ĐÊM NAY RẤT DÀI

Có lẽ vẻ chán ghét trên mặt Dư Trì quá rõ ràng, nhất thời Dung Hoa không biết phải nói gì, ngược lại còn cảm thấy rất “đã”. Thường ngày Thịnh Li toàn trêu chọc các bé fan nam, đây là lần đầu chị gặp một nam sinh không biết giữ thể diện cho Thịnh Li như vậy.

Chị nhìn ánh mắt đùa cợt đầy tinh ranh của Thịnh Li, đoán chừng đúng là cô chỉ muốn trêu chọc cậu nhóc này, nhưng chị vẫn không thể xoay chuyển nổi ý nghĩ kia.

“Vậy cũng không được.” Dung Hoa kiên quyết từ chối.

Thịnh Li ngẫm nghĩ, chém gió tung giời: “Vẫn còn hai, ba tháng nữa cậu ấy mới nhập học, trước đây chị cũng nghe nói rồi phải không, mười mấy tuổi đầu cậu ấy đã lăn lộn trong đoàn phim diễn vai quần chúng, hôm qua còn ở bên nhóm diễn viên quần chúng đợi diễn nữa. Chị nhìn cậu ấy xem, có thể diễn vai gì? Diễn xác chết ư?” Cô phớt lờ vẻ mặt lạnh tanh của Dư Trì, đường hoàng nói, “Mùa hè oi bức này mà phơi thây ngoài trời chỉ có nước tróc da thôi, cậu ấy muốn nhân kỳ nghỉ hè để đi làm thêm, em đây chỉ muốn giúp cậu ấy.”

Nói xong, cô nhướn mày với Dư Trì: “Phải không?”

Dư Trì trả lời một cách cứng nhắc: “Ừm, cảm ơn.”

Dung Hoa chau mày, còn muốn cò kè gì nữa đây.

“Em muốn hẹn hò chị không cho, em muốn bao nuôi tiểu thịt tươi chị cũng không cho. Suốt ngày ở đoàn làm phim chán gần chết, lẽ nào em không thể tìm thú vui sao?” Không đợi Dung Hoa lên tiếng, Thịnh Li đã giành nói trước, khóe miệng cô rướn lên, giọng điệu có phần tủi thân uất ức, “Cùng là nghệ sĩ của chị, Lục Tinh Vũ hẹn fan đến đoàn phim ngủ thì chị nhịn, em đây chưa làm gì chị đã ghim em, cẩn thận em tặng chị một cú sốc bất ngờ đấy.”

Cả ngày hôm nay Dung Hoa bị Lục Tinh Vũ chọc tức, dạ dày cũng đau theo, kiệt quệ cả tinh thần lẫn sức lực: “Thôi được, chị cũng lười quản em, em nên tự biết chừng mực.”

Thịnh Li dõi theo chiếc xe rời đi, lúc xoay người lại muốn trêu Dư Trì vài câu.

Đối phương đã xoay người đi mất.

Phóng nhanh như vậy, bộ sợ cô ăn thịt cậu hay gì?

***

6 giờ 50 sáng hôm sau, Thịnh Li ngồi trong phòng hóa trang, thợ trang điểm cẩn thận kiểm tra khuôn mặt cô, “Vẫn còn vài nốt đỏ chưa lặn, tuy nhiên không ảnh hưởng đến tạo hình hôm nay, trang điểm che lại cũng nhanh thôi.”

Mở đầu Giang Sơn Quyển, cả gia đình nữ chính Vân Lan Sinh do Thịnh Li thủ vai bị sát hại, cô ấy là người duy nhất trốn thoát, cô đã quay xong những cảnh này trước khi nhập viện. Bây giờ phải quay cảnh cô ấy đi lánh nạn, đã là chạy trốn nên hiển nhiên không thể lồng lộn được. Hôm nay cô hóa trang thành một nam nhi phong trần mệt mỏi, trà trộn vào đoàn buôn trên đường, cưỡi ngựa bỏ chạy sang nước láng giềng.

Thịnh Li hơi ngẩng mặt, mặc cho thợ trang điểm tùy ý tô vẽ.

Cô nhìn điện thoại, đã 7 giờ 5 phút nhưng Dư Trì vẫn chưa tới, không lẽ bị mấy lời hôm qua của cô dọa chạy mất dép rồi ư?

Một tiếng sau, lớp trang điểm của Thịnh Li hoàn thành.

“Dư Trì, sao cậu cứ đứng ngoài cửa vậy?”

Thịnh Li vừa đứng lên đã nghe tiếng Viên Viên ngoài cửa, cô đi sang bên đó xem thử, chỉ nghe thấy giọng nói trầm trầm của cậu: “Đi vào không tiện, tôi đứng ngoài đợi, có việc gì cần tôi làm sao?”

Viên Viên không quyết định được chuyện này, cô quay đầu cầu cứu Thịnh Li: “LiLi…..”

Thịnh Li bước ra, nhìn thấy Dư Trì uể oải tựa lưng vào cửa, hôm nay cậu đội một chiếc nón lưỡi trai màu đen, tai chỉ đeo một bên dây tai nghe, dây kia lủng lẳng trước ngực, nghiêng mặt về phía này. Thịnh Li nhìn cậu hỏi: “Tới hồi nào?”

Ánh mắt Dư Trì dừng trên người cô vài giây rồi từ tốn xoay đi, nhìn thẳng: “7 giờ.”

“Thế cậu không biết lên tiếng sao (*)?”

(*)Câu này tác giả dùng từ “吱一声”, nghĩa trên mặt chữ là “chít một tiếng”, có thể hiểu cả câu là “Thế cậu không biết chít một tiếng sao?” 

“Chít”. (Vậy nên Dư Trì mới trả lời kiểu chơi chữ với Thịnh Li  =)), “chít” là từ tượng thanh để diễn tả tiếng con vật nhỏ kêu như con gà con, con chuột,….)

“…….”

Thịnh Li ngẩn tò te, cô buồn cười nhìn Viên Viên.

Viên Viên mất mấy giây để tiêu hóa, sau đó cũng hùa theo cười haha.

Dư Trì nhíu mày, bảo cậu lên tiếng còn gì?

“Sao cậu lại đáng yêu vậy chứ.” Thịnh Li cười, sóng nước lâng lâng nơi hốc mắt, cô hớn hở chiêm ngưỡng vẻ mặt tức giận của cậu, cảm thấy việc giữ cậu lại bên cạnh làm trợ lý quả là một quyết định sáng suốt.

Thợ trang điểm bước tới, cười hỏi: “Ai đây?”

Thịnh Li thôi cười, trịnh trọng giới thiệu: “Cậu trai này vừa thi đại học xong, nghỉ hè nên muốn ở đoàn phim làm thêm, khoảng thời gian này chị Dung sắp xếp cậu ấy làm trợ lý của em.” Thấy vẻ mặt Dư Trì không tốt mấy, cô phất tay, “Cậu sang phía đạo diễn chờ tôi trước đi.”

Dư Trì chẳng muốn nán lại lấy một giây, cậu gật đầu rồi đi thẳng.

Xế chiều hôm qua Dư Trì đã tới đoàn phim, đa phần những người có mặt lúc đó đều đã gặp cậu, nhưng hôm nay lại thấy cậu tới, ai cũng rất tò mò. Có điều cậu chỉ đứng bên ngoài khu vực quay phim, cậu không có thẻ công tác nên không được phép tiến vào khu vực này.

Đến khi Thịnh Li và Viên Viên đi ra từ phòng hoá trang mới dẫn cậu vào theo. 

Về phần Dư Trì, Viên Viên đã thống nhất trả lời mọi người theo lời dặn của Thịnh Li, đồng thời cũng tự mình giấu nhẹm vài câu: “Bởi vì Dư Trì kiên quyết muốn trả lại phí tổn thất và phí bồi thường, LiLi thấy cậu ấy vẫn còn là học sinh nên không tính toán. Nhưng Dư Trì không chịu, vừa hay chị Dung đang muốn tìm cho LiLi một trợ lý, thế nên mới bảo cậu ấy tới giúp, chuyện bồi thường xem như được giải quyết.”

Có một lần, Dư Trì nghe được chuyện này.

Ngay cả trợ lý cũng là cô gái vàng trong làng đổi trắng thay đen, theo cậu thấy không nên gọi Thịnh Li là “Thịnh Bạch Tuyết”, phải gọi là “Thịnh Bạch Liên (1).”

(1)Bạch liên trong bạch liên hoa, chỉ những cô gái có vẻ ngoài vô hại, luôn tỏ ra vô tội, ngây thơ….

Buổi trưa khi gần xong việc, Dư Trì không muốn chạm mặt với người giao thức ăn, càng không muốn mẹ và Giang Đông Mẫn biết khoảng thời gian này cậu ở lại đoàn phim, bèn đeo tai nghe lên rời đi.

Vừa đến cửa nhà vệ sinh đã nghe thấy có người bàn tán rôm rả, nhân vật chính của câu chuyện vừa hay là cậu.

Là mấy diễn viên quần chúng người địa phương, đang hút thuốc cùng với một vị đại ca phụ trách công việc trong đoàn phim.

Diễn viên quần chúng người địa phương nói: “Bố cậu ấy không phải là bố ruột, còn mẹ là mẹ ruột. Mọi người hay nói có bố dượng thì sẽ có mẹ kế, nói rằng Dư Trì…..” ông chú ngập ngừng rồi nói tiếp, “Nhưng mà, đứa trẻ Dư Trì kia rất cố chấp, quyết không cầm tiền của bố dượng, mới bé tí đã theo chúng tôi vào đoàn phim diễn vai quần chúng, lúc đó chúng tôi chỉ có thể diễn dăm ba vai làm nền hoặc diễn vai xác chết nên kiếm được ít tiền lắm, một ngày tầm 100 tệ thôi. Nhưng cậu ấy thì khác, có năng lực, lại đẹp trai, mỗi khi đoàn phim muốn tìm một cậu bé trông sáng sủa thì sẽ tìm cậu ấy để diễn những cảnh lúc nhỏ của nam chính…”

Dư Trì đi tới cửa, hờ hững nhìn diễn viên quần chúng đó: “Chú Ngô, chú đâu phải dì Ngô sao lại đi buôn chuyện như vậy.”

Chú Ngô sặc một ngụm thuốc, ngượng ngập cười khà khà: “Thì do….lâu rồi không gặp cháu, đột nhiên nhớ lại chuyện trước đây nên buồn miệng nói vài câu ấy mà.”

Một lúc sau, mấy người buôn chuyện lúc nãy cũng giải tán.

Dư Trì vào rửa tay, sau khi ra ngoài thì tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Đúng lúc đoàn phim vừa kết thúc cảnh quay, đang đẩy các thiết bị qua bên này.

Bước chân của cậu hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn đằng trước.

Thịnh Li mặc trang phục cổ trang của nam giới, đang cưỡi ngựa đi qua, trông rất ngầu.

Đóng phim cổ trang vào mùa hè cực kỳ vất vả, đối với diễn viên mà nói, việc phải liên tục quay phim dưới cái nắng gay gắt chính là một thử thách to lớn.

Đã lâu lắm rồi Thịnh Li không quay phim cổ trang vào tháng sáu, cô có một cảnh quay mắc lỗi mấy lần, lại còn phơi nắng suốt hai ba giờ liền, lúc này đã có hơi choáng.

Ngụy Thành cũng cưỡi ngựa, anh ấy đi bên cạnh nói những gì cô nghe chữ được chữ mất, bèn nghiêng đầu hỏi: “Thành ca, anh vừa mới nói gì? Ngại quá, em nghe không rõ.”

“Anh nói Dư Trì, chính là trợ lý em mới dẫn tới.” Ngụy Thành nhìn về phía Dư Trì, “Anh nhớ ra rồi, sáu bảy năm trước anh đến đây quay phim, đoàn phim đã tìm một cậu bé diễn viên quần chúng đóng vai anh lúc nhỏ, cậu bé kia mười hai mười ba tuổi. Đạo diễn bảo cậu ấy diễn vài cảnh, diễn không tệ đâu, rất có thiên phú diễn xuất. Hai ngày trước lúc nhìn thấy cậu ấy anh chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng vẫn chưa nhớ ra. Sáng nay khi nghe trợ lý nói vài câu anh mới biết lúc nhỏ cậu ấy đã ở đây diễn vai quần chúng, thế nên mới sực nhớ. Bây giờ cậu ấy lớn rồi, nhưng đôi mắt, lông mày thì không có quá nhiều sự thay đổi, vẫn còn nét lúc nhỏ, cho nên lúc đó anh mới cảm thấy quen mắt.”

Tin tức này thật sự chấn động, sau khi tỉnh táo hơn đôi chút cô vội hỏi: “Đó là bộ phim nào ạ?”

Hoa Sát, sau khi được cắt ghép biên tập thì phân cảnh của cậu ấy chỉ còn khoảng một hai phút.” Ngụy Thành cười, “Đó là một cơ hội vô cùng tốt đối với diễn viên quần chúng, hơn nữa biểu hiện của cậu ấy rất xuất sắc, lúc đó anh còn nghĩ sẽ có người tinh mắt để ý đến rồi ký hợp đồng mang đi, vậy mà không ngờ.”

Thịnh Li nhìn thoáng qua Dư Trì ở đằng kia, không biết nên bày tỏ thế nào.

Cô…. Cứ nghĩ cậu chỉ có thể diễn vai xác chết.

Ngụy Thành nói tiếp: “Có khả năng đã có người tìm tới, nhưng có lẽ cậu ấy không muốn gia nhập giới giải trí.”

“Có lẽ vậy.”

Nỗi nghi ngờ mắc míu trong lòng Thịnh Li, Dư Trì còn nhỏ nhưng tâm tư lại kín đáo, nhất định cất giấu không ít bí mật.

Người bình thường được đóng chung với Ảnh đế lẫy lừng như Ngụy Thành, không phải sẽ đi khoe khoang chút đỉnh sao? Huống hồ cậu còn đóng vai lúc nhỏ của Ảnh đế nha! Ngay cả cô khi lấy được vai diễn này và biết mình được đóng chung với Ngụy Thành thì đã phấn khích mấy đêm liền. Cứ cho là cậu kín tiếng không muốn khoe mẽ, nhưng đâu nhất thiết phải im thin thít như vậy.

Việc đầu tiên Thịnh Li làm sau khi trở về phòng nghỉ là đứng trước quạt điều hòa, điên cuồng bôi kem chống nắng.

Cô tuyệt đối tuyệt đối không để bị phơi nắng đen thui.

Bôi kem chống nắng xong, lại vọt đi soi gương, xem ra vẫn ổn, nhưng cô vẫn lăn tăn: “Viên Viên, chị chưa đen đi đúng không?”

“Sẽ không đâu, năm ngoái quay phim cả tháng trời ngoài bờ biển chị còn không bị đen mà.” Viên Viên ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại cúi đầu sắp xếp cơm trưa, cảm thấy hơi khó hiểu: “LiLi, sao hôm nay chị không sai Dư Trì làm việc. Vậy cậu ấy tới làm gì?”

“Hôm nay vẫn chưa nghĩ ra.” Thịnh Li hồn nhiên đáp, “Chị Dung nói chị bao nuôi tiểu thịt tươi mà? Vậy thì cứ bao nuôi trước đã.”

Viên Viên vừa ngẩng đầu: “……Dư Trì tới rồi.”

Thịnh Li sững sờ, quay lại nhìn.

Quả nhiên Dư Trì đứng ngoài cửa, trông sắc mặt cậu có lẽ đã nghe hết mấy lời cô nói rồi.

“Vào ăn cơm thôi.” Thịnh Li điềm nhiên như không, bất chợt nhớ ra chuyện gì, lại nhoẻn miệng cười, “Ăn xong thì tập lời thoại với tôi.”

Dư Trì nhíu mày, nhưng cũng không có ý kiến, đi tới bên này ngồi.

Con trai tầm tuổi này có khẩu phần ăn rất lớn, cậu lặng lẽ ăn cơm, dáng vẻ không màng thế sự.

Lúc nãy Thịnh Li bị say nắng, giờ cô thấy nhạt miệng nên chỉ ăn một nửa bát nhỏ đã buông đũa. Cô lấy điện thoại tra danh sách diễn viên phim Hoa Sát trên Baidu, thông thường trên đó sẽ đề tên của diễn viên diễn vai nam chính lúc nhỏ.

Cô lướt tới cuối, vẫn không thấy có tên Dư Trì.

Nhưng tìm thấy một bức ảnh be bé trong phim.

Độ phân giải của ảnh rất thấp, thoạt nhìn quả thật có nét giống Dư Trì, nhưng vì là tạo hình cổ trang nên không chắc lắm. Cô dí sát mặt nhìn bức ảnh, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dư Trì, muốn đối chiếu ngũ quan của diễn viên nhí trong ảnh với ngũ quan của Dư Trì.

Một phút sau, có vẻ Dư Trì bị cô nhìn tới mất kiên nhẫn, cậu ngước nhìn cô: “Có phải chị có ý với tôi rồi không? Nói trắng ra là muốn deal giá ngủ với tôi chứ gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi