ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Khi Giang Thành Xuyên và Tiêu Nguyệt đi đến hội trường thì những người trong đội cũng đã tụ tập đông đủ, đang thảo luận đội nào sẽ dự thi phần thi nào.


Đội trưởng nhìn thấy hai người quay về thì vẫy tay gọi tới: "Nhanh, hai người mau đến đây chọn phần thi đi, sắp đến giờ rồi mà chưa đâu vào đâu đây.", cậu ta lại cắm cúi chỉ vào hình của mấy trò chơi, hỏi ý kiến hết người này đến người kia, bận rộn vô cùng.


Giang Thành Xuyên đi tới đám đông, thờ ơ lên tiếng: "Còn những phần nào nữa?"


Đội trưởng chỉ vào mấy tấm hình, miệng nói không ngừng: "Hiện tại còn nhảy bao bố, truyền gậy tiếp sức."


"Tôi nghe nói năm nay còn tổ chức cả một phần thi trí tuệ, nói gì mà tìm bí mật trong mê cung nữa thì phải, Đậu To đang đi thám thính tình hình. Chẳng hiểu chủ nhiệm Mạnh nghĩ gì nữa, muốn vắt kiệt sức lực của học sinh chúng ta mà!", Lang Bố ngồi xổm xuống đất, tay cầm que gậy nhỏ, trêu đùa mấy con kiến bé ti dưới đất.


Đội trưởng nhăn mày, dáng vẻ nghiêm túc: "Tôi cũng nghe nói vậy. Phần thi truyền gậy tiếp sức phải có năm cặp tham gia, chạy tám nghìn mét, giờ thiếu một cặp này và một cặp tham gia bao bố nữa."


Tiêu Nguyệt nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng: "Chúng tôi chọn bao bố!", giọng nói của cô khá to, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.


Đội trưởng gật đầu, nói với hai người đối diện: "Vậy còn hai cậu tham gia nốt truyền gậy nhé, vậy là sắp xếp xong, lần này chúng ta quyết thắng!"


Mọi người đứng hết cả dậy, cùng chụm tay vào một điểm, hô hào tăng thêm khí thế, làm rung chuyển cả một khoảng sân trường, khiến mấy chú chim trên cành cao giật mình, tung cánh bay đi mất. Có lẽ tuổi xuân chính là vậy, trẻ trung và tràn đầy nhiệt huyết.


Dương Thần Sơ gặp Dự La ở gần nơi tổ chức thi, hai người trao đổi những thông tin thu thập được đôi chút, cô chú ý lắng nghe mọi ý kiến của Dự La, dù sao cũng làm phóng viên giải trí, chưa có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, học hỏi thêm phòng trừ sau này bị luân chuyển.


Thảo luận xong, hai người quyết định không tách nhau ra nữa, mà làm việc chung.


Tiếng còi thổi lên, thông báo phần thi thể thao chính thức khai mạc, thứ tự các phần mục được công bố, các đội đều đã sẵn sàng, không khí buổi chiều đông nhanh chóng được thổi thêm nhiệt, tiếng reo hò, cổ động vang lên khắp sân trường.


Mặc dù đang quay diễn biến cuộc thi nhưng mắt Dương Thần Sơ vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn mấy nghệ sĩ ngồi ở khán đài, đây là bệnh nghề nghiệp của cô rồi.


Khi cuộc thi diễn ra được hơn nửa, đội của lớp 1-2 gặp trục trặc về người dự thi. Cặp đôi trong truyền gậy một người do vừa chạy lung tung bị trẹo chân, một người thì đến tháng, không thể tham gia được, nếu không đủ người dự thi, đội này coi như mất tư cách tham gia, hiển nhiên chiến thắng là điều không thể.


Đội trưởng mặt mày xám xịt, cau có quát nạt mọi người, la mắng người này, trách phạt người kia.


Bách Kiến đứng dựa vào gốc cây, huých tay vào Giang Thành Xuyên: "Tính sao?"


"Còn sao được nữa, tìm thêm người, không được đành bỏ cuộc.", Giang Thành Xuyên lãnh đạm đáp trả, anh trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, khiến người ta chán ghét.


Tiêu Nguyệt chạy khắp nơi tìm người, nhưng không phải ai cũng thích tham gia mấy trò vận động này, tối thiểu mỗi người phải chạy tám trăm mét, ai muốn cơ chứ! Bình thường học thể dục, họ đã chán ghét cái môn chạy xa, chạy bền này rồi, giờ ai lại ngu ngốc tham gia làm gì cho mệt.


Tiêu Nguyệt vò rối tung mái tóc trên đầu, nóng nảy đá cái bàn bên cạnh: "Nó mà đụng đến thành tích cá nhân, mấy người lại thờ ơ ngay đấy! Tức chết mất!"


"Chi bằng đi tìm người thân đi, hôm nay đông người như vậy, chỉ cần cho họ mượn đồng phục trường mình, thầy cô cũng khó phát hiện ra người ngoài.", Giang Thành Xuyên lên tiếng.


Ý kiến của anh khiến mọi người thông suốt, nhanh chóng hào hứng trở lại, nhưng cũng chẳng được bao lâu lại trầm xuống.


"Hôm nay bố mẹ tôi không đến."


"Nhà tôi cũng vậy, chẳng có ai đến cả."


"Bà nội tôi già rồi, sao chạy nổi?"


"Bác tôi là khách trường mời, sẽ lộ ngay."


...
Suy đi tính lại cũng chẳng có ai thích hợp.


Tiêu Nguyệt vỗ tay 'đét' một cái: "Anh tôi, anh tôi có thể tham gia, chỉ cần cho anh ấy đội mũ, chắc chắn không ai phát hiện ra."


Đội trưởng vui mừng như người chết vớ được cọc gỗ: "Thật sao, mau, mau gọi anh cậu tới giúp đỡ."


Tiêu Nguyệt còn chưa nói xong chữ 'được', khán đài liền thông báo: "Tiếp sau đây là phần thi nhảy bao bố, mời các đội vào vị trí để chuẩn bị."


Giang Thành Xuyên đi tới chỗ Tiêu Nguyệt, kéo tay cô: "Đi thôi, chúng ta thi xong thì ra gọi anh cậu, phần thi truyền gậy ở cuối, còn cách ba phần thi khác nữa, đủ thời gian."


Tiêu Nguyệt gật đầu, bất chợt quên mất ân oán suốt gần tháng qua giữa hai người.


Trong phần thi này, hai người của mỗi đội phải chui vào chung một bao tải to, cùng nhau nhảy về đích về quay trở lại vạch xuất phát, ai về trước thì đội đấy thắng.


Giang Thành Xuyên mở to bao tải ra, đánh mắt ý bảo Tiêu Nguyệt vào trước, sau đó anh mới bước vào.


Tiếng còi vang lên, các đội nhanh chóng bật khỏi vạch xuất phát.


Nếu là bình thường, nhảy một mình không khó, chỉ cần bật tốt là được, nhưng đây lại là hai người, phối hợp không tốt sẽ bị ngã, vướng vào bao tải.


Có vài đội đã nhanh chóng bị bỏ lại phía sau vì lẽ đó, hiện tại đội của Tiêu Nguyệt đang dẫn vị trí đầu tiên, kì lạ là cả cô và Giang Thành Xuyên đều phối hợp ăn ý đến lạ, khiến mấy người cổ vũ trố tròn mắt: không phải họ ghét nhau lắm sao?


Tháng mười một, thời tiết hanh khô, thường hay có gió lớn. Lúc này trời nổi gió, cuốn bay những chiếc lá vàng ươm trên mặt đất, khiến chúng bay tứ tung, lơ lửng trong không trung, bụi cát cũng vì thế trôi nổi theo, bay vào mắt Tiêu Nguyệt.


Vì bị bụi bay vào mắt, cô chớp mắt liên tục nhưng vẫn không được, hạt bụi bé tẹo kia thành công cản trở phần thi của cô.


Giang Thành Xuyên ở bên cạnh nhận thấy bước bật của cô thay đổi: "Có chuyện gì vậy?"


Lần này, Tiêu Nguyệt bật chậm hẳn, mặc dù một tay cô vẫn bám vào bao tải, chân vẫn bật nhưng rõ ràng tốc độ đã giảm rõ rệt: "Bụi bay vào mắt rồi."


Chưa kịp chờ Giang Thành Xuyên có phản ứng, chân cô đã vướng vào bao tải, hai người lảo đảo, mất trọng tâm rồi ngã xuống, đối thủ nhanh chóng vượt lên trên, cô động viên thất vọng thở dài tiếc nuối.


Cả người Giang Thành Xuyên nằm đè lên Tiêu Nguyệt. Cô lúc này vẫn còn đưa tay dụi dụi mắt, hạt bụi kia vẫn cứng đầu nằm trong mắt cô. Giang Thành Xuyên bất lực, kéo tay cô ra, thổi nhẹ mấy cái vào mắt cô, hạt bụi liền bay ra khỏi mắt.


Tronh suốt quá trình ấy, mắt Tiêu Nguyệt vẫn trố tròn, chưa hiểu rõ mọi chuyện đang xảy ra, cô chỉ nghe loáng thoáng bên tai tiếng reo hò kinh ngạc.


Làm xong mọi chuyện, Giang Thành Xuyên ngồi dậy, đồng thời kéo cả người Tiêu Nguyệt ở dưới đất lên, anh đứng dậy, cả bóng người cao lớn đổ xuống người cô, trước mắt nhanh chóng là bóng tối. Tiêu Nguyệt đứng dậy, nheo mắt nhìn về phía trước, ở đó, mấy đội đội kia đã bắt đầu đi ngược trở về vạch xuất phát.


"Vậy là chúng ta thành công về chót rồi, đi thôi.", Giang Thành Xuyên bước ra khỏi bao, đi về vạch xuất phát.


Tiêu Nguyệt tiếc nuối, tự trách mình, cũng tại cô mà cả đội đã thua thảm hại, chẳng nhẽ từ giờ tên cô phải viết ngược hay sao?


Kết thúc phần thi nhảy bao bố, đội của lớp 5- 3dành chiến thắng và hiển nhiên, lớp 1-2 là đội thua cuộc.


Tiêu Nguyệt cũng không có thời gian ngồi tự trách mình, cô đi tìm Lục Dương giúp đỡ, ít nhất phải lấy công chuộc tội.


Lục Dương từ đầu đến giờ vẫn luôn ngồi gần khán đài theo dõi diễn biến cuộc thi, Lý Thấm ở bên trông rất hào hứng với phần thi này, liên tục reo hò.


Khi anh định quay lại nhắc nhở Lý Thấm thì thấy Tiêu Nguyệt bước tới, anh lấy làm khó hiểu, không phải lúc này con bé nên ở với bạn chuẩn bị cho phần thi sau hay sao?


Tiêu Nguyệt đi tới, một tiếng cũng không nói, kéo Lục Dương ra một góc: "Anh, anh giúp chúng em tham gia phần thi cuối nha, độ em bị thiếu người."


"Anh? Anh không phải học sinh trường này, không tham gia được."


"Không sao, cải trang chút là được thôi, tí nữa em đi mượn cho anh bộ đồng phục...", chưa nói hết câu thì Tiêu Nguyệt thấy bóng Dương Thần Sơ ở phía xa, cô ấy đang quay lại hội thi. Tiêu Nguyệt còn đang lo lắng kiếm người thứ hai ở đâu thì đã nhanh chóng nghĩ ra, đi mời chị Thần Sơ giúp đỡ là được.


Cô vây tay, gọi to: "Chị Thần Sơ!"


Dương Thần Sơ nghe thấy có người gọi mình, quay người lại, ánh nắng chiếu  thẳng vào mắt cô, cô chỉ thấy được bóng mờ ảo của hai người.


Dương Thần Sơ bảo Dự La đợi một chút, đi đến chỗ Tiêu Nguyệt.


Con bé ôm lấy cánh tay cô: "Chị giúp em tham gia cuộc thi nhé, chúng em đang thiếu người."


Dương Thần Sơ ngạc nhiên, chỉ tay vào chính mình: "Chị?"


"Đúng, là chị, chị giúp em đi, chỉ cần cải trang một chút là được mà, nhé?", Tiêu Nguyệt gật đầu như gà mỏi thóc, tiến sát lại gần Dương Thần Sơ, điệu bộ nịnh nọt khiến Lục Dương phía đối diện cũng phải nổi da gà.


Dương Thần Sơ mềm lòng, Tiêu Nguyệt này cũng đủ thông minh, lẻo mép khiến cô không nỡ chối từ, độ làm nũng ngang ngửa với Cố Tư Niên luôn mà.


Thấy Dương Thần Sơ đồng ý, Tiêu Nguyệt mặt mày hớn hở, hai tay kéo hai người, đi đường vòng vào lớp học.


Mấy phút sau, có người mang tới hai bộ đồng phục của trường, Tiêu Nguyệt đưa cho hai người: "Đây, hai người thay vào là được, chắc không ai nhận ra được đâu."


Như còn thấy thiếu gì đó, Tiêu Nguyệt nói thêm: "Chị cho em mượn cái mũ này nhé!", cô cầm mũ chìa của Dương Thần Sơ.


Mái tóc dài đến ngang vai của Dương Thần Sơ tuột ra khỏi mũ, buông thả xuống vai, óng ả, mượt mà.


Tiêu Nguyệt chụp nó lên đầu Lục Dương khôn khách khí: "Anh đội vào, che đi cái mặt hại dân hại nước này lại, chiến thắng của độn em nhờ cả hai người.", cô vỗ vai hai 'ân nhân' trước mặt.


"Thôi, hai người thay đồ đi, em ra ngoài trước, chúng em đã sắp xếp chỗ thay đồ rồi, bên trái là nam, phải là nữ.", Tiêu Nguyệt rời khỏi phòng, để lại một vệt nắng dài trên mặt đất.


Lục Dương nhìn Dương Thần Sơ bằng ánh mắt thú vị, cô lườm nguýt lại, đi vào bên phải: "Anh còn nhìn gì nữa, thay đồ nhanh đi."


Hết chương 13

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi