hộp máy tính mới dưới gầm bàn trà nhỏ, nó khá nặng. Cô nhét món đồ vào lòng cậu, “Này, quà sinh nhật.”

Dư Trì rũ mắt nhìn lướt qua, đặt món quà xuống.

“Không thích cái này à? Vậy đổi cái khác.”

Không dừng lại ở đó, Thịnh Li xoay người rút một xấp giấy, bên trên đề bốn chữ “Hợp đồng bao nuôi.” Cô ôm cánh tay, hào hứng nhìn vẻ mặt lạnh căm của cậu, nhướn mày nói: “Vẫn còn một sự lựa chọn, hẹn hò với chị.”

Thực ra, Dư Trì có thể cự tuyệt tất cả những sự lựa chọn này, hoặc thẳng thừng bỏ đi.

Cho dù Thịnh Li có tiếp tục càn quấy, nhưng cô vẫn chỉ là một người con gái, cô không cản được cậu.

Dư Trì lạnh lùng nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, cúi người xách hộp máy tính rồi xoay người bỏ về.

Thịnh Li nhấp miệng, đi kè kè sau cậu.

Bàn tay Dư Trì đặt lên tay nắm cửa hơi khựng lại, cậu ngoảnh lại nhìn cô, hạ thấp giọng: “Sau này đừng dùng cái ám hiệu khùng điên ngốc xít đó nữa, người khác chưa chắc…” Nói đến đây, những câu còn lại tan đi trên miệng trước khi nói ra lời, cậu xoay ngoắt người đi.

“Đợi đã.”

Đột nhiên Thịnh Li gọi với về phía cậu, cô tựa như một chú mèo linh hoạt nhanh nhẹn trườn vào giữa cậu và cánh cửa, Dư Trì vô thức lùi lại một bước. Thịnh Li níu cổ cậu, dán cả người về phía trước, kiễng chân đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Dư Trì bàng hoàng, ngây ngẩn cúi đầu nhìn cô.

Thịnh Li choàng tay qua cổ cậu, ngẩng đầu cười ngọt ngào với cậu, ánh mắt rạng ngời: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Dư Trì. Tặng kèm cậu một nụ hôn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi